Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 518: Đêm nguyện cầu




Kèm với sự tăng tiến sức mạnh, tới cấp độ Công Tước ngoại hình của hắn rõ ràng cũng thay đổi, chỉ là hắn chưa soi gương nên không nhận ra mà thôi.

Đôi mắt tinh minh đã bớt dần màu nâu mà xuất hiện thêm mấy tia màu vàng kim trong đồng tử, vốn dĩ đã đẹp nay còn thêm cuốn hút mười phần. Hàng lông mày rậm, sắc bén, chẳng những không dữ tợn, ngược lại càng thêm tuấn tú. Tỉ lệ các bộ phận về kích thước và khoảng cách cũng hoàn mỹ, da dẻ dù chẳng dưỡng, chẳng chăm sóc cũng rất mịn màng nhưng lại không có chút nào nữ tính. 

Duy chỉ có một bộ phận là không đổi, cái miệng, cái miệng sinh ra đã là nơi hắn tự hào bởi vì nụ cười tự tin, rạng ngời, mỗi lần lộ ra đảm bảo sẽ khiến chị em đứng hình. Tuy vậy, nơi tự hào nhất này cũng là chỗ sinh ra điệu cười rất tà mị, nhìn chẳng khác nào một tên xấu xa, bỉ ổi. Nhưng khổ nỗi, cái nụ cười này cũng rất thu hút với những người phụ nữ chín mọng tuổi xuân, bởi vì càng nhìn sẽ lại càng bị nghiện. Đôi khi còn khiến bản thân không tự chủ làm theo.

Làn da rám nắng khỏe khắn, thân hình đã đạt tới 1m90, dáng vóc cân đối, chỉ thoáng chuyển động cũng làm cơ bắp in hằn lên da, nam tính ăn đứt đám người mẫu ảnh suốt ngày dựa vào phần mềm photoshop.



Dương Tuấn Vũ nhận ra cơ thể mình có chỗ đổi khác, nhưng truy tìm một hồi cũng không thấy khác điểm gì. Và kể cả khi tìm được một cái gương, hắn nhận ra sự khác biệt về vóc dáng nhưng trong lòng vẫn ẩn hiện có một thứ gì khác đang lột xác, sinh trưởng, điều này khiến hắn băn khoăn rất lâu nhưng không có lời giải đáp. Cuối cùng, hắn cũng đành để thời gian giải đáp tất cả uẩn khúc bên trong.



Khi hắn đang cảm nhận sự thay đổi bên trong của bản thân thì bên ngoài bỗng vang lên những tiếng ồn ào, có rất nhiều người đang reo hô.

Hắn ngó ra ngoài lều thì thấy có rất nhiều thổ dân đang đi thành một hàng, gương mặt kẻ nào kẻ đó đều toát lên vẻ kiêu ngạo. Trong khí đó, xếp hàng hai bên là phụ nữ, trẻ em, và những người ở lại trong bộ lạc, họ đang đón những chiến binh mạnh mẽ sau cuộc đi săn về.

Không khó để nhận ra chị gái của Rivi, đó là một cô gái mắt xanh, trên đầu cũng đội mũ lông chim nhưng không phải hai màu trắng vàng như em gái mình, mà là hai màu đỏ đen. Khoác lên thân mình là một bộ quần áo da hổ, gương mặt vẽ đủ các loại màu mè, nhưng không khó để nhận ra đây là một cô gái xinh đẹp. Tuy vậy, đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo của cô ta khiến Dương Tuấn Vũ cảm thấy không thoải mái lắm. 

Như cảm nhận được ánh mắt hướng đến phía mình, dù ở xa nhưng cô ta vẫn quay sang nhìn vào hắn. Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, Dương Tuấn Vũ cảm nhận được sự kiêu ngạo càng rõ ràng, trong đấy còn có một tia hận ý và một sự toan tính gì đó, nhưng chỉ thoáng qua nơi đáy mắt. Chẳng qua thị giác và sự nhạy bén của Dương Tuấn Vũ khiến hắn kịp thời bắt được phần cảm xúc này của cô ả.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, kẻ tinh tế khi quan sát một người sẽ tập trung vào ánh mắt của họ, sau đấy theo suy nghĩ của ánh mắt mà dẫn dắt sự việc theo ý mình. Đây là một kinh nghiệm mà hắn thu được sau khi gặp và giao tiếp với nhiều người ở cả hai kiếp sống rồi tích lũy lại. Lần này, hắn tin mình không có nhìn lầm. Nghĩ như thế, Dương Tuấn Vũ không khỏi tăng lòng cảnh giác với cô gái này dù cho theo lời Rivi nói chính chị cô đã cứu hắn thoát khỏi hiểm cảnh. 

Có lẽ cô nàng cũng không nghĩ rằng chỉ một chút chủ quan rằng khoảng cách quá xa kẻ đó sẽ không nhận ra được ý nghĩ của mình, nhưng đen đủi cho cô ta, đôi mắt của hắn không phải là đôi mắt bình thường. 

Đội quân này đi đã săn được 3 con mãnh hổ, 3 con cá sấu rất lớn, cùng với đó là rất nhiều các loại trái cây rừng, rõ ràng đây chính là vật phẩm dùng cho tế lễ Thần rừng.

Dương Tuấn Vũ không có hứng thú nhìn thêm nữa hắn trở quay lại lều, trong đầu xoay chuyển nhanh chóng nghĩ đối xách. 

Mấy ngày tiếp theo, chị giá của Rivi cũng không đề cập tới hắn, cũng không ngỏ ý muốn gặp, đồng thời, người đem đồ ăn cho hắn cũng không phải là Rivi nữa mà là một tên lính rất dữ dằn, lúc mang thức ăn còn gầm gừ, nói một tràng những ngôn ngữ bản địa mà hắn không hiểu, nhưng thông qua thái độ của hắn, rõ ràng tên này đang đe dọa hoặc chửi rủa hắn. Dương Tuấn Vũ như lợn chết không sợ nước sôi, hắn mặc kệ tên kia lảm nhảm ở bên cạnh còn mình thì ăn hết phần cơm. 

Hắn cũng đề cập tới việc muốn đi gặp Avia, chỉ có điều ngoài Rivi ra, những kẻ khác rõ ràng không biết tiếng Anh, hắn mô tả bằng ngôn ngữ hình thể thì những tên này lại càng điên lên, chĩa giáo vào hắn, ép hắn vào trong lều.

Sau khi đoàn thợ săn quay về, chẳng những hắn không được gặp người cần gặp, cũng không thể đi ra khỏi lều, và khó chịu nhất là số lượng lính canh tăng thêm gấp 5 lần. Từ hai kẻ tăng lên 10 kẻ, tên nào tên đấy nhìn hắn đều phẫn nộ, tức giận, nhưng mấy kẻ này lại không dám động thủ với hắn, không biết vì sợ đánh không lại hay đây là mệnh lệnh từ bên trên truyền xuống nữa.

Tối ngày thứ năm sau khi đội ngũ đi săn về, ngay từ khi trời con đang lạnh giá, tiếng tù và đã thổi lên, tiếng bước chân của những chiến binh bộ lạc chạy rầm rầm bên ngoài. Sau đấy, tiếng trống, tiếng chiêng cũng được đánh lên, cùng với tiếng hát, tất cả đều thể hiện rằng nghi thức tế lễ đã tới.

Dương Tuấn Vũ cũng từng hỏi Rivi, cô bé nói mỗi ngày 10/10 hàng năm, khi mặt trăng của Amazon là sáng nhất và lên thẳng đỉnh đầu, Trái Đất sẽ kết nối tâm linh với Mặt Trăng, khi đó, thần rừng ngủ sâu bên trong Amazon sẽ thức giấc, nghi lễ tế thần sẽ bắt đầu. 

Từng chiến binh mạnh mẽ sẽ dâng lên hoa quả rừng, sau đấy lần lượt giết chết sáu con mãnh thú, máu của chúng sẽ được để vào một cái vạc lớn. Và khi trường làng cùng sáu già làng đọc văn tế, cầu mong một năm bình an tới với bộ lạc. Trưởng làng sẽ dùng tay vẩy máu lên mặt từng người một coi như dấu hiệu của sự ban phước. 

Tới cuối cùng, nghi lễ kết thúc, thịt những con thú sẽ nướng lên, kèm với nhiều loại hoa quả thơm mát, lúc đó là lúc cô bé mong chờ nhất, vì khi đó sẽ được ăn những món rất ngon.

Khi kể tới lúc đó, đôi mắt to tròn, nụ cười sứt răng (do thay răng), nước miếng cũng chảy ra bên mép, nhìn rất ngây thơ, đáng yêu khiến hắn cũng cảm thấy vui vẻ hơn. 

Đang nhớ lại lời cô bé nói, bên ngoài trại của hắn chợt có thêm rất nhiều người đang tiến tới. Bọn họ nói bằng thứ tiếng kỳ quái, sau đấy tất cả đều reo hò, theo ánh lửa bên ngoài hắn vào, hắn thấy mình đang bị bao vây mọi phía. 

Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn biết những kẻ này rõ ràng tới đây không có ý tốt. Nhưng bản thân hắn có hai điều cố kị, thứ nhất, đồ đạc và cả vũ khí của hắn đều bị mang đi lúc hắn còn đang hôn mê, thứ hai, hắn không muốn tàn sát thêm người dân của bộ lạc này, ít nhất Avia dù lạnh lùng nhưng cũng cứu hắn một mạng, lại thêm Rivi những ngày hắn ốm yếu đều ở bên chăm sóc tận tình. Nếu giết người thân của bọn họ thì xin lỗi, Dương Tuấn Vũ hắn còn chưa máu lạnh tới vậy.

Hắn chủ động đi ra khỏi lều, đón tiếp hắn là mấy tầng chiến binh hung dữ, nhưng thấy Dương Tuấn Vũ không có ý phản kháng, một tên thủ lĩnh đi ra, nói xì xà xì xồ tiếng gì đó, rồi quay lưng rời đi, đám lính còn lại đều nhìn chằm chằm hắn rồi tách ra một lối theo hướng của tên thủ lĩnh.

Dương Tuấn Vũ không hiểu tiếng nhưng cũng hiểu ý, những kẻ này đang muốn dẫn hắn đi đâu đó. Hắn không chút sợ hãi ngẩng cao đầu đi theo. Đừng nói hiện tại đã đột phá Công Tước, ngay cả trước đó, nếu muốn mạng hắn cũng chẳng dễ dàng, hắn tin mình dù chỉ với hai bàn tay không cũng có thể mở ra một con đường máu rời khỏi đây. Huống chi bây giờ hắn đã mở được 1 đường kinh chính, sức mạnh hiện tại đã mạnh hơn Công Tước bình thường mới đột phá nhiều lắm.

Đám lính dàn thành hai hàng dài đi theo sau. Cứ như vậy, cho tới khi hắn được dẫn đến một ngôi đền làm bằng đá tảng, có không ít trụ cột, mái làm theo kiểu nằm ngang, nhưng lại rỗng ở chính giữa, tại đây có thể nhìn thấy được bầu trời đêm với mặt trăng rất lớn, tròn trịa, xung quanh là những dải sao nhìn như một con sông tỏa sáng lung linh.

Hai bên điêu khắc những con thú, hổ, báo, sài, lang, đại bàng, chim ưng. Ở chính giữa đại điện là hình một cây cổ thụ rất lớn.

Khi Dương Tuấn Vũ được đám người dẫn vào đây, hắn hiểu ngay thứ bọn họ thờ chưa chắc đã là Thần rừng theo lời của Rivi, mà trên Thần rừng còn có mặt trăng sáng chói, và cũng chẳng ngẫu nhiên mà tộc người này lại chọn ngày trăng tròn và lớn nhất mà cúng bái. Những thứ này tất có nguyên do.

Lúc hắn đến thì thấy trưởng làng đang đứng ở chính giữa đại điện, tay cầm một cây trượng xoắn vặn kỳ quái, bất ngờ, hai chân quỳ xuống, hai tay giơ lên cao, hô lớn mấy tiếng:

- Zula! Janda! Ora!

Sau đấy tất cả mọi người cũng đồng thời quỳ xuống, đồng thanh hô vang lời này, đầu ngẩng lên cao, đôi mắt nhắm chặt đầy tôn quý.

Tiếp theo, mọi người cùng đứng lên, lão trưởng tộc cùng 6 bô lão khác mặc áo bào trắng, miệng cùng lẩm bẩm cầu nguyện.

Sau một hồi, cuối cùng cũng đến màn dùng máu tanh tế lễ, hoa quả cũng nườm nượp được dâng lên. Nhưng những thứ này không khiến Dương Tuấn Vũ để tâm, đôi mắt hắn đang nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm một hình bóng bé nhỏ. Mặc dù những người ở đây đã rất đông, không dưới 500 người, nhưng hắn tin đôi mắt của mình sẽ dễ dàng tìm thấy Rivi nếu như cô xuất hiện. Chỉ có điều, đến giờ này cô vẫn chưa tới, Rivi rất thích lễ hội, cô ấy nhất định sẽ không bỏ lỡ đêm nay.