“Tuấn Vũ, lần này may là không có bị thương nặng, lần sau cháu đi đứng nhớ cẩn thận chú ý dưới chân nhé. Đừng lúc nào cũng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Cháu không còn nhỏ nữa. Nếu cháu biết suy nghĩ sớm một chút thì cũng tốt.”- Giang Tấn nói nửa câu đầu với hắn, nửa câu sau nói nhỏ lại như mong muốn của mình.
“Vâng, cháu sẽ chú ý hơn. Cảm ơn bác”
“Cảm ơn cái gì nhóc con. Nếu biết cảm ơn thì sau này học xong về nhà sớm đi, cái Mai Mai nó từ nhỏ sức khỏe đã yếu rồi, cháu có thời gian thì đẩy xe đưa em nó đi nhìn mỗi chỗ một chút, để nó ở nhà buồn càng buồn hơn thôi. Tội nghiệp con bé.”-Giang Tấn thở dài, hắn cũng muốn đứa cháu nhỏ này vui vẻ một chút, từ nhỏ nó đã kém hơn người khác đôi chân.
Đối với những đứa trẻ này, chỉ cần ông trời cho chúng 1 cuộc sống giản dị có đầy đủ bố mẹ, đầy đủ sức khỏe để đi học, đi chơi đã là điều lớn lao nhất rồi.
Chính vì hai vợ chồng đều mất con trong 1 vụ tai nạn giao thông, khi ấy hai vợ chồng đều đi công tác, suốt ngày bận bịu công việc kiếm tiền, quên đi đứa con trai mới 16 tuổi. Độ tuổi mà cần bố mẹ ở bên cạnh dạy dỗ, tâm sự.
Con trai hắn buồn chán vì suốt cả năm không thấy bóng dáng bố mẹ vì bận việc ở nước ngoài, nó chơi bời với bọn lưu manh, rồi không biết thế nào gây sự đánh nhau bị bọn nó trả thù đẩy ra ngoài đường quốc lộ trong đêm rồi xe cán chết. Sau vụ đấy 2 vợ chồng suy sụp, dù bọn lưu manh bị bắt vào tù thật đấy, nhưng con chết rồi cũng không thể sống lại được. Hai vợ chồng có ân hận thì cũng đã muộn, 40 tuổi mới sinh được 1 đứa con, giờ có muốn sinh cũng không được nữa rồi. Sau mấy tháng chán nản, vợ chồng Giang Tấn được người thân khuyên nên tham gia mở trại cô nhi hoặc nhận nuôi lấy 1 đứa con.
Giang Tấn quyết định cùng người bạn góp tiền mở trại cô nhi, vì ông nghĩ chỉ có giúp đỡ những đứa trẻ. Đứa nào thiếu bố mẹ hai người sẽ cho chúng một gia đình, thiếu cơm ăn ông sẽ cho chúng được ấm no, muốn đi học ông sẽ cho chúng đến trường... Nhìn những nụ cười ngây thơ, nghe những tiếng gọi “ bố mẹ ” thân mật thì hai vợ chồng ông mới bớt đau buồn.
Tiền? Tiền cũng chỉ để phục vụ gia đình, để mọi người được ấm no hạnh phúc. Kiếm tiền không phải là cái cớ để quên đi nhu cầu tình cảm của con trẻ.
Có đôi khi mất rồi người ta mới biết mình sai.
Dương Tuấn Vũ nghĩ về con người Giang Tấn sau khi lớn lên hắn mới được biết. Một người xứng đáng được mình gọi làm cha. Sau khi học hết lớp 12, hắn bắt đầu ít về nhà, cũng ít thăm hỏi. Hắn cũng cuốn theo dòng sông thời gian, quên đi những thứ đáng trân trọng. “Có lẽ ông trời cho ta sống lại để cảm nhận thật tốt cuộc sống. Để ta sửa lại những thiếu sót trước kia.”
Dương Tuấn Vũ quyết tâm, bằng mọi giá mình phải sống thật tốt.
Hắn nghẹn ngào: “Cha...”
“Gì.? Cháu vừa gọi ta là gì?” Giang Tấn sửng sốt.
“Cha. Cảm ơn cha đã nuôi chúng con suốt quãng thời gian qua, con biết cha không cần chúng con báo đáp gì cả, cha chỉ mong chúng con lớn lên bằng bạn bằng bè, không muốn chúng con tự ti vì thiếu bố mẹ. Cảm ơn cha. Con sẽ giúp cha chăm sóc các em thật tốt. Cha cũng nên chú ý sức khỏe, trời có tuyết rồi, nên chú ý đường trơn.”- Dương Tuấn Vũ kiên định đáp.
“Haha.. Ừm.. tốt.. tốt.. tốt lắm. Yên tâm, cha khỏe lắm, không lạnh. Ừm. Đường đi rất tốt. Không trơn. Ừm, chân tay còn đau không? Chắc đau lắm. Cứ ngồi lên giường, đợi chút mẹ con nấu cơm, ăn xong rồi uống thuốc bác sĩ kê.”- Giang Tấn nghẹn ngào nhìn đứa con nuôi trước mặt.
“Nó lớn rồi. Đã nhận mình làm cha rồi. Đứa trẻ này từ nhỏ đã bướng bỉnh, 4 năm rồi, đã 4 năm nó mới gọi một tiếng cha. Những đứa nhỏ khác đều đã gọi mình là cha rồi. Tốt lắm, ta lại có thêm 1 đứa con trai.. ha hả. Ừm. Nên đi báo một tiếng vui cho A Lan biết.”
“Thật ư. Ông không đùa tôi chứ. Tuấn Vũ nó chịu gọi ông 1 tiếng “cha” rồi? Thật là tốt. Thôi. Ông giúp nó tắm rửa đi, tay chân thế chắc nó không tự tắm được đâu. Tôi đun xong nước nóng rồi đấy. Tắm xong rồi đón Mai Mai về ăn cơm.”- Bà Lan nghẹn ngào, vừa cười vui vẻ, vừa lau nước mắt, giục chồng đi.
“Ừm. Tôi vui quá quên mất. Tôi đi.”- Giang Tấn cười nói.
“Cha không cần tắm cho con đâu, con lớn rồi, vẫn luôn tự tắm một mình mà, tay chân con cũng không đau lắm, đỡ nhiều rồi. Con tự tắm được.”- Dương Tuấn Vũ vội vàng kêu lên. “Đùa à, 28 tuổi rồi còn được tắm hộ.”
“Thằng nhóc đã biết ngại rồi. Được rồi, nếu không được thì gọi để cha tắm cho nghe chưa?”
“Vâng.”
Tắm rửa xong xuôi ra thì thấy Giang Tấn đang đẩy một chiếc xe lăn, trên xe là một cô gái nhỏ, xinh xắn, mặt hơi tròn tròn, mắt to, rất đáng yêu. “Mai Mai đi học về rồi hả em. Hôm nay ở lớp có vui không?”
“Anh Vũ, hôm nay đi học rất vui nha, lớp em sắp có chương trình văn nghệ đấy, lớp em đăng ký tiết mục múa dân tộc Hoa cổ đăng. Các bạn lớp em múa rất đẹp nhé. Mà lớp anh cũng đăng kí tiết mục nhạc kịch Romeo và Juliet đấy.”
Mai Mai gọi Dương Tuấn Vũ là anh, hắn hơn cô 1 tuổi nhưng thực ra chỉ sinh trước vài tháng và vào cô nhi viện này trước cô nửa năm mà thôi. Mai Tuyết Yên là tên thật của Mai Mai. Hoa mai trong tuyết trên núi thật đẹp, nhưng cũng thật cô đơn, lạnh giá giữa muôn vàn tuyết trắng. Cô gái nhỏ luôn cười vui vẻ, đối mặt với cuộc sống khó khăn bằng đôi chân yếu đuối. Đôi chân này từ nhỏ đã yếu, cô chỉ tự đi được đến năm 8 tuổi, rồi cứ yếu dần, tới bây giờ chỉ đi được bằng xe lăn. Nhưng cô vẫn rất mạnh mẽ đối mặt, quật cường chống lại tạo hóa chớ trêu như hoa mai trên núi tuyết.
Dương Tuấn Vũ biết cô có cơ hội chữa khỏi chân, vì khi hắn có quen một người bạn sau này, gia đình hắn cũng có một đứa em mắc bệnh như vậy và đã chữa khỏi. Nhưng cần chi phí điều trị rất lớn 2,5 tỷ đồng. Đối với gia đình họ hiện nay thì đúng là cả đời không có tiền chữa. Trước kia vợ chồng Giang Tấn cũng khá giả nhưng lấy ra 2,5 tỷ đồng là số tiền họ tích cóp cả chục năm trời. Số tiền bỏ vào nuôi những đứa trẻ ở trại cô nhi đã chiếm gần hết số tiền mà họ vất vả làm ăn bao nhiều năm rồi. Hiện tại, cô nhi viện cũng bắt đầu cần đi tìm những nhà tài trợ mới. Cũng không thể giành ra được số tiền đó chữa chân cho Mai Mai.
“Cô em gái này của mình nhất định sẽ chữa khỏi chân, anh sẽ kiếm tiền giúp em sớm ngày được đi, được nhảy, được trở thành diễn viên- ước mơ từ bé của em.”- Dương Tuấn Vũ thầm đặt mục tiêu kiếm tiền.