Rivi nghe tộc trưởng kể lại truyền thuyết của tộc mình thì bàn tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi, cô chưa bao giờ nghe thấy cái nghi lễ nào lại phải dùng chính mạng sống người thân để cúng tế. Nhưng nghĩ lại mình vẫn còn ngồi đây sau buổi tế thì cô thắc mắc:
- Sao … con vẫn ngồi đây?
Lão tộc trưởng thở dài không nói.
Avia tháo chiếc mặt nạ hình ưng xuống, khi nhìn em gái trên gương mặt đã xuất hiện thêm nhiều nét nhu hòa. Cô đi xuống, tháo mũ lông chim của em xuống, rồi lấy chiếc mũ của mình đội lên cho cô bé. Chiếc mũ có vẻ hơi rộng trùm xuống cả trán Rivi, nhưng vẫn không làm bớt đi nét đáng yêu của nó.
Avia thương yêu vuốt ve má em gái, cô mỉm cười nói:
- Là bởi vì em mạnh mẽ hơn chị, em mới là người xứng đáng ngồi lên vị trí phù thủy của bộ lạc ta. Chị đã thống nhất với tộc trưởng cùng sáu vị trưởng lão, tối nay sẽ lại bắt đầu buổi tế lễ, dù có muộn hơn một ngày so với chính lễ, nhưng mong Thần Mặt Trăng sẽ không trách phạt. Trong buổi lễ tối nay, chị sẽ làm vật tế thần, đó cũng chính là lúc em nhận vị trí phù thủy cao quý.
Rivi! Chị xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Em hãy giúp dân làng ta ngày càng hưng thịnh, biết không? Sức mạnh của em theo như tộc trưởng đối chiếu lại sử sách thì rất có khả năng đạt được một phần sức mạnh thủy tổ.
- Không…
Rivi nhìn chị mình lắc đầu, cô không mạnh mẽ được như chị, cùng không giỏi giang được như chị, cô chỉ là một cô bé muốn được làm cánh ưng tự do trên bầu trời thôi. Phù thủy… cô thực không thể làm được. Nhất là việc dùng chị mình làm vật tế, nghĩ đến tràng cảnh kinh khủng đau đớn đấy, cô cảm thấy lòng màu như vỡ vụn.
Chị cô, dù một lần vì đại nghĩa diệt thân, nhưng suốt bao nhiêu năm sống thiếu cha mẹ, chị đã thay họ chăm sóc cô, nuông chiều cô, sao cô có thể trơ mắt nhìn chị chết được.
Avia nhìn em gái đau xót cho mình thì mối tơ trong lòng khẽ được cởi bỏ, có lẽ, đặt chiếc mũ này xuống, cô mới cảm nhận được sự tự do, thoải mái trong tâm hồn. Không ai biết, việc chấp nhận em gái làm vật tế khiến cô đau đớn nhiều đến thế nào.
Sau buổi đi săn về, cô được tộc trưởng gọi đến nói sẽ dùng Rivi làm vật tế, cô lại nhớ về cảnh tượng 10 năm trước, khi đó cô mới 8 tuổi, những tiếng kêu gào ghê rợn khiến cô gặp ác mộng trong một thời gian dài, tới giờ thi thoảng cũng bị chúng ám ảnh khiến ban đêm phải bật dậy, mỗi lần đó, toàn thân cô cũng ướt đẫm mồ hôi.
Năm 12 tuổi, khi cô biết mình có được năng khiếu điều khiển tự nhiên và được phù thủy thế hệ trước truyền chức vụ lại, cô đã biết rồi sẽ có ngày đứa em gái nhỏ của mình cũng sẽ như người phụ nữ năm đó, chết rất thảm. Cô đương nhiên kiệt lực phản đối, nhưng quy tắc khó đổi, bọn họ dùng tính mạng cả bộ lạc đẩy lên lưng một cô gái 12 tuổi khiến cô như muốn nghẹt thở.
Đến tối ngày hôm qua, trước khi nói sự thật với em gái, thì cô đã mất ngủ suốt 1 tháng trời, cứ mỗi lần chợp mắt là cô lại thấy em gái trong vạc nước sôi kêu khóc gọi mình, cứ mỗi đêm là lại như một trận tra tấn như dưới địa ngục khiến cô suy sụp. Không ai sẵn lòng nhìn người thương yêu mình chết đi cả. Nhưng gánh nặng tộc nhân khiến cô phải làm theo những tiền bối đi trước.
- Không. Em sẽ không làm phù thủy, làng chỉ cần một phù thủy là đủ.
- Đừng ngốc thế. Mọi người đều đã nhìn thấy sức mạnh của em.
Avia và mọi người tận tình khuyên nhủ, thậm chí tất cả đều quỳ xuống muốn cô nhận lấy chức vụ này.
- Rivi muốn có thêm thời gian suy nghĩ. Được không?
Cuối cùng, dưới sự cứng đầu của con bé, mọi người biết không thể làm quá căng kẻo rất có thể phản tác dụng, hoặc làm cô mất kiểm soát khiến năng lực kia phá xiềng xích mà xuất hiện thì tai họa sẽ ngập trời, bọn họ cho cô bé thời gian suy nghĩ tới khi mặt trời lặn. Nhưng ý quyết đã mười phần, dường như rất khó để cô từ chối được.
Rivi không quay trở về căn lều của mình, cô đi tới căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh kho thuốc.
Dương Tuấn Vũ nhìn bóng dáng nhỏ bé đang đăm chiêu suy nghĩ những thứ không phù hợp với độ tuổi của mình thì thở dài, hắn ngồi xuống nhìn vào mắt bé con nói:
- Rivi biết rồi?
Cô bé gật đầu, đôi mày khẽ nhíu lại, cô nhút nhát nhưng vẫn quyết định nói với Ralph, dường như mọi người đều thay đổi chỉ có chú là không thay đổi thái độ khi biết thứ sức mạnh gì đó của cô.
- Chú đã nhìn thấy Rivi tối qua? Có phải rất đáng sợ? Hôm nay, mọi người đều né tránh cháu, ngay cả các bạn thường vẫn hay chơi với Rivi cũng đều sợ hãi, khóc lóc khi nhìn thấy Rivi. Rivi thực đáng sợ vậy sao?
Dương Tuấn Vũ xoa đầu đầy cưng chiều:
- Rivi không đáng sợ chút nào. Còn bọn họ là gieo rắc tội lỗi thì đáng nhận sự trừng phạt tương ứng. Rivi đừng nghĩ nhiều, ta không thấy Rivi làm sai gì cả?
Rivi nhìn làn da hắn đỏ lừ vì bỏng, tuy có chút tốt hơn nhưng cô vẫn thấy tội lỗi, nếu không phải vì cô, Ralph đã không lao xuống địa ngục đó kéo cô lên, cô không biết, nếu chỉ chậm một chút nữa mình sẽ thành ra thứ gì. Nhưng, dường như chắc chắn sẽ chết.
- Là lỗi của Rivi.
Cô nhìn hắn, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào vùng da phỏng nói.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Không sao. Một thời gian nữa sẽ khỏi. Bé con phải nhớ, thứ quan trọng nhất không phải quyền lợi, địa vị, tiền bạc, mà quan trọng nhất chính là sinh mạng. Ta bị bỏng nhưng cứu được Rivi thì đã không có gì phải tiếc nữa rồi. Vì thế, dù sau này thế nào cũng phải sống thật tốt biết không? Nếu có làm phù thủy cũng đừng coi rẻ mạng người.
Nghe những lời răn dạy của một người lạ thế nhưng cô bé chẳng cảm thấy khó chịu, ngược lại, đây là những điều khắc sâu vào trong tâm trí của cô, dù sau này có trải qua bao nhiêu sóng gió, cô vận không quên những lời Ralph dạy cho cô hôm nay.
Đôi mắt trong vắt màu xanh ánh lên nét cương nghị không hợp với độ tuổi, cô gật đầu:
- Rivi sẽ nhớ.
- Ngoan lắm. Có việc gì nữa không? Còn chưa ăn cơm chứ gì? Lại đây. Vừa có người mang đồ ăn tới, nhiều lắm, mình ta không ăn hết.
Cô bé nghe hắn nói thì cái mũi nhỏ khẽ nhướn nhướn lên, mùi thơm của thịt nướng chui thẳng vào mũi khiến cái bụng lập tức gióng trống khua chiêng kêu gào ầm ĩ.
Một lớn một nhỏ như hai kẻ bị đói lâu năm, chỉ trong chốc lát đã thịt sạch đám đồ ăn ngon lành, cuối cùng cả hai cùng ngửa cổ thở ra một hơi vì ăn có chút quá mức. Sau đấy đồng thời nhìn nhau cười vui vẻ.
“Phải luôn cười thế này mới tốt. Bé con chỉ lên làm việc của bé con, không nên vì việc của người lớn mà ưu phiền.” Hắn nhếch mép thầm nghĩ.
Ăn xong, đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào hắn rồi bỗng hỏi:
- Chú còn nhớ Rivi có ước mơ gì chứ?
- Ồ. Ước mơ bay tự do như chim trên trời sao?
Gương mặt tròn tròn cười tươi gật gật:
- Đúng vậy, nhưng không phải bay như chim, mà Rivi muốn làm người tự do.
- Làm người tự do? Ừ. Sau này lớn lên, Rivi muốn đi đâu cũng được mà.
Cô bé cúi đầu nghĩ gì đó, sau đấy lắc đầu giọng buồn rượi khẽ nói:
- Sau này lớn sẽ không được tự do.
“Thì ra nó cũng biết. Ài, thật là bi kịch”. Ngay từ lúc thấy thái độ của mọi người đối với cô bé, Dương Tuấn Vũ đã biết trước kết cục của cô khi lớn lên sẽ không thể tự làm chủ cuộc sống của mình nữa rồi. Mà khi đó, việc của bộ lạc mới là thứ cần được đặt lên trên tất cả, sẽ phải là thứ ưu tiên hàng đầu.
- Bao giờ chú đi?
- Hả?
Cô bé đột nhiên đổi câu hỏi làm hắn chưa kịp phản ứng mặt có chút đần ra.
- Rivi hỏi chú khi nào rời đi đó. Chú chắc không định ở đây đâu nhỉ? Ngoài kia, chú còn bạn bè và người thân mà.
- Ừ. Ta sẽ rời đi sớm thôi. Có thể là vài ngày nữa, hoặc có thể là sáng mai.
- Đi ngay tối nay được không? Mang Rivi cùng đi được chứ?
- Hử?
Nhìn ánh mắt mong đợi của cô, hắn ngơ ngác, con bé nhút nhát này dám trốn nhà rời đi sao? Bỏ lại tất cả? Bỏ lại người thân, bạn bè? Hắn định cười bảo cô nói đùa, nhưng nhìn ánh mắt đã chuyển sang kiên nghị, đôi mắt sốt ruột mong chờ ấy, hắn lại không cười nổi. “Nó nghĩ thật sao?” Dương Tuấn Vũ không khỏi đăm chiêu.
- Rivi hứa sẽ không hư, chỉ cần chú mang Rivi đi, được chứ? Nếu không… nếu không … chị sẽ bị giết mất. Rivi không muốn … chị chết. Rivi không muốn làm phù thủy, không muốn … Rivi muốn tự do.
Dương Tuấn Vũ nghe cô bé kể lại những thứ mà trưởng tộc và chị gái nói thì không khỏi sợ hãi động dung. Thực sự lại có bộ tộc với sức mạnh khủng bố như thế? Amazon là vườn của bọn họ trồng lên, Sông Amazon với lưu vực lớn nhất thế giới là do một bà lão phù thủy gần chết làm ra?
“Con bé định cứu chị mình sao? Nếu nó rời đi, Avia sẽ tiếp tục làm phù thủy, cô ta sẽ không phải chết. Nhưng như thế, đám người này có điên liên đi khắp nơi tìm kiếm không? Chắc là không đâu, bọn họ chỉ co cụm lại một góc Amazon mà thôi. Đi ra ngoài với sự cổ hủ ấy, chỉ sợ sẽ làm bộ lạc này nhanh chóng tan vỡ.” Dương Tuấn Vũ suy nghĩ cặn kẽ thấy điều này rất có khả năng.
Đừng coi thường sức mạnh của văn hóa hiện đại, nó sẽ khiến bất cứ bộ lạc thiểu số sống khép kín nào đó tan vỡ hoàn toàn. Bởi vì, khi những thứ đồ hiện đại du nhập đến, những màu sắc văn hóa khác tuyên truyền tới, bộ lạc Wauja sẽ không còn là bộ lạc Wauja nữa.