Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 353: Tên Ngu Ngốc




Không nhìn không để ý, càng nhìn càng kinh diễm, đó là tâm trạng của những người đang chứng kiến.

Ba tên đang đứng phía ngoài nhìn vào, một tên thân hình khá cơ bắp, hắn nói:

- Hay là chúng ta vào cứu hai mỹ nhân đi, biết đâu hai em lại báo đáp.

Nghe thấy bạn mình nói xàm, tên bên cạnh bợp gáy hắn:

- Mày bị ngu à? Gần hai mươi thằng cao to, muốn để hai em đó báo đáp thì cũng phải có mạng mà chờ chứ? Vào đấy bây giờ bọn này nó nuốt cả xương. M* kiếp, biết thế hôm nay rủ đội A Thái đi cùng rồi.

- Mà bọn mày thấy không? Hai em này lại đi lẻ, không có hộ hoa mới ngốc chứ. Cơ hội mười mươi mà bỏ mất.

Ba tên cùng thở dài tiếc nuối. Tuy nói không vào giúp nhưng không có nghĩa là ba tên này hết hi vọng, bọn họ vẫn căng mắt lên tìm cách. Cơ hội thể hiện trước mặt người đẹp, nhất là lại siêu cấp mỹ nhân thế này là không có lần thứ hai đâu.

Bị lũ đàn ông vây quanh, Vân Tú ngẩng đầu lên nhìn, cô cau mày:

- Mấy người định làm gì? Xin mời nhường đường.

Tên mặt héo cứ nghĩ mình đẹp trai, hắn cố nở nụ cười mà bản thân mình cho là cuốn hút nhất nhưng lại khiến những người xung quanh cảm thấy buồn nôn, nhưng hiển nhiên hắn không biết, bộ dạng tí tởn:

- Hai mỹ nhân, đi đâu vội thế? Ở lại uống với bọn anh vài ly đi. Đảm bảo sẽ khiến hai em hài lòng

khi ra về.

Một tên khác mặc áo hình đầu lâu xương chéo, tai bấm khuyên, tay săm hình con rết, hắn cười khanh khách:

- Hai em đừng hiểu lầm, tụi anh không đến gây chuyện, chẳng qua để thể hiện thành ý nên mới tập trung hết qua đây chào hai em một tiếng. Sao hả? Có phải rất đủ thành ý không?

Hắn vừa nói, tay định vuốt má Tuyết Yên, thì bị cô tránh được.

Vân Tú cảnh cáo:

- Các anh đừng có làm bậy, ở đây có nhiều người như vậy, anh không sợ mọi người bắt sao?

- Bắt? Bọn chúng dám?

Tên được gọi là anh Nam hừ lạnh một tiếng, hắn quay lại nhìn mọi người xung quanh và chỉ tay:

- Em nói lũ vô dụng này. Bọn chúng chỉ tới xem kịch thôi. Thằng nào? Thằng nào có ngon thì ra đây.

Hắn hét toáng lên khiến không ít người mặt đỏ lên vì tức giận, và cũng không ít người bị nói như vậy thì mặt thoáng quay đi tỏ vẻ mắt điếc, tai ngơ. Nhưng chung quy lại không có ai dám ho he một tiếng nào.

Thấy phản ứng của mọi người như vậy, tên Nam càng lớn lối, hắn vỗ ngực cười ha hả:

- Đó. Cô em thấy chưa? Bọn này nhìn vậy thôi chứ không có đứa nào dùng được hết. Còn hai em cứ theo bọn anh, đảm bảo không cần lo cơm ăn áo mặc, tiền? Xe?, đồ hàng hiệu? Thứ gì bọn anh cũng có.

Tên Khôi tranh thủ nịnh hót để tăng thêm hi vọng được chơi ké, hắn vỗ mông ngựa:

- Hai em đây chắc chưa biết, nhưng vị công tử đây đều là con ông cháu cha, nhà mặt phố, bố làm to, toàn là người có máu mặt ở Hà Đô đấy. Cảnh sát gặp họ cũng phải nể mặt ba phần, hai em đi theo họ là cả phần đời còn lại sẽ ăn sung mặc sướng. Đừng bỏ cơ hội này, nghĩ kỹ đi. Nếu không thì cũng nên nể mặt mà tối nay tiếp anh em vài ly. Mọi chuyện nhẹ nhàng êm thấm, ai cũng vui vẻ. Các em cũng có thù lao đảm bảo hài lòng.

Vân Tú nhíu mày, nếu mình cô thì bọn này không đủ tuổi để giữ cô lại, nhưng hôm nay lại có Tuyết Yên ở đây, nhỡ bọn chúng nhân cơ hội cô đối phó với đám vệ sĩ này mà bắt Tuyết Yên lại thì khổ rồi. Lúc đó cô không biết phải ứng phó ra sao.

Nhưng khó không có nghĩa là chấp nhận lời đề nghị của bọn này, cô thầm tìm cách câu giờ, chỉ cần một lúc nữa sẽ có người tới giúp, vì ngay từ khi bọn này tới cô đã bật tín hiệu sẵn sàng chiến đấu rồi. Chỉ là chạy từ căn cứ tới đây, nhanh thì cũng cần thêm 15-20 phút nữa.

Kéo Tuyết Yên lại phía sau mình, cô hỏi:

- Mấy người là ai?

Tên Nam đâu phải kẻ ngu, xưa nay hắn đã làm chuyện này không ít, mới đầu các em chống cự một chút sau đấy cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Làm chuyện này tuy nói là không sợ kẻ nào nhúng tay vào, nhưng chẳng có chuyện gì chắc chắn, đã làm chuyện xấu thì phải đánh nhanh rút gọn.

Không thì nhỡ đâu có tên nào báo cảnh sát rồi thì phiền, dù bọn chúng không sợ cảnh sát Vĩnh Hà

nhưng cảnh sát đến thì bọn chúng cũng không thể hiên ngang dẫn hai em này đi được.

Hắn phất tay ra lệnh, ngay lập tức 12 tên vệ sĩ cao to dàn hàng đứng về phía trước dồn hai cô gái vào quầy rượu.

Vân Tú thầm kêu không ổn, bọn này khôn hơn cô nghĩ. Cô vừa nắm tay Tuyết Yên, vừa nói:

- Lát nữa cố gắng đứng phía sau chị, đừng để bọn chúng chạm vào em nhớ chưa?

- Vâng.

Tuyết Yên dù có lạnh lùng, mạnh mẽ tới đâu thì khi đứng trước đám đàn ông cao lớn này thì lá gan cũng nhỏ lại, đôi tay cô hơi run, trong đầu thì thầm mắng mình ngu ngốc vì biết quán bar là nơi thị phi mà vẫn cố đòi tới đây chơi. Cô biết chị Tú Tú võ công cũng khá, nhưng có cô làm vướng tay vướng chân thì chị ấy không thể thoải mái chống đỡ được. Ánh mắt cô quét về phía xung quanh, nhưng cứ nhìn thấy ai là kẻ đó lại tránh mặt đi. Cô tuyệt vọng “Giá như có ai đó hay lo chuyện bao đồng như anh mình thì tốt”.

Đúng lúc này có một người đàn ông dáng người có chút cơ bắp, nhưng gương mặt thì lại toát lên vẻ đẹp như mấy tay “Oppa” trong phim Hàn. Chẳng biết hắn vớ từ đâu được một chiếc ghế đơn, vừa giơ lên, vừa hét và chạy tới:

- Lũ khốn! Chúng mày chết đi.

Hắn hét lên như vậy rồi nện chiếc ghế xuống một tên gần đó.

Tên này tất nhiên không nghĩ có đứa to gan đến vậy, biết bọn chúng là người có máu mặt ở Hà Đô mà vẫn dám lao tới, đã vậy lại chỉ có một đứa nên không đề phòng, mà bọn vệ sĩ lại đang đứng quây về phía hai em gái rồi. Vì thế một tên công tử ngơ ngơ bị ăn ngay một cú vào lưng. Hắn rú lên đau đớn:

- A...a... a...!!! Chết tao. Thằng chó. Lũ vô dụng, đánh nó cho tao.

Hắn vừa quặn quại dưới đất vừa chửi ầm lên.

Mấy tên vệ sĩ thầm đổ mồ hôi, nghe tiếng “bụp” một tiếng, sau đấy là tiếng “rắc rắc” của ghế gỗ gãy, cú này đảm bảo sẽ làm cậu chủ nằm viện cả tháng. Lần này về bị trừ lương rồi.

Hai tên vệ sĩ đi theo tên công tử này thầm hô xui xẻo, nhưng sau đấy là ánh mắt điên tiết nhìn về phía tên công tử bột kia.

Một tên chạy đà mấy cái rồi tung người đá một cú, miệng chửi lớn:

- Thằng chó, mày chán sống rồi. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tao sẽ lấy mày làm gương để xem có đứa nào dám lên nữa không?

Người thanh niên sau khi nện được một tên thì cảm thấy cả người chợt phấn khích, bao nhiêu ức chế gần đây đều theo cú đó bay sạch, hắn đang tận hưởng cảm giác phê phê này thì đột nhiên thấy có một tên cao to vạm vỡ song phi đến. Hắn đâu có biết võ vẽ gì. Tay chân hoảng loạn, hắn vội giơ phần còn lại của chiếc ghế lên đỡ.

Nhưng chút phòng thủ đấy chẳng đủ dính răng, đã vậy tên cao to này lại có quá khứ là một tên đầu đường xó chợ, suốt ngày chỉ ăn với đánh nhau. Sau đấy vì hoàn cảnh thay đổi, cảnh sát tăng cường truy quét, hắn quyết định không đâm thuê chém mướn nữa. Nhưng một kẻ không bằng không cấp, lại có hai cái tiền án ngồi tù 16 tháng vì đánh nhau thì làm gì có nơi nào tuyển dụng. May thay có ông anh xã hội ngày trước giới thiệu, hắn đã học theo nộp đơn vào công ty vệ sĩ chuyên nghiệp King Kong này.

Hắn khá giỏi võ mà giờ đối đầu với một tên mặt trắng thư sinh mà còn không đối phó được chắc bị người khác cười thối mũi mất. Hắn hú lên một tiếng, đôi chân song phi thẳng vào chiếc ghế lẫn người của tên đánh trộm này.

Thanh niên cầm ghế tất nhiên chẳng có bao nhiêu sức lực, chỉ một cú hắn đã bị đá văng ra mấy

mét, ngực bụng đau đớn, miệng nôn ra chút máu.

Tên vệ sĩ đang định lao đến đánh tiếp thì Nam lên tiếng:

- Thôi. Mày đánh nữa là nó chết đấy. Tập trung vào việc chính.

Vân Tú vừa dâng lên chút hi vọng câu giờ thì nhìn thấy là một tay thư sinh, ngay lúc đó cô đã biết hắn chẳng làm được trò trống gì rồi, thở dài một hơi, cô nói:

- Tên này... Biết là chết mà vẫn đâm đầu vào, anh hùng cứu mỹ nhân, tốt thật đấy nhưng lần này thì không được như ý nguyện rồi.

Cô lùi lại vài bước thì va vào Tuyết Yên, cô vội hỏi:

- Sao thế?

Quay lại nhìn thì thấy Tuyết Yên đang che miệng, cảm xúc trong mắt cô biến đổi rất nhanh, lúc thì bất ngờ, lúc thì cảm động, khi thì lại áy náy. Vân Tú nghi ngờ:

- Em quen cậu ta?

Tuyết Yên cắn cắn môi gật đầu:

- Là tên ngu ngốc mà chị nói đấy.

- Ngu ngốc mà chị nói?

Vân Tú thoáng nghĩ rồi nhìn về phía xa, dưới bóng đèn mờ ảo đầy màu sắc khiến vừa rồi cô chưa kịp nhận ra, giờ thì đã sáng tỏ, cô kinh ngạc:

- Quách Kiến Hoa? Sao hắn lại có bộ dạng đó?

Tuyết Yên mím môi lắc đầu:

- Em không biết sao anh ta ở đây. Chị không nhận ra nhưng em nhìn qua là biết, bình thường hắn đi đâu chẳng phải hóa trang.

- Ừ nhỉ, chị quên mất. Nhưng hắn cũng không ngu tới mức một mình lao vào đây chứ? Em biết hắn nhưng hắn đâu có biết em?

Tuyết Yên thở dài, cô lo lắng nói:

- Chuyện dài lắm sau khi ra khỏi đây em sẽ nói với chị. Tên ngu ngốc này... không biết hắn có sao không? Còn chảy cả máu miệng...

- Ài, anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải xem hoàn cảnh chứ? Tên này ngu thật hay ngu có đào tạo vậy? Hay là... hắn bị em hớp hồn rồi?

Tuyết Yên gắt lên:

- Chị đừng nói linh tinh nữa. Giờ phải làm sao đây? Bọn chúng đang tới rồi kìa?

- Bọn này nếu không cho chúng ăn đòn thì không biết sợ.

Vân Tú nắm chặt hai tay, trọng tâm hạ thấp, cô vào thế.

Nhìn thấy cô gái trước mặt dáng người nóng bỏng nhưng khi đứng tấn lại chắc chắn như vậy, đám vệ sĩ không ai bảo ai đều nghiêm túc, bọn chúng đông nhưng không vì thế mà ngu ngốc. Đứa này rõ ràng biết võ.

A Nam cau mày:

- Tất cả cùng lên, nó đỡ được mấy đòn chứ? Nhớ đánh thì tránh mặt ra, tao không muốn lát nữa lại mất hứng.

- Rõ.

Cả 12 tên cùng đáp một tiếng rồi lao về phía Vân Tú, chỉ cần giải quyết được cô gái có võ này là cô kia tự giơ tay chịu trói mà thôi.