Khi hắn còn đang tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy thì bên trên, lão tộc trưởng hô lớn mấy câu, người dân tản ra một con đường. Cuối con đường ấy là một thông đạo.
Dưới ánh đuốc sáng rực, cuối cùng hắn cũng thấy cô bé, chỉ có điều gương mặt nhỏ nhắn ấy lại không phải là niềm vui mừng mà lại toát ra một nỗi sợ hãi, dưới ánh trăng sáng lạnh lẽo bộ dạng ấy lại càng tái nhợt.
Cô được chị mình dẫn ra, nhưng đi phía sau còn có mấy kẻ vạm vỡ, trên mặt người chị lẫn mấy tên chiến binh đều đeo một chiếc mặt nạ, có điều cô ta đeo mặt nạ hình chim ưng, còn mấy tên kia đeo mặt nạ hình cú, tất cả đều lạnh lùng dồn ép cô gái bước về phía trước.
Cùng lúc đó, lão tộc trưởng cắm chiếc gậy xuống trung tâm đại điện, rồi vặn chiếc gậy nửa vòng, phối hợp với lão là sáu trưởng lão đang cầm những chậu máu đổ xuống vị trí chiếc gậy vừa đâm.
Máu tanh của mãnh thú chảy vòng vèo theo một đồ án kỳ lạ, tới khi chảy hết một vòng lớn, đại điện bỗng nhiên rung chuyển, vị trí trung tâm vòng tròn bỗng mở ra một cái hố lớn, đúng hơn là một tầng hầm.
Đèn đuốc nhanh chóng chiếu sáng xuống bên dưới, sau khi mở ra, một làn hơi nước mùi khó ngửi bốc lên, cái hố nhiệt độ trong đại điện rõ ràng đã tăng cao nhanh chóng, Dương Tuấn Vũ tò mò vừa nhìn vào thì suýt nữa nôn ra thức ăn ban tối.
Bên dưới tầng hầm là một cái vạc nước cực lớn đang sôi sùng sục, nhưng điều này chưa phải cái khiến hắn ghê tởm, thứ khiến hắn buồn nôn chính là trong cái vạc này nổi lềnh bềnh những bộ xương trắng lần kèm những cái xác đỏ chín hoặc thâm đen, chưa hết, da thịt những người này dường như bị đun lâu đã có hiện tượng “nhừ” và đang dần dần rơi ra, để lộ khung xương bên dưới.
Khi hắn hồi lại thần trí thì cô gái nhỏ đang bị đám người kia đưa tới mép vòng tròn, chỉ thêm một bước nhất định sẽ bị đẩy xuống. Càng tới gần cô gái nhỏ mặt càng trắng bệch, tay chân bủn rủn, nước mắt tuôn ra lã chã như mưa, cô kêu khóc rất thảm thương, gọi các trưởng lão, gọi tộc trưởng, và đặc biệt là cô chị gái đang đứng bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng giấu sau lớp mặt nạ vô tình.
Rivi biết mình sắp bị đẩy xuống vạc nước để tế thần. Cô biết mình sắp chết nhưng những người được coi là người thân, những kẻ luôn được cô yêu quý, vui vẻ khi mỗi lần nhắc tới họ trong những câu truyện con bé từng kể cho hắn lúc rảnh rỗi.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy vô cùng tức giận, hắn biết lũ người này không hiểu hắn nói gì nhưng vẫn phẫn nộ quát:
- Các người để cô bé được yên!
Giọng hắn rất lớn, lấn át hoàn toàn giọng của những kẻ đang chắp tay “thành tâm” cầu nguyện, đồng thời cũng làm mọi người và cả Rivi chú ý về phía mình.
Dương Tuấn Vũ bùng lên ngọn lửa giận, hắn biết lũ dân tộc này rất man ri mọi rợ, làm những chuyện đáng ghê tởm nhưng không nghĩ đối với chính người thân còn đang sống khỏe mạnh lại sẵn sàng đẩy họ vào chỗ chết. Tế thần? Tất cả chỉ là mấy trò tà ma ngoại đạo, thần nào lại muốn mạng sống để tế? Lũ thần đấy chỉ là rắm thối.
Đám người luôn đi kè kè bên hắn thấy Dương Tuấn Vũ phản ứng gay gắt như thế thì toan chĩa giáo vào hắn, nhưng giáo còn chưa tới, kẻ ngoại lai bỗng hét lên một tiếng tức giận, sau đấy, không gió quần áo tự phấp phới bay, uy áp cực lớn toát ra khiến tất cả những kẻ trong vòng mấy mét đều bị chấn bay, kẻ nào yếu đuối còn lập tức hộc máu, trợn mắt, bất tỉnh.
Tên tộc trưởng gào lên một tiếng, bàn tay gầy gò trơ xương chỉ vào hắn ra lệnh bắt.
Dương Tuấn Vũ tất nhiên là rất căm ghét lũ người này, ngày trước hắn không động thủ là vì nghĩ cho Rivi và muốn gặp chị gái cô nói cảm ơn, nhưng giờ chứng kiến hành động kinh tởm của bọn chúng mọi tâm tư kiêng kị của hắn đều bị phá bỏ, hắn tức giận, hắn phẫn nộ, kẻ nào tiến tới đều bị hắn một chưởng đánh bay, trên không trung lập tức hộc máu, nhìn qua cũng biết không thể sống được.
Cơn phẫn hận ngày càng dâng trào, hắn lập tức nhảy qua miệng hố sang phía đối diện, việc quan trọng nhất chính là cứu cô bé kia thoát khỏi cái chết tàn khốc.
Nhưng Rivi lập tức được những tên chiến binh mặt cú kéo về phía sau không cho hắn tiếp cận, đồng thời những tên thiện chiến khác lập ngay thành một hàng đâm giáo về phía hắn.
Cứ nghĩ trên không trung không thể tránh đòn, nhưng không, Dương Tuấn Vũ dùng tay phải làm thương, một nhát chém, Ki vàng rực tung ra làm mấy tên đứng trước lập tức bật ra đẩy lùi cả mấy tên phía sau, không chỉ thế, nơi Ki đi qua đều bị nướng chín. Đám này sợ hãi tuyệt khí bỏ mình. Còn Dương Tuấn Vũ đã đứng được vững vàng trên bờ hố.
Đám người này dường như không biết sợ chết là gì, bọn chúng tiếp tục lao lên, nhưng, đúng lúc này, cô gái với chiếc mặt nạ chim ưng đứng lên phía trước, miệng lẩm nhẩm rất nhanh những câu từ kỳ quái, toàn thân đám lính mặt cú đều sáng lên theo những đồ đằng kỳ lạ.
Dương Tuấn Vũ không hiểu cô ta nói cái gì nhưng rõ ràng hắn biết những kẻ có đồ đằng sáng lên thì đều nhanh chóng biến đổi. Cả người bọn chúng cơ bắp nổi lên cuồn cuồn, kích thước toàn thân tăng lên gấp rưỡi, quần áo da thú không chịu được nhanh chóng rách ra. Không chỉ vóc dáng, khí lực, tốc độ bọn chúng cũng được gia tăng. Những đôi mắt đỏ bừng lao về phía hắn không có lấy một điểm sợ hãi.
Bọn chúng không sợ, Dương Tuấn Vũ hắn lại càng không sợ.
Từng âm thanh trầm đục, những tiếng va chạm ầm ầm vang lên trong đại điện.
Bất cứ một tên nào bị hắn đánh bay, dù hộc máu bay ra ngoài cũng lập tức quay lại cuộc chiến. Kỹ năng chiến đấu của bọn chúng rất tốt, chỉ có điều dù có mạnh mẽ cũng chỉ là sức mạnh cơ bắp đơn thuần, còn Dương Tuấn Vũ lại dùng tới sức mạnh của Ki, mỗi cú đấm tung ra đều lập tức khiến bọn chúng bị thương nặng. Chỉ có điều bọn này như mấy bao cát không hề biết đau, gãy tay thì dùng chân, gãy chân cũng muốn cuốn lấy hắn, cản bước hắn. Đội ngũ này chẳng khác gì đội ngũ cảm tử.
Dương Tuấn Vũ sau khi đánh gục hơn mười tên thì chợt cảm thấy trong người có một nguồn khí tức kì quái xuất hiện, sau đấy, các đường kinh mạch đều như bị tắc nghẽn, cuối cùng, toàn thân dù sức cũng không có lực mà đánh ra, cơ thể hắn rõ ràng bị trói, không phải bằng dây mà là bằng một loại sức mạnh kỳ lạ.
- Sujin!
Dương Tuấn Vũ nghe thấy từ này thì mới giật mình tỉnh táo, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái đeo mặt nạ ưng đang giơ hai tay hướng về phía hắn làm những động tác kỳ quặc như một loại kết ấn gì đó, miệng hô lên một tiếng thì cũng đồng nghĩa hắn hoàn toàn bị phong ấn sức mạnh.
Ki tắc nghẽn, tay chân nặng như gắn theo mấy trăm cân thép, hắn cứ đứng im như vậy làm bao cát cho đám hiếu chiến kia. Dù thể chất có tốt tới đâu, sau một hồi hắn cũng bị đánh cho toàn thân bầm rập, miệng cũng đã hộc máu. Nhưng mấy tên này không giết hắn mà dùng dây thừng trói chặt hắn lại, treo lên lơ lửng giữa vạc nước sôi.
Tới lúc này hắn đã biết lý do vì sao đám người này cứu hắn, thì ra bên trong người hắn đã bị gieo vào một mần khí tức phong ấn, chỉ đợi khi thời cơ tới, hắn sẽ biến thành tảng đá, mặc cho người ta làm gì thì làm. Thế mà hắn còn định đi nói lời cảm ơn với cô ả kia đó.
Tộc này không ít người nhưng hắn nhận ra chỉ có Avia mới có khả năng niệm phép. Hắn đã nghe Triệu Cơ từng nói: Có những bộ lạc thiểu số sống khép kín, họ thờ thần, tính cách hiếu chiến man rợ, việc tế sống người, ăn thịt người … cũng không phải thứ gì quá đặc biệt. Những kẻ này anh không cần phải quá sợ hãi, nhưng nếu một bộ lạc có phù thủy, anh nhất định phải lập tức rời đi, bởi vì, những phù thủy này không chỉ tà ác mà dùng phép thuật rất khó lường. Một khi bị mắc bẫy chắc chắn phải chết không nghi ngờ.”
Và giờ, hắn không ngờ có một ngày mình lại được trải nghiệm qua cái cảm giác này. Đúng là muốn tránh cái gì thì cái đó sẽ đến.
Nhưng kỳ quái, tới lúc biết mình sắp trở thành đồ tế thần rồi hắn vẫn không hề cảm thấy sợ hãi, đôi mắt vẫn mở trừng trừng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé, và rồi hắn nhanh chóng thấy Rivi cũng bị trói lại, sau đấy, bị bọn người này ép buộc tới sát miệng hố. Thấy vậy, hắn khẽ nhếch mép nghĩ: “Ít ra còn có một cô bé không lừa gạt ta”.
Rivi mặc dù còn nhỏ những không phải đứa ngốc, cô nhận ra người lạ mặt trong túp lều ngày trước đang muốn cứu mình. Khi thấy anh ta đánh bại được nhiều chiến binh tinh anh thì trong lòng cũng chẳng vui mừng, ngược lại càng lo lắng nhiều hơn.
Và lo lắng rõ ràng đã tới, bởi vì cô thấy chị mình đang niệm phép, cô cũng được cha mẹ từng dạy, cũng đọc qua một ít sách cổ trong phòng của cha, cô biết đây là thuật phong ấn. Kết cục của kẻ bị phong ấn chắc chắn không thể tốt được.
Người lạ rất tốt với cô, không hung dữ như những gì mọi người nói, lại rất hay cười, cô biết hắn là người tốt vì thế, ngay lúc chị cô đang kết ấn, Rivi đã chạy tới cầu xin chị, nhưng đáp lại cô gái nhỏ chỉ là giọng nói băng giá không chút tình cảm: Trói nó lại.
Rivi chưa bao giờ thấy chị lại đối xử với mình như vậy, nhưng hôm nay, nghe chị giải thích mình sẽ làm vật để tế thần thì cô rất sợ hãi, van xin chị nhưng từ lúc đó, chị như thay đổi thành con người khác.
Rivi tuyệt vọng, thứ duy nhất mà cô có thể làm là hướng đôi mắt của mình nhìn về phía người lạ, vẫn thứ giọng Anh Ngữ bập bẹ chưa rành mạch ấy, cô nói:
- Xin lỗi … Xin lỗi …
Dương Tuấn Vũ nghe thấy hai từ này thì trong lòng tràn đầy bi ai, hắn không khỏi nhớ lại bộ dạng sợ hãi, nhút nhát của cô khi lần đầu bị hắn nhìn vào, khi đó cô còn làm rơi bát nước thuốc. Lát sau, cô quay lại với một bát thuốc vừa đen vừa đắng, vô cùng khó uống, dù sợ, nhưng cô vẫn run run bón từng ngụm cho hắn.
Nước mắt trong vắt chảy thành hai dòng lệ lăn xuống gò má vẽ nhiều màu sắc, khiến những màu này nhanh chóng bị nhòe đi, nhìn cô lấm lem, nhếch nhác nhưng lòng hắn không hề buồn cười, ngược lại, những cơn sóng phẫn nộ càng lúc càng dâng trào toàn thân.