Dương Tuấn Vũ sau khi biết khó mà cắt đuôi được kẻ địch, hắn biết nếu mình không khiến bọn chúng nếm quả đắng thì cứ tưởng hắn là con mồi dễ xơi.
Dù Độc Long rất phấn khích muốn thử nhưng Dương Tuấn Vũ nhất quyết nhét nó vào sau lưng, lần này cũng may có Độc Long cảnh báo, không có Triệu Cơ, khả năng cảm ứng của hắn rõ ràng kém đi nhiều. Mà Độc Long Thương có vẻ rất nhạy cảm với sát khí. Điều này khiến Dương Tuấn Vũ rất vui mừng.
Tâm ý tương thông, Ngũ Long Tinh Cung lập tức xuất hiện, nắm trong tay cây cung tràn đầy khí tức mạnh mẽ, Dương Tuấn Vũ híp mắt, rút một lúc ba mũi tên, đồng thời chân dậm nhảy lên cành cây cao. Ngay khi hắn vặn người quay về sau thì cũng là lúc ba mũi tên bắn ra khỏi dây cung, lao đi với lực cực mạnh.
Mặc theo quán tính, cả người rơi khỏi cành cây, hắn lộn một vòng tiếp đất an toàn, sau đấy tiếp tục chạy, đồng thời nhìn về phía sau xem kết quả của ba mũi tên vừa rồi.
Quả nhiên theo dự đoán, ba tên trúng tên lập tức bị bỏ lại phía sau. Những kẻ man rợ kia thấy đồng bạn ngã xuống như vậy nhưng chẳng có tên nào chạy tới giúp, ngược lại, bọn chúng càng điên cuồng tăng tốc đuổi theo Dương Tuấn Vũ.
Tránh một gốc cây lớn trước mặt, Dương Tuấn Vũ tiếp tục bắn ra ba mũi tên.
Nhưng lần này không quay lại không sao, quay lại mới giật mình. Với thị lực siêu cường, hắn tin chắc mình không hoa mắt, hắn thấy ba mũi tên vừa được bắn ra thì ba tên xác định không thể chạy thoát thì lại trong khoảng khắc cực ngắn trên mặt mập mờ sáng lên mấy đường hoa văn kỳ dị, tương ứng với nó, ba tên này cực nhanh tránh thoát khỏi ba mũi tên có tốc độ ngang với tốc độ âm thanh.
Đáng lý ra, những kẻ này chỉ là mấy tên man rợ, cổ hủ thôi, nhưng sau khoảng thời gian giao chiến ngắn ngủi này, Dương Tuấn Vũ nhận ra dường như đám người này không đơn giản chút nào.
Hắn có thể khẳng định rõ, bọn chúng không hề sử dụng Ki, vậy mà có thể tránh thoát khỏi ba mũi tên cực nhanh, điều này khiến hắn thực sự bất ngờ.
Để kiểm chứng sự thật, hắn tiếp tục cứ cách một quãng thời gian không cố định liền bắn ra mấy mũi tên ở những góc hiểm, nhưng tuyệt nhiên đều bị dễ dàng né tránh.
Dương Tuấn Vũ nhận ra tình thế của mình vô cùng nguy hiểm.
- Vút vút vút …
Một loạt mũi tên từ sau bắn tới, Dương Tuấn Vũ giật mình né tránh, đồng thời bắt buộc phải dùng Ki để tăng tốc và tăng phản xạ.
Mặc dù buff Ki giúp hắn thoát khỏi phạm vi màn mưa tên nhưng điều này không khiến đôi mày hắn giãn ra bao nhiêu.
Đám người này có khả năng bắn cung theo nhận xét của Dương Tuấn Vũ thì không hề kém hắn bao nhiêu, nếu cây cung bọn chúng không quá thô sơ, thậm chí hắn cảm giác chính mình cũng không bằng. Nhưng kể cả thô sơ, khả năng nhắm bắn và lực bắn đã khiến hắn toát mồ hôi lạnh rồi.
Dương Tuấn Vũ biết bây giờ không phải là lúc tiếc hận, hắn cắn răng nhịn đau, lần đầu tiên sử dụng mũi tên có thuộc tính nguyên tố.
- Phong tiễn.
Từ khi được Đường Tiêu nói về sự tồn tại của các loài quái vật, và tận mắt được chứng kiến độ bá đạo của giày Lôi Báo, hắn đã lập tức tìm kiếm tài liệu trên Cự Phủ sơn để chế ra cho mình các loại mũi tên có thuộc tính nguyên tố, dùng nguyên liệu chính là một phần bộ phận của các loài yêu quái.
Tất nhiên yêu quái cũng có năm bảy loại, không phải con nào cũng có sức mạnh vượt trội, cũng có những con yếu đuối, giá cả khá rẻ mạt, ví dụ như một loài chim có tên Phong Hạ Điểu, lông của nó không quá đắt, chỉ 1 điểm cống hiến 1 sợi. Dù rẻ nhưng tác dụng rất không tồi, nhất là khi dùng lông của nó làm nguyên liệu chế tạo các đồ mang thuộc tính phong. Mà điển hình chính là mũi tên mà Dương Tuấn Vũ đang bắn ra.
Mũi tên được gắn lông Phong Hạ Điểu có tốc độ được gia cường tuy chỉ 10%, nhưng với lực bắn mạnh mẽ của Ngũ Long Tinh Cung, 10% đã làm thay đổi được rất nhiều thứ. Chưa kể mũi tên được gắn lông loài chim này còn có tác dụng làm giảm sức cản không khí, theo đó cũng làm giảm âm thanh mà mũi tên xé gió phát ra.
Kết hợp với góc bắn hiểm, hai tên đang cắm đầu đuổi theo đã nằm xuống vĩnh viễn ở trong khu rừng này.
Lần này mặc dù chỉ chết đi hai tên, nhưng Dương Tuấn Vũ nhận ra bọn người này rõ ràng đã sinh tính kiêng kị với vũ khí của hắn.
Y như rằng, sau khi có thêm 5 tên nữa nằm xuống, bọn chúng biết mình không thể tránh được mũi tên mà con mồi bắn ra, vì vậy, cũng không mạnh mẽ đuổi theo nữa mà chỉ gào thét mấy lần như tỏ ý không cam lòng rồi tiếc nuối rời đi.
Dương Tuấn Vũ chạy thêm một quãng đường nữa, cảm nhận chắc chắn không có kẻ địch đuổi theo hắn mới tìm một gốc cây lớn ngồi nghỉ một chút.
Lần này mặc dù chỉ dùng một chút Ki lúc tránh làn mưa tên, ngoài ra chỉ dùng sức mạnh thể chất đơn thuần mà chạy chối chết, nhưng Dương Tuấn Vũ biết mình không có bao nhiêu lợi thế, ngược lại, hắn càng sinh lòng kiêng kị với khu rừng quỷ dị này.
Hắn không dùng Ki sở dĩ là muốn để lại đường lui, không vì nhất thời nguy hiểm mà bộc lộ toàn bộ năng lực của mình, làm như vậy sẽ khiến bọn chúng biết hết các con bài mà hắn giấu, điều này trong chiến đấu chính là vạn hại mà không có một lợi nào.
Nhưng mông đặt xuống còn chưa được 1 phút thì hắn phát hiện ra bụi cây trước mặt đang có tiếng sột soạt, tiếng này càng ngày càng lớn, mặt đất cũng khẽ rung rung, kèm với đó là âm thanh gầm gừ gào rú vang lên.
- Tiếng của dã thú.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày lẩm bẩm, sự việc hắn lo lắng nhất không phải là sợ kẻ địch mạnh bao nhiêu, mà chính là việc mình phải liên tục hoạt động, liên tục chiến đấu, nhưng thời gian nghỉ cũng chẳng có. Đây cũng là lý do khiến hắn không dám sử dụng Ki bừa bãi để chiến đấu, đó cũng vì muốn tiết kiệm sức lực. Không đến lúc đường cùng hắn cũng không muốn lãng phí Ki, dù cho hiện tại khả năng hấp thụ Ki của hắn đã cao hơn trước rất nhiều. Nhưng mọi thứ không phải vô hạn, ở đây, không có sức lực thì chỉ làm con mồi ngon trong miệng kẻ khác.
Đáp lại lời nói thầm của hắn, một con gấu đen cao tới 4m liền xuất hiện trước mặt hắn. Đôi mắt gấu trừng trừng nhìn con mồi, hàm răng rất lớn, kèm với đó là những vệt nước dãi chảy tí tách ra miệng. Mồm rít gào, hai tay gấu to tới nửa mét, móng vuốt đen xì, nó không chờ đợi mà lao thẳng về phía con mồi, một cái tát nện xuống sinh vật nhỏ bé bên dưới.
Dương Tuấn Vũ lập tức nhảy tránh đi. Nhưng cái cây sau lưng hắn thì không tránh được. Chỉ sau một cú vồ nhìn thô kệch, đơn giản như thế nhưng đã để lại 5 vết cào sâu hơn 10 phân vào cây cổ thụ lớn tới 5 người ôm. Nếu lĩnh trọn cú vồ vừa rồi, hắn tin dù mình mặc giáp cũng phải gãy mất mấy cái xương ngực.
Hắn không phải kẻ dễ dàng chịu thua thiệt, nộ khí bị đuổi giết khiến trong lòng hắn luôn khó chịu, giờ đây chỉ nghỉ một chút cũng không được, hắn tức giận, quyết tâm dồn tất cả mọi thứ vào con gấu trước mặt này.
Độc Long Thương tế xuất, một người một gấu lao vào nhau chém giết.
Đây là lần đầu tiên Dương Tuấn Vũ sử dụng cây Thương này. Nắm trong tay rất vừa vặn, hắn cảm giác dọc theo thân Thương luôn có luồng khí tức hung hãn, mạnh mẽ khó mô tả thành lời. Chỉ biết, dường như luồng khí này khiến độ điên cuồng, liều mạng của hắn tăng lên không ít.
Nếu kẻ thần trí yếu nhược mà cầm cây Thương này chỉ sợ sẽ bị nó khống chế suy nghĩ cũng nên, dù sao, Độc Long cũng có khí linh, cũng có suy nghĩ riêng của nó.
Nhưng Dương Tuấn Vũ không hề lo lắng điều này, sự khát máu của Độc Long Thương cũng chỉ khiến máu trong người hắn nóng lên một chút và sức chiến đấu chỉ tăng chứ không giảm.
Dương Tuấn Vũ khi tế xuất ra cây Thương, hắn cảm nhận rõ ràng con gấu đen này sinh ra một sự kiêng kị nhất định, nhưng nó nhanh chóng ném điều này ra sau đầu, ngược lại quyết tâm xé thịt con mồi trước mặt lại càng hiển hiện rõ ràng hơn.
Độc Long Thương khẽ run lên, không phải vì sợ mà vì phấn khích, nó cuối cùng cũng được chủ nhân sử dụng rồi. Lần đầu luôn là lần quan trọng nhất quyết định nó sẽ được ra sân nhiều hay ít nên nó lập tức phát huy khả năng của mình.
Một chiêu Giao Long Xuất Hải không chỉ đơn thuần mang theo khí thế rồng cuộn, sóng gào, dứt khoát, mạnh mẽ xuyên thủng mọi mục tiêu phía trước, mà nó còn được khí linh xuất ra một tia uy áp. Dù chỉ là một tia nhưng con gấu trước mặt lại lập tức kinh hãi, nó cô gắng vùng vẫy nhưng toàn thân gấu lớn là vậy mà không thể nhúc nhích một chút, nó chỉ trơ mắt nhìn cây thương đâm thẳng vào bụng.
Lưỡi Thương vô cùng sắc bén, vết đâm ngập vào da thịt cả nửa mét, nhưng tuyệt nhiên không có một chút máu nào chảy ra. Tất nhiên, đây không phải con gấu có khả năng cầm máu mà là do mũi Thương làm ra.
Dương Tuấn Vũ cứ nghĩ cuộc chiến phải rất hung hiểm, nhưng bằng mắt thường hắn có thể thấy con gấu thô kệch trợn trừng mắt, mồm liên tục gào rú có vẻ nó đang rất đau đớn, nhưng, đôi chân gấu không thể nhúc nhích được. Nó cứ trơ mắt nhìn đầy phẫn hận về con người đứng trước mặt, đồng thời trong ánh mắt còn mang theo sự hối hận. Đúng vậy, nó hối hận vì đã lao ra tấn công kẻ này, nếu không có đã không gặp phải kết cục tử vong như bây giờ.
Thuốc hối hận tất nhiên không có, mà có thì nó cũng không thể mua được một viên. Con gấu cứ thế ngã uỵch xuống chết tức tưởi.