Có thể nói, hành động này của cô đã là rất cố gắng, đối với một người luôn ghét bạn mà để họ nói câu xin lỗi chính là vô cùng khó có được. Mặc dù là có lỗi, nhưng không phải ai cũng mạnh dạn sửa sai.
Raymond thở phào:
- Như thế là tốt nhất.
Katherine cũng mất công không ngắt kết nối, cô liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số, tín hiệu truyền đi nhanh chóng vang lên.
Cứ nghĩ hắn sẽ tắt máy hoặc không nghe, nhưng tiếng “cạch cạch” vang lên báo hiệu bên kia đã nhận cuộc gọi, điều này khiến Katherine có chút lúng túng.
Nhưng cô chưa lên tiếng thì bên kia, Dương Tuấn Vũ đang đứng dựa cột, đôi mắt nhắm lại, một điếu thuốc đã cháy dở hơn một nửa. Nghe giọng nói của hắn cũng chẳng có chút tức giận hay khó
chịu gì:
- Katherine? Cô không cần nói gì cả. Có lẽ lời của cô nói khi nãy thực sự đúng, nhưng chỉ trừ khi những người bên cạnh rời bỏ tôi, chứ tôi nhất định không rời bỏ họ. Trong mắt cô, tôi có thể là một kẻ không đứng đắn, chẳng ra sao, nhưng điều này cũng chẳng có gì quan trọng. Tôi sống không phải là sống theo ý thích của mọi người.
Việc tôi quyết định hành động một mình cũng không phải là suy nghĩ nông nổi nhất thời, tôi đã có kế hoạch riêng của mình, vì thế cô và mọi người không phải lo lắng.
Còn nữa, những dự án hai bên đang hợp tác vẫn sẽ diễn ra bình thường, cô không phải lo tiền của mình sẽ ít đi. Được rồi, hẹn gặp lại sau. Chào.
Katherine khi hồi thần tỉnh trí lại thì bên tai chỉ còn tiếng “tút… tút”, hắn không giận, không trách nhưng chẳng giúp tâm trạng cô dễ chịu hơn, mà ngược lại, nó càng khiến trong lòng cô thêm khó chịu.
Alethea lắc đầu nói:
- Được rồi. Nếu cậu ấy đã quyết định như thế chúng ta bắt buộc phải tôn trọng. The Night thành lập chính là một nhóm tự do, bất cứ ai cũng có thể tự do làm việc mà không chịu sự ngăn cấm của các thành viên khác, ban đầu đã thế, hiện tại cũng không thay đổi. Ồ, khoan …
Alethea nhìn vào tin nhắn của mình, thấy dòng chữ “tôi sẽ đi đến địa điểm E”, cô liền thông báo lại cho mọi người.
- … Là như vậy. Thời gian tập kết giữ nguyên. Cuộc họp tới đây kết thúc.
…
- Em đã nói anh đừng hút thuốc nữa mà.
Quay sang nhìn thấy cô gái đang nhíu chặt đôi mày nhỏ, Dương Tuấn Vũ dụi tàn lửa rồi ném vào
thùng rác.
Vân Tú thở dài:
- Em có thể đi cùng anh được không? Việc ở nhà em sẽ giao lại cho DG và Trần Bằng.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Em cũng biết anh không đồng ý mà. Ngoan nào, ở nhà giúp anh chăm sóc mọi người, việc công ty
hiện tại cũng rất nhiều, không có em sẽ không xong được.
- Nhưng anh đi một mình em thực sự không yên tâm.
Ôm cô gái nhỏ vào lòng, bóp bóp nhẹ đôi vai nhỏ, hắn dỗ dành nói:
- Anh có kế hoạch cả rồi, em đừng lo. Nhiều việc như vậy lại để em quản lý, thời gian qua có mệt mỏi lắm không?
Vân Tú lắc đầu:
- Không sao đâu anh, em làm đã sớm quen rồi, mọi việc cũng không quá khó khăn. Đúng như anh
nói, với sự trợ giúp của Phong lão tướng quân và Hạ gia, cùng với tiềm năng to lớn của chiếc tàu ngầm TT-01, bên trên rất hài lòng nên việc xin cấp phép mua đất ở hai địa điểm Nha Trang và Phú Quốc đã diễn ra khá thuận lợi.
Hiện giờ, em và Đông Nghi đang chia nhau giám sát ở hai chi nhánh đó, Khôi Kỳ cũng đã chuẩn bị trước dàn nhân công trình độ cao khá đông đảo, chỉ đợi di dời xong các khu dân cư và tháo dỡ các công trình cũ nữa là sẽ bắt đầu khởi công. Mọi việc vẫn đang diễn ra đúng kế hoạch.
- Tốt lắm. Dạo này có phải em thức khuya lắm đúng không? Đừng chối, chịu khó nghỉ ngơi đầy đủ, đối với anh, công việc không quan trọng bằng sức khỏe của em. Biết chưa?
Vân Tú cắn cắn vào ngực hắn, môi chu ra:
- Em biết rồi. Anh chỉ được cái dẻo miệng.
- Không dẻo miệng sao lấy được em. Hì hì.
Đấm đấm vào ngực hắn mấy cái, Vân Tú lại thở dài:
- Nếu được cố gắng giữ liên lạc với mọi người nhé anh. Thi thoảng cũng nên nhắn cho em biết tình
hình sức khỏe của anh nha.
- Ừ. Anh sẽ cố gắng.
Ánh mắt đượm buồn, cô nhẹ giọng hỏi:
- Anh định bao giờ đi?
- Có lẽ sáng mai, tối nay ở nhà ăn cơm với anh.
- Vâng. Không phải là ăn cơm với anh mà là ăn cơm với cả nhà.
- Ừ. Để xem tay nghề nấu nướng của vợ anh có tiến bộ không nào.
Vân Tú giơ nắm đấm nhỏ đầy chính khí:
- Em vẫn thường xuyên nhờ mẹ chỉ giáo đó.
- Thật là mong chờ ghê.
- Được rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi, thời gian qua chắc anh chưa được chợp mắt chút nào đúng không?
Dương Tuấn Vũ không nói gì mà chỉ xoa đầu cô, hắn vẫy tay rồi rời khỏi cửa căn cứ. Nếu không phải tình hình tính mạng Flora đang rất nguy kịch, chỉ sợ hắn đã không đứng vững được tới bây giờ. Từ lúc cảm nhận được Tâm Diệp nguy kịch, hắn đã gần 1 tháng nay không được chợp mắt chút nào, có thần kinh thép cũng bị gẫy, vậy mà hắn vẫn trụ được.
Nằm lên giường, hắn sắp xếp lại một số việc đã qua và những kế hoạch sắp tới. Hiện tại, Triệu Cơ lại một lần nữa mất đi tín hiệu, cô đã dùng hết toàn bộ năng lượng dự trữ để che đi tín hiệu từ mảnh nhỏ khối lập phương, từ lúc bọn họ lên thuyền và rời đi, 1 ngày sau đó cô đã chìm vào giấc “ngủ sâu”. Trừ khi hắn tìm được đá năng lượng cấp A+++ mới giúp cô quay trở lại.
Nói thì dễ, tìm được loại đá này chỉ sợ vô cùng khó khăn. Nên nhớ, “phần thưởng năm” của top 10 thành tích trên Ngũ Hành Sát Bảng mới được 1 viên đá năng lượng cấp C+++, đứng thứ nhất mới được 1 viên cấp B. Điều đó chứng tỏ từ cấp A trở lên chính là chỉ may mắn mới được chứ không có ai nguyện ý đem ra đánh đổi.
Còn về vụ kiếm được 1 viên kim cương tinh thần từ đám quặng mà Đường Tiêu đem đến cũng chỉ hoàn toàn là may mắn. Mà may mắn không phải dễ dàng xuất hiện như thế.
Điều này tương đương, trong một thời gian dài sau này, hắn toàn bộ phải tự lực cánh sinh. Dương Tuấn Vũ tất nhiên không sợ hãi vì thiếu đi Triệu Cơ, cái làm hắn muốn cô tỉnh lại chính là vì hắn đã coi cô như một cô em gái nhỏ, chứ không phải chỉ là một robot có trí tuệ. Mấy ngày không bị cô trọc tức hắn không khỏi hoài niệm, nhung nhớ.
Ở với hắn, Triệu Cơ giống như đã trưởng thành rất nhiều, từ hình thức chỉ là một robot chỉ biết nhận mệnh lệnh, cho tới những ngày đầu học cảm xúc của con người, cô luôn hỏi, luôn nói mấy câu rất ngây thơ, đáng yêu. Sau đó, dần dần khôn lớn, cô bắt đầu hay bắt bẻ, hay chọc tức, thi thoảng còn khinh bỉ, nói đểu hắn, mỗi lần như vậy khiến Dương Tuấn Vũ vừa tức vừa buồn cười.
Trong đầu đã quen thuộc với âm thanh trong trẻo ấy, giờ chỉ còn một mảnh tĩnh lặng khiến hắn có chút không thích ứng được.
Cứ nghĩ vẩn vơ, cuối cùng thiếp đi lúc nào hắn cũng không hay.
…
Mãi tới khi một mùi hương quen thuộc len lỏi vào mũi, cùng với đó là lỗ tai cảm thấy ngứa ngứa, Dương Tuấn Vũ tuy vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần rèn luyện đã tới mức độ nhất định, khi có người tới, hắn vẫn có một tia thanh tỉnh.
Vân Tú đang nghịch ngợm bên cạnh thì bàn tay bỗng bất thình lình bị tóm lấy, sau đó chưa kịp ú ớ gì đã bị hắn kéo nằm vật xuống giường suýt nữa khiến cô giật mình hét lên.
Dương Tuấn Vũ mở bừng mắt, đôi mắt sâu thẳm đánh giá đôi mắt long lanh, ướt át của cô gái đang nằm dưới đệm, ngọn lửa nóng trong lòng theo phản xạ tự nhiên nhanh chóng thiêu đốt khiến hắn không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
Khó khăn lắm hắn mới ngồi xuống, bóp bóp trán, giọng khàn khàn nói:
- Đã tối rồi sao?
Vân Tú mặt đã đỏ bừng, tâm tình đang sóng sau dồn sóng trước, nghe hắn hỏi vậy cô không khỏi
bối rối gật đầu:
- Vâng. Mọi người đã về cả rồi, em vào gọi anh dậy đi tắm rồi ăn cơm.
Dương Tuấn Vũ “ừ” một tiếng rồi mang theo quần áo vào trong nhà tắm.
Vân Tú cắn cắn môi, cuối cùng, cô rón rén tới bên cửa phòng tắm, hít một hơi thật sâu, sau đó như hạ được quyết tâm, cô “cạch”, cửa phòng tắm mở ra.
Nhìn thấy thân hình săn chắc, cường tráng của anh, gương mặt yêu mị kia vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt lim dim, hai tay đang hoàn thành nốt động tác cởi áo phông, để lộ ra những múi thịt hoàn mỹ. Chỉ hơi nhìn thoáng qua cũng khiến mặt Vân Tú đỏ bừng như quả đào chín.
Dương Tuấn Vũ quay sang chưa kịp nói gì đã thấy cô cuống quýt giải thích:
- Em muốn giúp anh tắm, sợ … sợ anh vào đây rồi ngủ quên mất. Anh … cứ ngủ đi, em giúp anh.
Dương Tuấn Vũ đúng là đang rất mệt, hắn gật đầu, thả người vào trong bồn tắm đã được Vân Tú chuẩn bị nước ấm từ trước. Hơi ấm từ từ truyền tới khiến hắn nhanh chóng ngủ mất.
Tuy biết anh đã ngủ, nhưng đôi tay Vân Tú không khỏi lúng túng.
Hai người mặc dù xem như đã là vợ chồng chính thức, việc kia cũng đã làm rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy cơ thể anh, cô cũng vẫn ngượng ngùng như ngày đầu.
Lúc trước chưa có bao nhiêu thời gian cảm nhận, bây giờ được từ từ, tỉ mỉ quan sát, những ngón tay dài nhỏ nhắn khẽ lướt qua từng thớ da thịt rắn chắc, Vân Tú cảm thấy vô cùng thích thú, cảm giác … thật lạ.
Mải mê nghịch ngợm, Vân Tú không biết đôi mắt nào đó đang giật giật từng hồi, trong lòng Dương Tuấn Vũ không khỏi cười khổ, cô đây là đang thử giới hạn chịu đựng cám dỗ của hắn sao? Lại còn thích thú như vậy.
Vân Tú mâm mê một hồi, cuối cùng vô tình chạm phải thứ không nên chạm khiến tay cô như bị bỏng giật mình rút lại, mặt đỏ bừng, cô len lén nhìn lên thấy hắn vẫn đang thiu thiu ngủ thì thở phào.
Sự tò mò luôn đem đến những tác hại, nhưng mặc dù biết vậy nhưng con người ta rất khó thoát khỏi sự cám dỗ ấy, Vân Tú cũng như bao người, thứ càng nguy hiểm cô càng bị thu hút. Cảm giác vụng trộm, lén lút luôn khiến người ta dễ bị nghiện. Vân Tú như đứa trẻ, đánh mãi không chừa, cô liều lĩnh vươn tay xuống …
Và con sư tử cuối cùng cũng không chịu được, trước khi cô bị hắn kéo vào trong bồn tắm, âm thanh cuối cùng mà cô còn nghe được là mấy tiếng khàn khàn:
- Em … xong … rồi.
Và, sự thật cũng không khác câu nói này là bao, nhưng đây lại là thứ được cô kìm nén trong lòng suốt thời gian qua, suy cho cùng, cả hai đều được thỏa mãn cả thể xác và tinh thần.