Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 404: Bữa cơm vui vẻ




Trong lúc Flora đang vui thích với những trải nghiệm mới thì Dương Tuấn Vũ tiến hành chế tạo các cánh tay robot để áp dụng tự động hóa vào trong quy trình sản xuất kính VR.

Ưu điểm của tự động hóa đó là các sản phẩm được hình thành với chất lượng đồng đều, ổn định, thời gian sản xuất, tiêu hao nguyên liệu... tất cả mọi thứ đều có thể tính toán chi tiết. 

Nhược điểm của nó tất nhiên là đòi hỏi trình độ khoa học kỹ thuật cao để có thể nghiên cứu chế tạo ra, chi phí đầu tư ban đầu để lắp đặt robot rất lớn, các nhân viên trong dây chuyền sản xuất đều phải là những người có trình độ kiến thức và tay nghề cao để có thể sẵn sàng phát hiện, xử lý và sửa chữa khi hệ thống máy móc gặp trục trặc. 

Nếu vượt qua được khó khăn ban đầu thì quy trình sản xuất sẽ nhanh chóng đem lại nguồn lợi lớn. 

Mà cái khó khăn ban đầu đó đang được Dương Tuấn Vũ làm toàn bộ.

Bởi vì hắn đã hiểu hết các nguyên lý sản xuất kính VR, tự tay làm được ra thành phẩm đạt chất lượng tốt, nên hắn chỉ việc tạo ra các cánh tay robot có khả năng mô phỏng lại các thao tác mà hắn đã làm. Việc này đối với người khác thì có không ít khó khăn, còn đối với hắn thì không quá phức tạp. Cho tới thời điểm này việc tạo ra những con robot với khả năng đơn thao tác (thực hiện một động tác cố định) là không có chút thách thức nào.

Sau khi làm xong hệ thống cánh tay robot, hắn bắt đầu viết quy trình kiểm tra, bảo quản và sửa chữa hệ thống tự động hóa cùng với kiểm tra sản phẩm kính VR đầu ra sao cho đảm bảo chất lượng.

Công việc kết thúc thì cũng vừa khéo tới giờ cơm tối. Tranh thủ tắm nhanh xua đi cảm giác mồ hôi khó chịu, thay một bộ đồ quần áo phông thể thao đơn giản, hắn chuẩn bị về nhà ăn bữa tối. 

Theo thói quen đi qua chào các phòng một lượt, mọi việc cũng không có gì đặc biệt cho tới khi hắn tới phòng máy trạm của căn cứ. 

Bên trong căn phòng bỗng vang lên cuộc đối thoại khá gay gắt:

- Giết nó, bên trái!

- Vâng. 

- Cậu chậm chạp quá. Phản xạ nhanh một chút. Kìa, chú ý đằng sau!

- Aaa... Lại chết rồi.

- Ài, không chơi nữa, ghép cặp với cậu chẳng thể nào qua nổi màn này. 

Dương Tuấn Vũ tò mò đi tới, gõ cửa nhưng cũng chẳng thấy có ai phản hồi gì, mở cửa ra thì thấy gương mặt ỉu xìu của Flora cùng vẻ mặt xấu hổ gãi đầu của Lau thì biết là họ đang làm cái gì. Hắn lên tiếng:

- Này, Flora, chị đừng bảo với tôi là hai người chơi từ chiều tới giờ nhé? Cơm nước gì chưa?

Lau vội đứng dậy:

- Em chưa ăn, em đi qua phòng bếp. Hai người cứ nói chuyện đi nhé.

Nhìn cái bóng dáng gặp khó chuồn mất của Lau thì Flora cũng chỉ bĩu môi, sau đấy cô tháo kính ra, nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu:

- Đi thôi.

Dương Tuấn Vũ biết nhưng vẫn hỏi:

- Đi đâu? Không chơi nữa à? Tôi không ngờ chị cũng là một con nghiện game đấy.

Flora đứng dậy uốn éo cho đỡ mỏi nhưng vô tình lại làm các đường cong gợi cảm của mình càng thêm nhức mắt khiến Dương Tuấn Vũ cảm thấy vừa uống một ngụm nước lớn nhưng cổ họng đã khô nóng.

Như không thấy bộ dạng của hắn, Flora gập chiếc kính lại rồi cho vào túi xách, xong xuôi cô gật đầu:

- Đi ăn cơm chứ đi đâu? Tới nhà hàng hoặc đâu đó, tôi không thích ăn cơm ở đây, cảm giác như ăn cơm tù vậy, nghĩ tới đã chẳng có hứng thú cơm nước gì rồi.

- Về nhà tôi ăn cơm, chắc giờ này mọi người cũng về cả rồi.

- Ồ? Cậu không sợ dẫn tôi về nhà nhiều sẽ bị mọi người hiểu lầm sao?

Vừa bước đi trên đường, hai người vừa nói chuyện phiếm. Cho tới khi ra khỏi cửa căn cứ, Dương Tuấn Vũ như đã theo thói quen, hắn lại ngoảnh đầu nhìn về phía vách núi đó rồi nhìn lên bầu trời đang nhuộm đầy sắc đỏ của ánh hoàng hôn, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ, nỗi day dứt mãi không thể xóa nhòa. 

Flora đang nói chuyện thì thấy không khí bỗng nhiên có chút không đúng, theo hướng hắn nhìn cô cũng ngoảnh lại, chứng kiến hình ảnh vĩ đại, đẹp rạng rỡ của thiên nhiên khiến cô yêu thích không thôi. Nhưng “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, sự tinh tế giúp cô cảm nhận thấy trong lòng người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh hình như đang chất chứa quá nhiều muộn phiền khó nói.

Cũng đã được nghe câu chuyện về người bạn gái cũ của Dương Tuấn Vũ từ cô em gái út Selena, đối chiếu với hoàn cảnh hiện tại cô có thể khẳng định được ít nhiều, bước chân vẫn đều đều về phía chân núi, trong lòng thầm nghĩ “Con người này cũng thật quá vương vấn tình cảm cũ, cũng tốt, cũng có thể xấu, nhưng đàn ông mãi vẫn luôn là thứ có một muốn được hai, phong lưu thành tính. Chỉ chẳng qua hoàn cảnh có cho phép hay không mà thôi. Chẳng phải thứ tốt đẹp gì.” 

Hai người sóng vai bước cùng nhau những mỗi người lại có cảm xúc khá trái ngược nhau, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào cho tới khi cánh cửa nhà xuất hiện trước mặt, Dương Tuấn Vũ vừa mở cửa vừa nói:

- Đi vào thôi. 

Vừa vào tới nhà, nhìn thấy cô Lan và Tuyết Yên là Flora lại như biến thành một cô gái tinh nghịch, cô nhanh chóng hòa nhập vào cuộc nói chuyện của hai người.

Sau khi cùng cha đánh một ván cờ thì bữa cơm cũng được dọn lên, cả nhà liền quây quần bên mâm cơm, thắp lên ngọn lửa tình thân gia đình. 

Dù chỉ được cảm nhận thứ tình cảm này trong một thời gian ngắn nhưng Flora cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Cô tạm thời quên đi những nhiệm vụ, những trận chiến khó khăn và cố gắng trân trọng từng giây từng phút bình dị, gần gũi này. 

Dương Tuấn Vũ xúc vào bát cho Tuyết Yên món salat trứng cá hồi rồi cười nói:

- Em gái chịu khó ăn vào còn lấy sức mà làm việc, thời gian mới thành lập công ty sẽ bận rộn lắm, có cần anh giúp gì không?

Mai Tuyết Yên hai tay bưng bát cơm nhận món salat mà hắn xúc, cô gật đầu:

- Đúng là có rất nhiều việc phải làm, thứ gì cũng thiếu, nhưng chính thế lại giúp mọi người gắn bó và cố gắng nhiều hơn. Tạm thời em thấy mọi chuyện khá ổn, anh không cần phải lo đâu. 

- Ừm, nếu có gì khó thì đừng cố chấp quá, trong giới giải trí co được cũng duỗi được, cứng quá dễ gãy. Nếu khi nào cảm thấy cần thì cũng đừng ngại nói với anh và cha mẹ một tiếng, dù sao thêm nhiều ý kiến thì sẽ có thêm hướng giải quyết tốt, đôi khi trong cuộc thì u mê, ngoài cuộc sáng tỏ mà.

Mẹ Lan cũng gắp cho cô một miếng hàu nướng rồi nói:

- Anh con nói đúng đấy. Nhưng gì thì gì chứ quan trọng nhất vẫn là giữ sức khỏe cho mẹ, làm việc cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, ăn uống hợp lý.

Gật đầu vâng dạ, Tuyết Yên vui vẻ nói:

- Cả nhà cứ yên tâm, chị Flora cũng đã dặn dò con rất tỉ mỉ, chu đáo rồi ạ. 

Thế là một màn cảm ơn lại hướng về phía cô gái nãy giờ vẫn cười tủm tỉm vui vẻ. Ném ánh mắt oán trách về phía Tuyết Yên, Flora cười:

- Mọi người đừng như vậy, cháu rất quý cô em gái nhỏ này nên mới làm vậy, chưa kể chắc trong thời gian chữa bệnh cho em cháu sẽ làm phiền gia đình mình rồi ạ.

- Có gì đâu mà phiền, cháu cũng chịu khó ăn nhiều vào nhé đừng ngại.

- Vâng. 

Nhân lúc không khá cả nhà đang vui vẻ, Tuyết Yên đắn đo một hồi cuối cùng cũng rón rén thông báo:

- Sắp tới công ty sẽ cho ra một MV ca nhạc do con hát, mọi người nếu có thời gian nhớ xem ủng hộ con nha.

Nghe thấy cụm từ “MV” thì mỗi người lại có tâm trạng khác nhau, Flora cũng được coi là người am hiểu vui chơi giải trí, và một phần khác là cô sống ở nước ngoài nơi mọi thứ đều rất phát triển, vì vậy cụm từ này đối với cô không quá xa lạ, nên cũng thấy bình thường, có khác thì cũng chỉ tò mò muốn xem Tuyết Yên hát hò ra sao thôi.

Đối với Dương Tuấn Vũ thì lại càng chẳng xa lạ, nhưng hắn lại thực sự có chút ngạc nhiên. Quan sát bộ dạng “MV là cái gì có ăn được không?” của cha và mẹ mình thì biết thứ này còn khá mới mẻ.

Đúng như những gì hắn đoán, sau một thoáng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mẹ Lan liền hỏi:

- MV là cái gì vậy con?

Mai Tuyết Yên cũng rất nhanh quan sát diễn biến sắc mặt của cả nhà, cha mẹ và chị Flora có phản ứng như thế là trong phán đoán của cô, nhưng khi nhìn sang anh trai, thấy anh chỉ thoáng chút bất ngờ rồi lại mau chóng trở nên bình tĩnh thì trong lòng cô hiện lên khá nhiều thứ nghi hoặc, tuy vậy nhưng cô cũng không tính toán quá nhiều mà tận tình giải thích cho cả hai người thuật ngữ có thể nói là vẫn còn rất mới ở Việt Nam ở thời điểm này.

Nghe cô giải thích xong thì hai người lớn mới gật gù khen hay, cả hai đều là người làm ăn và có con mắt đánh giá nghệ thuật khá tốt nên họ đánh giá rất cao cách làm của con gái mình.

Dương Tuấn Vũ cũng gật đầu khen:

- Cách này hay đấy. Bắt đầu bằng con đường này sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng để khẳng định được tài năng thì em vẫn còn cần phải cố gắng thêm. Vậy MV đầu tay này khi nào thì được chính thức phát hành?

- Dự kiến là trong hai ngày nữa ạ.

- Ừ, chú ý giới thiệu và đăng tải trên nhiều diễn đàn và mạng xã hội vào nhé. Anh tin với chất giọng, khả năng diễn xuất và ngoại hình xinh đẹp của em thì chẳng mấy chốc mà nó sẽ trở thành MV nổi tiếng. Chúc em và ekip của mình sẽ giành được trận chiến đầu tiên thắng lợi thật hoành tráng nhé. 

- Cảm ơn anh. 

- Một ca sĩ hội tụ đủ tố chất như em khi xuất hiện trong MV sẽ rất nhanh chóng nổi tiếng, đây là điều đã được dự đoán từ trước, vì thế em cũng nên sớm lên kế hoạch chuẩn bị làm những sản phẩm tiếp theo ngay khi nó đang trên đà thắng lợi. Còn việc nhận được các lời mời tham gia hát ở hội chợ, hát ở các sân khấu lớn nhỏ, em nên bàn bạc kỹ hơn với nhóm của mình, để từ đó lựa chọn nơi phù hợp nhất. 

Và đặc biệt khi nổi tiếng rồi em sẽ cần một nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp có khả năng xử lý tình huống tốt, thứ này em cứ để anh lo đi. 

Flora húp ngụm nước canh cá chua, cô cười trêu:

- Có anh trai quan tâm chu đáo thế, Tuyết Yên khiến chị cảm thấy rất ghen tị a.

- Chị đừng trêu em mà. Nếu chị thích thì chỉ cần hô lên một tiếng là sẽ có cả tá anh chàng tốt bụng, ga lăng, đẹp trai tới quan tâm chăm sóc chị đó.

- Nhóc con lại dám trêu chọc chị à? Lát nữa xem chị thu thập em thế nào.

Mai Mai làm gương mặt tội nghiệp:

- Tiên tử tỷ tỷ, tha cho muội muội đi mà.

- Hứ. Hì hì. 

Flora thấy thế thì phì cười. Mọi người cũng cười vui vẻ, bữa cơm tràn ngập không khí hạnh phúc, yên bình.