Một lớn một nhỏ thấp thoáng trong rừng rậm, họ để lại phía sau vô vàn cảm xúc hỗn độn khó nói thành lời. Nhưng điều này không làm hai người phiền muộn, ngược lại, chỉ có Dương Tuấn Vũ là muộn phiền. Bởi vì … hắn sắp bị Rivi làm cho phiền chết.
Cô bé ngây thơ lần đầu được đi ra bên ngoài cổng làng, gặp cái gì cũng hỏi, những câu hỏi hồn nhiên nhưng khiến hắn ảo não không thôi. Mới đầu còn có hứng thú trả lời tỉ mỉ, sau vài ngày hắn đã triệt để hết hồn, gặp cái gì dù biết hay không hắn cũng đều lắc đầu trả lời “Không biết!”
Với khả năng sinh tồn của Dương Tuấn Vũ, giờ đây rừng Amazon tuy vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm nhưng để lấy đi cái mạng của hắn không phải là việc dễ dàng nữa rồi.
Gương mặt nhỏ đang bị lấp sau cái đùi trâu rừng to lớn, cái miệng nhỏ nhiệt tình gặm. Lúc ló ra thì chỉ thấy mặt mũi, mồm miệng bám đầy mỡ, lại có chút đen do phần da ám khói, nhìn như con mèo khoang.
Hai người vậy mà trong hai ngày đã ăn hết một con trâu lớn, đây đúng là đôi ăn thủng nồi trôi rế, nhà mà nghèo chắc chắn sẽ bị ăn rỗng, nhà giàu cũng bị ăn tới phá sản.
Đã rời khỏi làng Wauja mấy ngày, Dương Tuấn Vũ cứ có thời gian rảnh là lại tu luyện bộ công pháp thần kỳ, thứ này không chỉ có tác dụng tăng cường Ki, đả thông huyệt đạo và kinh mạch mà nó còn có tác dụng chậm rãi chữa trị đường kinh khi tổn thương, chỉ có điều tác dụng này rất hạn chế.
Nhưng Dương Tuấn Vũ cũng không còn cách nào khác, hắn đã thử mọi thứ mà mình có thể làm rồi và chỉ nhận lại kết quả tốn công vô ích.
Kinh mạch không giống như mạch máu bình thường, nó là một đường đi vô hình nhưng đồng thời lại hữu hình. Vô hình là vì khi giải phẫu (mổ) ra thì không thể tìm thấy nó, nhưng hữu hình là vì khi tu luyện sẽ cảm nhận được nó.
Dương Tuấn Vũ cũng nghĩ tới việc kim cương tinh thần thạch có tác dụng chữa trị loại tổn thương này, nhưng toàn bộ phần còn lại hắn đã để ở chỗ Iris, giúp cô ôn dưỡng tinh thần rồi. Giờ hắn không có chút nào, mà thứ này cũng chẳng phải thứ dễ tìm, tất cả là do may mắn mới đạt được.
Nhưng dù kinh mạch toàn thân đứt rách, mỗi lần chỉ vận dụng được lượng Ki không quá 1%, thì hắn cũng đủ khả năng để sinh tồn trong khu rừng Amazon rồi, thậm chí, không dùng tới Ki, với việc thích nghi mạnh mẽ, hắn hoàn toàn có thể chỉ dựa vào sự nhạy bén của thân thể cũng đủ để hắn đi ngang Amazon mà không mất mạng.
Cô bé thấy hắn ngồi im một chỗ, nhắm mắt tập trung thì cũng ngoan ngoãn ngồi một bên, cô rất tò mò về thứ này, nhìn nó rất nhàm chán nhưng chú có vẻ dễ dàng ngồi ỳ một chỗ cả ngày cũng được.
Bé con không có nhiều sự cố kỵ, cứ tò mò là hỏi, đợi khi hắn mở mắt, đôi mắt to tròn liền chớp
chớp ngây thơ hỏi:
- Chú làm gì lạ thế? Cháu thử ngồi mà thấy thật chán quá đi.
Dương Tuấn Vũ bật cười, hắn đứng dậy nói:
- Sau này lớn một chút chú sẽ dạy cháu, thứ này nhìn vậy nhưng không buồn tẻ đâu, tập trung, thả
lỏng tất cả để chìm vào một trạng thái vô ưu vô lo, khi đó cháu sẽ thấy trong cơ thể mình có những sợi tơ tỏa sáng, và chúng ta sẽ tập luyện để những sợi tơ này lớn hơn, sáng hơn. Đạt được điều đó, cháu sẽ có nhiều sức mạnh.
- Sức mạnh để làm gì ạ?
- Sức mạnh có thể làm được rất nhiều thứ, ví như: giúp cháu đánh kẻ xấu, cứu người tốt, không thì nó cũng giúp cháu khỏa mạnh hơn, ít đau ốm. Nhưng, trong rất nhiều tác dụng thì quan trọng nhất khiến ta tập luyện chính là để bảo vệ những người thân yêu của mình.
Rivi chớp mắt, cái đầu đội mũ lông chim bị gió thổi lắc lư nhìn có chút buồn cười hỏi:
- Hôm đó chú đã cứu Rivi khỏi vạc nước sôi. Vậy Rivi là người thân yêu của chú hay là người tốt?
Dương Tuấn Vũ cười ha hả:
- Rivi tất nhiên là người tốt, nhưng cũng là người ta rất quý mến.
Cô bé cười hì hì, nhảy lên ôm cổ hắn.
Một lát sau, cô bé lấm lét cúi đầu nói:
- Cháu xin lỗi.
- Ừ? Rivi làm gì sai mà phải xin lỗi?
Hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau, cô lí nhí nói:
- Vì chưa được phép của chú cháu đã tự ý bắt chước ngồi giống chú.
- À, tưởng gì, chỉ là ngồi thôi, cũng không có gì to tát. Cháu thích thì cứ làm, ta đâu có cấm.
- Vậy ạ, hì hì, chị cháu vẫn thường nhắc nhở không được tự ý làm việc mà không được sự đồng ý của người khác. Chỉ là Rivi thấy chú hôm nào cũng ngồi rất lâu nên tò mò mới bắt chước thôi.
Hắn xoa đầu cô bé. Rivi rất ngoan, không giống như những đứa trẻ lớn lên ở đô thị, từ nhỏ đã học những thói xấu của những người lớn xung quanh. Nghĩ tới sau này dẫn cô đi theo, hắn thực không biết đây có phải là quyết định đúng đắn không. Một cô gái ngây thơ, trong sáng như tờ giấy trắng, nếu sống ở thành thị chị sợ sẽ bị vấy bẩn lúc nào không hay.
Nhưng nhìn ánh mắt tò mò về mọi vật, nhớ lại ước mơ tưởng như đơn giản nhưng phải đánh đổi bằng việc xa rời người thân, hắn lại thở dài, nếu không được rời đi chỉ sợ phần tâm niệm này sẽ mãi là thứ khiến con bé nuối tiếc cả đời. Thôi, dù tốt hay xấu, sau này phải xem tạo hóa của Rivi. Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, muốn tránh cũng không được.
…
Mọi chuyện cũng chẳng có gì, cho tới một ngày, cụ thể là 4 ngày sau, khi hắn mở mắt tỉnh lại thì phát hiện có điều gì đó không đúng. Ngoảnh đầu nhìn sang thì thấy con bé đang ngồi thiền. Không nhìn thì thôi, nhìn thì thấy giật mình kinh hãi, … vậy mà… thực sự nó có thể cảm nhận được Ki rồi?
Nhìn bề ngoài có vẻ không có gì thay đổi, nhưng là một người sử dụng công pháp thần kỳ, hắn có khả năng cảm nhận năng lượng tự nhiên rất tốt, và điều hắn đang thấy chính là nguồn năng lượng từ khắp khu rừng đang ào ào chảy vào người con bé.
Rivi đang rơi vào trạng thái vô minh, sau vài ngày bắt chước dáng ngồi của chú, cô đột nhiên cảm thấy tư thế kỳ quái này vậy mà có điểm giống với thứ mà cô hay nằm mơ. Trong mỗi giấc mơ, cô đều thấy xung quanh tối đen, rồi dần dần, các điểm sáng như con đom đóm nhỏ xuất hiện, cuối cùng là các sợi chỉ ngũ sắc xuất hiện nối các điểm sáng nhỏ này lại với nhau.
Cô thử chạm giơ tay chạm vào chúng thì không chạm được, nhưng thú vị ở chỗ cô rõ ràng cảm thấy các điểm sáng này như có sinh mệnh, nó đang dần dần sinh sôi, giống như cô quan sát các mầm cây ở vườn rau, mỗi ngày nó lại lớn hơn một chút.
Lần này ngồi một lúc, cô chợt cảm thấy mình như buồn ngủ, và rồi giấc mơ này lại tới khiến cô thích thú không thôi. Rivi có thể ngồi cả ngày để xem mầm non sinh trưởng, dù trong một ngày nó chẳng khác bao nhiêu, nhưng rõ ràng cô thấy nó có cao hơn một chút chút. Mầm xanh là vậy, những điểm sáng nhỏ được nối bằng chỉ ngũ sắc này lại càng làm cô thích thú.
Dương Tuấn Vũ sau khi bàng hoàng là cười khổ, vậy mà hắn còn nói sau này sẽ dạy cho cô cách tu luyện, nhưng dường như con bé đã có thể cảm ứng được sự tồn tại của Ki từ lâu rồi, thiên phú này có thể nói là độc nhất vô nhị.
Và hắn nghĩ tới hình ảnh cô bé bay lơ lửng trên không trung, bàn tay cực nhanh bấm pháp quyết kỳ quái, miệng lẩm nhẩm những ngôn ngữ thần bí, và rồi hàng trăm rễ cây to lớn lao về phía hắn, hàng chục quả cầu lửa như một tòa nhà giáng xuống, cả dàn sóng cao tới 4-5m đổ ập vào hắn, những lưỡi phong đao vô hình mang theo tiếng rít gào lao về phía hắn.
Nếu không phải hắn vừa đột phá, nếu không phải trong tay cầm Độc Long Thương thì không biết tối hôm đó hắn có bị cô bé này đùa chết không. Nghĩ lại tràng cảnh kinh thiên động địa đó, hắn không khỏi toàn thân mát lạnh.
Dương Tuấn Vũ không làm phiền mà ngồi cạnh suy tính các bước tiếp theo. Hắn đã rời đi tính ra được gần 8 tháng rồi mà tung tích của Mộc Linh vẫn như mò kim đáy biển. Cây lớn thì có rất nhiều, cây xanh ngát lại càng không ít, nhưng thứ năng lượng có thể giúp Iris kéo lại sinh mệnh dường như vô cùng xa vời. Tới giờ, hắn càng lúc càng nghi ngờ đây có phải là một câu truyện truyền thuyết mà người ta dựng lên để kể cho nhau nghe lúc buồn chán hay không nữa.
Ngẩn người một lúc là trời đã nhá nhem tối, hắn đang chuẩn bị đi tới đánh thức con bé, vì nếu quá chìm đắm vào tập luyện không hẳn là chuyện tốt cho con bé, bởi vì nguyên một ngày chưa ăn gì rồi, nếu cứ tiếp diễn như vậy sẽ khiến thể chất nó suy kiệt, nhưng khi hắn sắp gọi thì Rivi mở mắt.
Đôi mắt màu xanh trong vắt khẽ lóe lên ánh sáng, chỉ có điều rất nhanh đã biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả mắt hắn cũng không kịp ghi lại khoảng khắc vừa rồi.
- Oa. Sao trời đã tối rồi. Cháu ngủ quên sao?
- Ngủ?
- Vâng, cháu bắt chước dáng ngồi của chú thì ngủ quên mất. Trong mơ cháu thấy rất nhiều đom
đóm nha.
Đầu Dương Tuấn Vũ lóe lên, hắn hỏi:
- Ngoài đom đóm ra còn thấy gì không?
- Cháu thấy các con đom đóm bị những sợi chỉ năm màu buộc lấy, hì hì, nhìn rất đẹp đó. Tiếc là không lấy ra cho chú xem được.
“Theo lời nó nói, chẳng lẽ đom đóm là huyệt đạo còn dây ngũ sắc là đường kinh?” Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng thấy rất hợp lý.
- Thế Rivi đếm được bao nhiêu con đom đóm.
- 36 con, lần trước cháu mơ chỉ thấy có 12 con, lần này thật là nhiều đom đóm, rất đẹp, nó phát
sáng lung linh luôn.
- 36 con?
Dương Tuấn Vũ trong lòng kinh hãi, thế này … hắn biết, chỉ những huyệt đạo được đả thông thì mới có thể cảm nhận được, nói như vậy, bằng một phương pháp nào đó con bé đã tự đả thông được 36 huyệt đạo rồi. Hắn nhìn kỹ lại một chút xem đây có phải một đứa trẻ hay là một lão thái bà tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng không. Nhưng đáp lại hắn chỉ là một đôi mắt to tròn, ngây thơ, đang không biết hắn nghĩ gì nên có chút lo lắng.
- Những sợi dây kia thực sự có năm màu?
Cô bé nhút nhát gật đầu, cái này cô đã đếm rất kỹ rồi nha. Chỉ có năm màu, không nhiều hơn, cũng không ít hơn.
- Vậy có sợi nào lớn hơn hẳn các sợi khác không?
Cô bé lắc đầu:
- Không ạ. Chúng nó nhỏ như nhau à, chỉ như sợi chỉ thôi. Rivi làm gì sai ạ?
Hắn mỉm cười nắm tay cô bé, vừa đi vừa nói:
- Rivi làm rất tốt, lần sau cứ như thế mà làm nha. Tới khi nào Rivi đếm thấy có 48, 72, 120 con đom đóm thì cố tìm cách để làm sợi chỉ lớn thêm xem.
Cô bé xòe năm ngón tay ra lẩm nhẩm:
- 48, 72, 120 con đom đóm. Sao lại thế ạ? Sợi chỉ có thể béo thêm được sao? Đom đóm cũng sẽ sinh em bé sao? Hay là sợi chỉ béo là vì có em bé?
Dương Tuấn Vũ hai mắt không khỏi trợn lên, con bé này suy nghĩ cũng quá bay xa đi. Hắn bèn thở dài, giảng giải nói:
- Sợi chỉ thì không thể béo, cũng không thể có em bé được. Mà loại đom đóm Rivi nhìn thấy cũng không biết đẻ.
- Vậy sao chú lại nói vậy?
- Sợi chỉ to lên là vì có nhiều sợi khác bện lại, còn đom đóm thì sống thành đàn, chẳng qua nó chưa phát sáng nên Rivi chưa nhìn thấy thôi.
- Ồ. Ra là vậy. Đom đóm đúng là rất hay nhấp nháy nha. Sợi chỉ bện lại cũng sẽ lớn hơn. Hì hì. Thế 48, 72, 120 con đom đóm là chú cộng với 48 à?
- Thông minh. Đúng thế. Cứ sau mỗi 48 con đom đóm là Rivi có thể làm sợi chỉ lớn hơn. Việc này nhìn vậy thôi chứ không dễ đâu. Sau này Rivi sẽ biết.
Nhìn con bé thông minh như vậy hắn cũng nhẹ lòng, sau này nếu có cho Rivi đi học thì cũng không lo không theo kịp bạn bè. Hắn tin chỉ cần cho con bé thời gian nó sẽ trở thành một người thông minh tài giỏi.
Còn về hình ảnh sợi chỉ năm màu thì hắn cũng suy nghĩ rồi, nhiều khả năng đó chính là màu sắc của loại Ki mà con bé đang sở hữu. Năm màu – ngũ sắc – ngũ hành. Điều này rất phù hợp với khả năng điều khiển sức mạnh nguyên tố của con bé.