Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 444: Sát thủ nguy hiểm. Muốn trở lên mạnh mẽ




P/s: Cảm ơn bạn hamtruyen123 đã đề cử 2 Nguyệt Phiếu cho truyện nha. Chúc anh chị em đọc truyện vui vẻ.

....

Tạm gác lại mấy suy nghĩ đen tối, hắn nói:

- Hôm nay em tới gần Hạ gia thì gọi điện để cô ấy ra đón nhé. Nếu được thì tiện tay bắt luôn cái tên đầu độc lão già Hạ Thành Nam cũng tốt, kiểu gì cũng có quà đi về.

- Bắt được rồi.

- Ừm, bắt được rồi thì tốt. Hả? Em nói cô ta đã tìm được kẻ chủ mưu rồi?

Dương Tuấn Vũ ngạc nhiên hô.

Vân Tú gật đầu:

- Đã bắt được, có lẽ chẳng ai ngờ kẻ làm hại ông lão đó lại là lão quản gia Triệu Việt Hưng.

- Triệu Việt Hưng? Kẻ đó chẳng phải đã liều chết đỡ 3 phát đạn để bảo vệ Hạ Thành Nam khỏi bọn ám sát hay sao?

Vân Tú thở dài, buồn bực nói:

- Hạ Minh Nguyệt dưới sự giúp đỡ của chị Flora đã điều tra ra kẻ này, mới đầu Hạ Minh Nguyệt cũng không tin, nhưng sau khi phát hiện chất bột độc dược trong người lão và một số hành vi đáng nghi của hắn trong thời gian bệnh tình ông nội cô ta tiến triển tốt, nên cô đã không tin cũng phải tin.

Nhưng anh biết không, em nghĩ em đã đủ ác rồi nhưng người phụ nữ này còn kinh dị hơn. Khi Triệu Việt Hưng biết mình bại lộ thì liều chết không nói, nhưng liền bị cô ta đánh gãy tứ chi, miệng nhét khăn không cho cắn lưỡi rồi cho người cứa thịt ra sát muối ớt vào.

Nói tới đó Vân Tú khẽ rùng mình còn Dương Tuấn Vũ thì mày nhíu chặt, họ cũng không ngờ lại có người đủ ác như vậy.

“Đúng là đàn bà càng đẹp thì càng cay độc, ừm, trừ hai cô gái của hắn, à, còn cả Minh Châu và em gái mình nữa.”

Dương Tuấn Vũ suy xét một hồi thì thấy hợp lý.

Vân Tú không biết hắn nghĩ gì, cô kể tiếp:

- Chưa hết, cô ta còn bôi mật ngọt rồi tìm mấy tổ kiến lửa kích cỡ vừa phải rồi đặt hắn vào đấy, đảm bảo đốt sẽ đau rát, ngứa ngáy khổ sở cùng cực nhưng không thể chết.

Dương Tuấn Vũ triệt để lắc đầu, hắn hiểu đây cũng không phải là cô ta độc ác mà là vì sinh ra trong một gia tộc tình báo, bất cứ kẻ cấp dưới nào cũng sẽ phải trải qua đủ các bài luyện tập kinh dị như vậy, tuy không tới nỗi rạch da sát muối nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Chỉ sợ Triệu Việt Hưng- kẻ một thời là cánh tay đắc lực của Hạ Thành Nam cũng là một người không tầm thường nên mấy thứ đó còn chưa khiến hắn sụp đổ.

Y như rằng Vân Tú lại nhíu mày nói tiếp:

- Có lẽ biết Triệu Việt Hưng sẽ không chịu nhận tội nên Hạ Minh Nguyệt liền sai người lôi một cậu nhóc 15,16 tuổi lên, sau đấy ra lệnh cho cấp dưới định tên nhóc này nếm thử mấy món này thì tới lúc đó Triệu Việt Hưng mới giãy giụa cầu xin.

- Là con trai hắn?

- Đúng vậy. Thì ra Hạ Minh Nguyệt đã biết Triệu Việt Hưng bên ngoài thì một lòng thờ chủ, kiên quyết không lấy vợ, giành cả đời bên cạnh ông nội cô, nhưng bên trong lại lén lút lấy vợ sinh con.

Lúc trước Hạ Minh Nguyệt biết nhưng cũng châm chước, nghĩ ai chẳng muốn có một mái ấm nên cô không nói ra. Còn bây giờ đôi bên đã người sống kẻ chết, thì không cần phải đóng kịch nữa.

Chuyện này em nghĩ ai đúng ai sai khó nói, người ngoài có lẽ thấy hành vi của cô ta đủ độc, nhưng nếu cô ta không độc thì ông nội cô ta đã chết rồi, mà khi Hạ Thành Nam chết, toàn bộ Hạ gia trên dưới sẽ tan vỡ, tới lúc đó sẽ có rất nhiều cô dì chú bác, con cháu họ Hạ bị ba gia tộc khác áp bức xâu xé, những cảnh đời vô cùng thảm không phải là không thể xuất hiện. Không ai thương cô ta thì cô ta phải tự nhe nanh, múa vuốt để bảo vệ người thân mà thôi.

Dương Tuấn Vũ thở dài:

- Đúng thế, với đứa con trai chứng kiến cha hắn bị người ta treo lên hành hạ sống không bằng chết chắc chắn nó sẽ cả đời tìm cách trả thù Hạ gia, hắn không sai. Nhưng ngược lại, như em nói, Hạ Minh Nguyệt cũng chỉ đang cố gắng tự vệ mà thôi. Hạ gia không có nam trưởng xuất sắc thì sớm muộn cũng sẽ biến mất khỏi Hà Đô. Ài, thế sự khó đoán, đúng sai bất phân minh. Thế Triệu Việt Hưng khai cái gì?

Vân Tú lo lắng:

- Hắn cuối cùng cũng thừa nhận việc đầu độc Hạ Thành Nam cũng như suốt bao nhiêu năm làm việc, xả thân cho Hạ gia cũng chỉ vì để đào sâu, ăn cắp tin tức và hủy hoại bọn họ. Hắn cũng định không làm nữa nhưng lúc đó lại nảy sinh tình cảm với một cô gái, và làm cô ta có thai, việc này bị kẻ đứng sau phát hiện và đem ra uy hiếp khiến hắn phải tiếp tục ở lại Hạ gia làm tay trong thêm suốt hơn 17 năm qua.

Nhưng khi hắn còn chưa nói được chút gì về kẻ đứng sau thì đột nhiên xuất hiện một tên cao thủ, hắn bắn ra ba viên đạn gần như một lúc làm cả Triệu Việt Hưng và đứa bé đang tức giận bên cạnh đều vỡ đầu chết ngay lập tức.

Lúc đó chị Flora chỉ kịp bảo vệ Hạ Minh Nguyệt thoát chết khỏi viên đạn còn lại, khi quay người định đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng kẻ này đâu. Chị ấy nói người này tuy sức mạnh còn không bằng chị ấy nhưng tốc độ lại rất nhanh. Có lẽ biết không thể làm gì hơn nên hắn mới rời đi.

Chị Flora sợ mình đuổi theo, kẻ này có thể quay lại giết Hạ Minh Nguyệt nên không đi.

Dương Tuấn Vũ nhíu mày quay sang nhìn vợ nói:

- Thế em còn định đi sao? Nhỡ kẻ này quay lại thì...

Vân Tú ngắt lời:

- Chị Flora nói kẻ này còn chưa mạnh bằng em, mà giờ em đã đột phá rồi kẻ này lại càng kém xa. Nếu em chú ý thì hắn sẽ không có cơ hội. Anh đừng cản, chị Flora nói với em là em có thể đi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Em tin tưởng chị ấy. Cái em đang nghĩ, và cũng là suy nghĩ của họ đó là rõ ràng bên trong Hạ gia còn không ít nội gián ở tầng lớp cao, nếu không kẻ này sẽ chẳng thể lẻn vào giết người rồi rời đi được.

Và một điểm khó hiểu nữa chính là Hạ Minh Nguyệt dù mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, dù có đám vệ sĩ không tồi nhưng một kẻ sát thủ có thể bắn liền ba phát đạt tới 3 hướng mà đều có khả năng bắn vỡ sọ con mồi thì chắc chắn không phải là tay mơ.

Anh và em đều là người rèn luyện phản xạ và tốc độ nên điều này đại biểu khả năng bắn súng của tên này đã hơn em, chỉ kém anh một chút. Mà hắn và anh chưa chạm mặt nên thậm chí không thể nói anh hơn hắn.

Nên nếu hắn đã muốn Hạ Minh Nguyệt chết thì chắc chắn cô ta đã chết không thể chết hơn được. Điều này chỉ có thể đoán là do hắn muốn thử sức mạnh của chị Flora nên mới bắn phát đạn thứ ba.

Và việc chị ấy phá giải được viên đạn không làm chị thắng mà kẻ thắng chính là hắn. Hắn đã thành công đánh giá được sức mạnh của chị Flora, mà sau khi biết được, hắn quyết định rời đi là vì biết bản thân còn chưa phải là đối thủ của chị ấy.

Dương Tuấn Vũ thầm cảm khái:

- Em ngày càng thông minh. Anh sắp hết tác dụng rồi.

- Hì. Anh đừng có tâng bốc em. Thường thì ở bên anh, dù có sai cũng có anh sửa, nên em yên tâm và kết quả là nghĩ được nhiều, ngược lại, lúc không có anh, em cảm thấy không tự tin nên chẳng khác con ngốc là mấy.

- Vậy bây giờ cũng đến lúc em rèn luyện sự tự tin rồi. Cũng đúng. Lần này anh sẽ để em giải quyết vụ này.

- Yeah!!!

- E hèm, đừng mừng vội, anh còn không biết em nghĩ gì, định nhân cơ hội này đi đám đấm một hồi kiểm chứng sức mạnh đúng không? Ài, cũng được, nhưng phải biết nặng nhẹ, nếu không ổn thì rút lui. Anh tin nếu em phán đoán tốt, thì với bộ giáp cùng những trang bị ấy, việc em dễ dàng rời đi là không khó. Nhớ kỹ, làm việc gì cũng không được hấp tấp, sức mạnh không phải là vạn năng, nếu em chủ quan sẽ ăn thiệt thòi. Nghe không?

- Vâng. Em biết mà.

- Còn nữa, bất cứ ai ngoài người thân của em như mẹ Hương, cha mẹ anh, cùng anh và Tuyết Yên, em cũng chỉ được tin 1 nửa.

- Vì sao?

Vân Tú bĩu môi không cho là đúng. Cô không muốn sống gian trá. Không thích sẽ mắng, ghét sẽ chửi, ghét nữa sẽ đè ra đánh cho khóc thì thôi.

- Vì em quá thiện lương, mà hiền lành thì luôn chịu thiệt, người ta đối tốt với em một chút thì nói gì em cũng đã tin rồi. Em 30 tuổi rồi nhưng suy nghĩ vẫn như đứa con nít, nên đi đâu anh cũng không yên tâm. Nhiều lúc anh nghĩ nếu được anh sẵn sàng bao bọc em cả đời, nhưng anh biết Tú Tú không phải là con búp bê trong tủ kính, em sẽ không nghe theo sự sắp xếp của anh.

Nên việc cho em ra ngoài cọ xát, trải nghiệm sự đời, vượt qua nguy hiểm sẽ khiến em trưởng thành hơn, đặc biệt là những lúc sau này không có anh ở bên, thì em cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ, phán đoán và đưa ra được sự lựa chọn tốt nhất.

Lần này có lẽ em sẽ chịu khổ không ít nhưng anh tin em sẽ làm được. Cố gắng lên. Anh chờ một ngày em sẽ vỗ ngực nói với anh: Chồng yêu cứ chơi đi, một mình em cân hết.

Nói xong câu đấy hắn phá lên cười, còn Vân Tú thì mặt đỏ bừng, trong lòng cô bây giờ vừa xấu hổ lại vừa phấn khích. Cô làm sao không nhận ra khi thiếu hắn thì 1/10 sức mạnh cô cũng vô pháp tạo ra, bây giờ còn chưa gặp nguy hiểm thật sự, nếu sau này chiến đấu vô cùng ác liệt, cô lúc nào cũng khiến hắn phải phân tâm lo lắng thì chỉ sợ anh ấy sẽ bị kẻ địch lợi dụng hãm hại mất. Cô rất không muốn như vậy.

Chính vì lẽ đó, không phải là chị Flora nhờ cô xử trí việc này, nhưng cô vẫn năn nỉ cho chị ấy và anh đồng ý. Người ta đã nói lửa thử vàng gian nan thử sức mà. Không thấy Elise này ra tay thì mấy người còn tưởng tôi là cái bình hoa không não.

Thấy bên cạnh là núi lửa sắp phun trào, Dương Tuấn Vũ vội kéo tay cô đi vào nhà rồi nói:

- Làm gì cũng phải ăn bát cơm cho no bụng đã. Em đi chơi nhớ biết đường về, hôm nay anh sẽ ở căn cứ xây dựng nốt mấy cái bản vẽ, với làm cho em vài đồ phòng thân. Nói thực anh vẫn chưa yên tâm lắm, phải làm thêm vài thứ thì anh mới dám đi hội quân.