Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 425: Gài bẫy




Bị bọn chúng tính kế dẫn tới thất bại lần này nhưng Dương Tuấn Vũ cũng chẳng phải kẻ dễ chơi, hắn cũng đã có kể hoạch của riêng mình. 

Dương Tuấn Vũ vừa dừng xe ở khu tiếp đón thì ngay lập tức dẫn tới một hồi oanh động. Tuy mọi người không biết chiếc xe này có ý nghĩa như thế nào nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một chiếc xe được trang trí tinh tế, và đẹp như vậy. Chiếc Bentley T1 luôn có đặc điểm đó là hàng giới hạn đều giành cho một số đối tượng đặc biệt, không có danh tiếng đặc biệt nổi tiếng thì cũng đặc biệt giàu.

Khi nhìn ba người như nam thần, nữ thần bước xuống đi đám phóng viên đang tác nghiệp ở đây nhanh chóng chụp ảnh lia lịa.

Flora cười nói nhỏ với Dương Tuấn Vũ:

- Tôi còn tưởng mình lạc vào thảm đỏ Hollywood chứ?

Leo nhếch mép cười không nói, hắn hôm nay tới đây cũng phải hóa trang một chút, nếu không một diễn viên nổi tiếng như hắn bỗng dưng xuất hiện ở đây sẽ làm loạn cái đám cưới này mất. Tuy vậy, mặc dù hóa trang nhưng bộ dáng phong trần lãng tử, cùng mái tóc vàng ánh bạc tự nhiên của hắn vẫn khiến không ít các em gái bị đốn tim gục ngã.

Dương Tuấn Vũ không trả lời câu hỏi của Flora, hắn cũng chẳng quan tâm tới những ánh mắt tò mò, sáng rực của mấy người xung quanh. Tới khi có vài phóng viên lớn gan tới hỏi chuyện hắn cũng chỉ nói “xin lỗi tôi không trả lời được câu hỏi của các bạn”, sau đấy mang theo hai người đi vào trong.

Như để trêu tức hắn nên Trần Thế Kiệt đã mang tới đủ 4 cái thiệp mời, điều này cũng giúp Dương Tuấn Vũ quang minh chính đại tới mà không sợ người ta đến cửa cũng không cho vào. 

Dù sao cũng là đám cưới con trưởng Nguyễn gia và con gái của Trần gia, không thể qua loa đại khái, bất cứ ai cũng có thể vào, người không có giấy mời chỉ sợ chưa bước qua cổng đã bị đám vệ sĩ chặn lại. Nếu bị đuổi đi thì mặt dày như Dương Tuấn Vũ cũng sẽ không thể lớn lối trước mắt bao nhiêu quan viên, khách mời trong giới quyền quý, thượng lưu này được.

Dương Tuấn Vũ cũng biết Trần gia cũng chẳng coi việc mất vài tên trợ thủ vào mắt, đổi lại họ đã tìm cách phá hủy đi cái căn cứ của cái gai trong mắt bao lâu nay. Chỉ tiếc là hôm nay tên này vẫn còn mạng tới đây. Nhưng không tới còn tốt, tới lát nữa nhìn chính người yêu mình bị kẻ khác cướp đi thì càng nhục nhã.

Lúc hắn đi vào liền nhận thấy ánh mắt của Trần Thế Kiệt chỉ thoáng chút tiếc nuối lóe lên sau đấy là nở một nụ cười coi thường và khinh miệt. Có lẽ đối với hắn Dương Tuấn Vũ chỉ là một tên nhóc con ngu ngốc, dám đắc tội với các gia tộc lớn.

Đối với cái nhìn của Trần Thế Kiệt hắn chỉ coi như mình không may nhìn phải thứ bẩn thỉu, hắn cũng lười nhìn vào đám người Nguyễn gia, chỉ có khi thoáng dừng lại ở Nguyễn Dật Khiêm thì bắt được chút thất thần của hắn. 

Trương Ngọc Vân vợ của hắn ở bên cạnh vẫn là bộ dạng khinh miệt như trong đoạn băng ghi lại, điều này chứng tỏ Nguyễn Dật Khiêm này còn chưa dám làm gì, hoặc cũng có thể hắn muốn tự lừa dối bản thân thêm một thời gian.

Sở dĩ Dương Tuấn Vũ không nghĩ tới một hướng khác, ví dụ như Nguyễn Dật Khiêm muốn chính con trai và con gái của Trần Thế Kiệt lấy nhau, loạn luân để trả thù là bởi vì việc này sẽ gây ảnh hưởng tới danh dự của Nguyễn gia, và bản thân hắn chứ không ảnh hưởng gì tới Trần gia. Vợ mình bị người khác chơi đùa thì chỉ có mình nhục mặt chứ thằng kia có làm sao?

Có lẽ hắn cũng không hiểu vợ mình sao biết hai đứa này đều là anh em cùng cha khác mẹ mà vẫn cho cưới nhau? Chẳng lẽ Trần Thế Kiệt nói Trần Vân Tú không phải là con đẻ hắn sao nên mụ ta tin sao? 

Nhưng hắn nào ngờ, Nguyễn Bá Nhật đã được Trương Ngọc Vân lén lút đi làm DNA từ lâu rồi, và biết đây là con của Nguyễn Dật Khiêm, còn mỗi lần ngủ với Trần Thế Kiệt bà ta đều cẩn thận sử dụng biện pháp an toàn, hoặc ít nhất là uống thuốc tránh thai, nên rất khó có thể sơ suất.

Dương Tuấn Vũ thấy cô Hương hôm nay không có mặc áo dài, cũng chẳng được đứng ở cửa để tiếp khách thì cũng chỉ tới gần chào và với cô một câu “chúc mừng” sau đấy dẫn hai người bạn đi thẳng vào trong. Hắn hiểu, cô vẫn không thể nào được phép trước mặt người ngoài nhận làm vợ chính thức của Trần Thế Kiệt, trừ khi Trần Thế Kiệt không cần làm quan chức, không cần để ý mặt mũi của Trần gia cũng như Quản gia (nhà vợ).

Bà Hương nhìn theo bóng lưng hắn mà khẽ thở dài, trong lòng thật nhiều nỗi khó xử cũng áy náy, bà biết giờ nói gì cũng chẳng thể vãn hồi.

Dường như nhận thấy vợ mình có chút không đúng, Trần Thế Kiệt khẽ vỗ vỗ vai an ủi, đồng thời khẽ hất hàm ra hiệu cho mấy tên đệ đi theo giám sát nhóm Dương Tuấn Vũ.

Quản Hàn Vi (vợ Trần Thế Kiệt ở Hà Đô) nhìn thấy chồng mình ân cần như thế thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng bà ta vẫn phải nuốt xuống, ít nhất không quá lộ liễu ở ngoài, và có lợi cho Trần gia thì bà ta vẫn nhịn được. Đồng thời trong lòng cũng cười lạnh: “Chỉ cần đám cưới này kết thúc, con đàn bà thối như mày sẽ ngay lập tức bị đá ra ngoài đường, đến lúc đấy tao sẽ cho mày biết thế nào là cướp chồng người khác”.

Đám cưới như đã nói vô cùng xa hoa, hoành tráng. Diện tích nhà hàng 5 tầng của Luxury vô cùng lớn, mặt sàn mỗi tầng cũng tới 300m2, tổng là 1500m2. Các họa tiết dù rất nhỏ cũng được trang trí tỉ mỉ, rực rỡ, đặc biệt là mỗi tầng có một cái đèn lồng đỏ cực lớn, bên trên dán chữ hỷ. Nhân viên chạy bàn cũng đều là nam nữ áo dài khăn đóng truyền thống.

Không gian cả năm tầng đều lấy tông chủ đạo là màu đỏ rạng ngời nhưng không gây khó chịu, ngược lại cho người ta cảm giác vui tươi, đằm thắm, trang nhã.

Dù sao cũng là những gia tộc lâu đời, việc tổ chức theo lễ nghi cổ xưa vẫn rất được coi trọng. Chỉ thiếu mỗi rước kiệu hoa, cưỡi ngựa, đốt pháo đón dâu thôi là đủ bộ. 

Khách khứa cũng đã tới khá đông, mọi người đang giao lưu, nói chuyện với nhau, cười đùa vui vẻ, đồng thời cũng không quên tấm tắc khen ngợi đám cưới hoành tráng.

Phải biết chỉ riêng bao trọn hai ngày nhà hàng Luxury này, Nguyễn gia (nhà nam) đã phải bỏ ra số tiền không dưới 20 tỷ, chưa kể đến trang trí, đồ ăn thức uống... chỉ sợ đám cưới này không dưới 50 tỷ không trôi.

Dương Tuấn Vũ sau khi ngồi xuống ghế, hắn quan sát một chút rồi cũng không có hứng thú bàn luận gì. Ra hiệu cho hai người ngồi đây, hắn liền đứng dậy đi hoàn thành nốt bước cuối cùng của kế hoạch.

Trong lúc hắn di chuyển tới khu vệ sinh để cắt đuôi đám vệ sĩ đi theo thì Triệu Cơ cũng đã hack vào điện thoại của Trần Thế Kiệt rồi gửi đi một tin nhắn cho Trương Ngọc Vân. Đồng thời cũng lặp lại, gửi cho Trần Thế Kiệt một tin.

Nhà hàng Luxury này đã được hắn nghiên cứu kỹ từ trước, biết nơi nào là khu nghỉ ngơi, nơi nào là khu tiếp khách, khu cô dâu, chú rể. 

Nếu tổ chức ở Trần gia hoặc Nguyễn gia, nơi có hệ thống an ninh nghiêm mật thì không nói, còn tổ chức ở bên ngoài thì có chỗ nào mà “ruồi trinh sát” của hắn không theo dõi được?

Xác nhận hai con mồi đã đều xem điện thoại rồi nháy mắt rời đi, hắn liền vào trong nhà vệ sinh. 

Cũng may Luxury còn chưa mất nhân tính tới nỗi nhà vệ sinh cũng lắp camera. Hắn quan sát một chút, sau đấy giật nhẹ bung cái nắp thông gió rồi bám vào leo lên.

Hệ thống thông gió này kích thước tất nhiên là không lớn, nó chỉ có diện tích khoảng 30x30 cm2. Nếu là người khác thì hết cách, bên ngoài đám vệ sĩ vẫn đứng canh nên không thể trốn đi được, trong khi ở nhà vệ sinh cũng chỉ có cái lỗ nhỏ thế này. 

Nhưng với Dương Tuấn Vũ thì không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, đây cũng là lần đầu tiên hắn thử tác dụng của sức mạnh cấp độ Bá Tước: Thay đổi khung xương.

Đầu tiên là khớp vai, rồi tới khớp háng... di chuyển khá dị, khuôn người cao lớn 1m88 liền cứ như thế dễ dàng chui qua hệ thống thông gió.

Tìm tới gian phòng không có người, Triệu Cơ làm nhiễu camera xong thì hắn liền nhảy xuống, nhanh chóng phục hồi lại dáng vẻ ban đầu rồi rời khỏi. Camera lại tiếp tục được chạy. Toàn bộ quá trình không quá 3 giây nên mấy tên ngồi canh camera cũng chỉ thoáng nghi ngờ nhưng sau đấy không nhận ra điều gì thì cũng lười quan tâm.

Dương Tuấn Vũ lẻn vào một căn phòng, tìm chỗ ẩn nấp, hắn vừa xong xuôi thì có hai người liền tới mở cửa.

Hắn đã nghiên cứu kỹ, đây là phòng nghỉ ngơi riêng mà Trần Thế Kiệt đặt nên không có camera theo dõi, dù không rõ mục đích của hắn cụ thể là gì nhưng điều này đã giúp hắn dễ dàng thao tác hơn.

Hai người vừa vào đã cuốn lấy nhau mà hôn hít, mãi tới khi Trương Ngọc Vân gần như ngạt thở, Trần Thế Kiệt mới cười dâm đãng thả ra.

Dương Tuấn Vũ thấy họ làm việc thành thục như thế thì cũng đang nghĩ không biết mình có phải lo thừa rồi không? Chỉ sợ căn phòng này Trần Thế Kiệt đặt riêng chính là để làm trò đồi bại này.

Trương Ngọc Vân cười khiêu khích, sau đấy ngồi xuống bàn pha hai cốc nước trà.

Trần Thế Kiệt tay vẫn đang chạy loạn trên người cô ta, đồng thời khen:

- Không ngờ em vẫn nhớ anh thích uống trà trước khi lâm trận.

- Đừng nói chỉ uống trà, sở thích của anh tới giờ em vẫn còn nhớ không sót thứ gì.

Trần Thế Kiệt cười ha hả, tay cố tăng thêm lực làm Trương Ngọc Vân kêu lên một tiếng dâm đãng, cả người như vô lực ngả vào ngực hắn.

Dương Tuấn Vũ cảm thấy mắt mình sắp hỏng, đồng thời bụng cũng dâng lên một trận buồn nôn, ghê tởm. Hắn nhân lúc hai kẻ kia còn đang sờ soạn hôn hít nhau thì lấy ra hai viên thuốc nhỏ bắn vào hai chén trà đang bốc khói. Rất nhanh hai viên thuốc liền tan hết.

Hai kẻ kia đều là người thường nên tất nhiên không nghe được chút âm thanh vô cùng nhỏ như vậy, chưa kể dục vọng đang che mờ cả lý trí rồi. 

Trần Thế Kiệt như lâu ngày không được nếm món ăn cũ, hắn như con thú, chè pha ra mặt kệ nóng uống ực một cái, rồi đợi Trương Ngọc Vân uống hết chén trà thì bế bổng cô ta vào giường bên trong.

Dương Tuấn Vũ thấy không sai biệt lắm, hắn liền chuồn êm, cho tới khi quay lại nhà vệ sinh hắn mới đè nén lại sự ghê tởm trong lòng. Rửa mặt bằn chút nước lạnh cho tỉnh táo, chỉnh lại quần áo, xử lý chút bụi bẩm dính trên người, hắn mở cửa đi ra. Bốn tên vệ sĩ thoáng chút nghi ngờ nhưng không thấy có báo cáo bất thường gì nên cũng không quan tâm lắm.