Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 347: Vì anh em sẵn sàng hi sinh tất cả




Trong lúc Hà Linh đang up clip và file nhạc lên mạng thì Dương Triệu Vũ đưa ra đề xuất:

- Tuyết Yên, cậu đóng MV đi.

* MV là music video/ video âm nhạc. Nó là một dạng phim ngắn hợp nhất bài hát và hình ảnh, được sản xuất với mục đích khuyến mại hoặc nghệ thuật. Các video âm nhạc đương đại được thực hiện chính yếu và sử dụng như một công cụ quảng bá làm tăng doanh số đĩa nhạc.

- MV?

Chu Văn Tuệ vỗ đùi:

- Sao tao lại quên mất cái này nhỉ? Đúng thế, Tuyết Yên diễn xuất sắc như thế lại hát hay, đóng MV quá hợp. Chưa kể thông qua các MV này biết đâu cô ấy lại lọt vào mắt xanh của một đạo diễn nào thì sao? Khi đấy chẳng phải sẽ có lời mời đến thử vai? Chưa kể giới trẻ hiện nay rất thích xem MV

ngắn.

Hà Linh đang bận rộn đăng bài nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên gật đầu lia lịa:

- Đúng thế. Ý kiến của Triệu Vũ quá hay.

Triệu Vũ xoa cằm:

- Nhưng như thế cũng cần cả một ekip chuyên nghiệp đấy. Đầu tiên là chọn nhân vật chính, nhân vật phụ, tiếp đến là địa điểm, máy quay xịn, đội ngũ chỉnh sửa hiệu ứng... Và cả đạo diễn nữa.

Trúc Nhã khoác tay hắn nhoẻn miệng cười:

- Có phải anh thấy Tuyết Yên của chúng ta có tiềm năng nên muốn hợp tác với cô ấy đúng không?

Đúng là không ai hiểu mình bằng cô gái này, Dương Triệu Vũ cũng không giấu, hắn gật đầu thú nhận:

- Ý của mình chính là vậy. Dù không làm trong công ty nhưng mình có thể giúp soạn kịch bản và phụ trách làm đạo diễn MV của cậu. Tất nhiên mình vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm và khả năng như ba của mình. Mặt khác cậu cũng có thể chọn một đạo diễn chuyên nghiệp.

Tuyết Yên nhanh chóng lắc đầu:

- Người khác thì không cần, trình độ đạo diễn của cậu mình thấy tốt mà. Vở kịch Romeo và Juliet năm đó của lớp 10A chẳng phải đã rất tuyệt sao. Sau bao nhiêu năm như vậy, cậu còn làm tốt hơn thế, mình tin tưởng cậu.

Mọi người biết thì đều nhớ lại vở kịch ngày đó, một nam một nữ, trai tài gái sắc, cả hai đã diễn một vở kịch để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bất cứ một người nào tới xem.

Chu mập chậc chậc tiếc nuối:

- Minh Châu mà có mặt ở đây thì thật tốt, như vậy chúng ta chẳng phải sẽ có hai đóa hoa tỷ muội xinh đẹp nhất showbiz sao?

- Tên ngốc này. Sao lại nói chuyện đó?

Trúc Nhã gõ cho hắn một cái.

Mọi người cũng chẳng biết có chuyện gì đâu, nhưng chỉ thấy khi nhắc đến cái tên Minh Châu thì Mai Tuyết Yên vành mắt chợt đỏ:

- Mình ra ngoài chút.

Không phải chỉ là lần này mà lần nào có người nhắc đến Minh Châu là Tuyết Yên lại như vậy, mọi người đều nghĩ việc Minh Châu đột nhiên mất tích có liên quan tới gia đình Dương Tuấn Vũ.

Chu mập tự vả miệng:

- Cái miệng heo không nói được chuyện tốt lành. Ài, lại làm cô ấy nhớ lại chuyện buồn rồi.

Dương Triệu Vũ thở dài:

- Ai mà chẳng thấy có một thời gian khá lâu hai người thường xuyên xuất hiện và đi cùng nhau. Tao còn nghe nói, Minh Châu còn thường xuyên tới nhà Tuấn Vũ học nấu nướng từ mẹ hắn, rồi ở cùng với Tuyết Yên một thời gian dài mà. Nhìn hai người lúc nào cũng rất vui vẻ còn hơn chị em máu mủ ruột già vậy. Minh Châu mất tích khiến Tuyết Yên và Tuấn Vũ cả một thời gian dài cô độc là gì. Vậy mà mày còn phun ra.

Chu mập mặt thộn bị hai đứa bạn mắng chửi thậm tệ nhưng hắn chẳng biết làm gì ngoài đứng im chịu trận.

...

Mai Tuyết Yên cũng không yếu đuối như vậy, đúng là cô đã từng rất đau buồn và sốc khi biết chuyện cô gái đấy đã dùng thân mình đỡ đạn cho anh trai cô. Có lẽ đây mãi mãi là người cô kính trọng và yêu quý nhất sau gia đình mình.

Tuy giờ cô vẫn đau buồn mỗi khi nhớ đến cô gái xinh đẹp dịu dàng ấy, nhưng thay vào đó cô lại lấy đó làm động lực để thay chị Minh Châu thực hiện ước mơ.

Ước mơ này đến Dương Tuấn Vũ cũng chẳng hay biết.

Đôi khi có những chuyện không kể với bạn trai nhưng có thể kể với một người chị em thân thiết.

Tuyết Yên vẫn nhớ rất rõ, khi đó Minh Châu đã nói:

- Tớ rất muốn làm diễn viên, đó là mơ ước từ nhỏ của mình. Sở dĩ mình có thể chịu đựng được việc ba mình bắt học đủ thứ lễ giáo, nghi thức, nhảy, hát, múa, chơi violon, piano... ngày qua ngày, không làm xong, không làm tốt thì không được ăn cơm, là vì mình thực sự yêu thích việc làm một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng. Mỗi lần đói bụng, đau đớn thể xác mình đều dùng ý nghĩa đó để vượt lên.

Tuyết Yên tròn đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên, cô hỏi:

- Vậy sao mình nghe thấy cậu nói muốn làm doanh nhân phụ giúp anh trai mình?

Diệp Minh Châu nghĩ tới hình ảnh một người đàn ông cao lớn, điển trai thì nở nụ cười hạnh phúc, gạt lọn tóc mai đang rủ xuống bên gò má mịn màng không thấy một chút tì vết, cô khẽ nói:

- Hì. Đó là trước khi gặp được Tuấn Vũ.

- Là sao? Anh mình không cho cậu vào showbiz sao?

Minh Châu lắc đầu:

- Không phải. Anh ấy không bắt ép mình làm gì cả. Chỉ là mình nghĩ Tuấn Vũ không thích bạn gái mình làm nghề này, mà có lẽ không có mấy người đàn ông thích, họ đều nghĩ con gái làm nghề này chẳng có lấy một người sạch sẽ. Dù Tuấn Vũ không nói ra nhưng mình cũng không muốn anh ấy bận rộn nhiều mà vẫn phải lo lắng bạn gái mình, vẫn có chút khó chịu trong lòng.

- Cậu đánh đổi ước mơ để giữ cho anh mình không có chút khó chịu nào trong suy nghĩ thì có đáng không?

Cô nở nụ cười dịu dàng gật đầu:

- Đáng chứ. Vì cậu ấy, mình có thể hi sinh mọi thứ.

- Vì thế nên cậu đang cố gắng đọc thật nhiều sách về kinh doanh thay vì sách âm nhạc, diễn xuất

sao?

- Hì. Cậu đừng nói cho anh ấy biết nhé. Được không? Đây là bí mật của hai đứa mình. Nhé nhé.

Mai Tuyết Yên thở dài:

- Được rồi, hi vọng sau này cậu không hối hận. Anh mình là tên ngốc, chắc chẳng bao giờ anh ấy hiểu cô gái nhỏ như cậu đã hi sinh vì anh ấy nhiều thế nào.

- Hì. Đó là do Tuyết Yên chưa yêu thôi. Nếu có cậu sẽ thấy bản thân có thể sẵn sàng thay đổi tất cả

để người yêu mình hạnh phúc.

Tuyết Yên lắc đầu:

- Tớ thấy không đâu. Chỉ có đứa ngốc như cậu mới làm vậy. Còn cả tên anh ngố tàu suốt ngày chỉ biết kiếm tiền mà chẳng quan tâm tới bạn gái mỹ nữ của mình. Phải chi tớ là con trai, tớ sẽ cướp cậu về làm vợ.

Minh Châu cười vui vẻ:

- Thế hẹn kiếp sau mình làm phu thê nhé. Hi hi.

- Cậu nhớ rồi đấy, không được nuốt lời nha. Đừng có mà ở bên cạnh anh mình nói muốn đời đời kiếp kiếp làm người của chàng.

- Eo, nghe sến vậy, mình không có nói mấy lời như thế. Hứ.

...

Mai Tuyết Yên nhớ lại lúc đó mà phì cười, sau đấy lại thở dài thườn thượt, cuối cùng Minh Châu cũng vì anh cô mà sẵn sàng hi sinh cả mạng sống. Người con gái như vậy, anh ấy dù tu cả vạn kiếp cũng chẳng tìm được.

Giờ đến chị Vân Tú, một người con gái cũng rất yêu anh ấy, vậy mà tên ngốc ấy lại cứ phải chiến đấu nguy hiểm, một lần mất một người yêu như vậy mà hắn vẫn chẳng tỉnh ra.

Tuyết Yên nắm chặt tay, rũ hết tất cả những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, cô thầm nói:

- Minh Châu, mình sẽ cố gắng thay phần của cậu, cậu có ở trên thiên đàng nhìn thấy thì nhớ ủng hộ mình nhé. Tớ sẽ cho cậu thấy hình ảnh của tớ trên mọi sân khấu lớn nhất hành tinh này. Cảm ơn cậu vì trong suốt thời gian đấy đã dạy mình cách diễn xuất, cách hát các nốt cao thấp, cách lấy hơi,

... Cậu chính là người thầy vĩ đại nhất của Tuyết Yên này. Cảm ơn. Cảm ơn.

Tuyết Yên đã không ít lần tự nhủ như vậy, vì cô biết nếu không có Minh Châu thì giờ này cô sẽ không thể thuận lợi được như thế này.

Những ngày tháng ở bên người đó cô còn học được nhiều hơn tất cả những lớp diễn xuất hay vũ đạo. Nên dù cô chăm chỉ đi học chúng không phải vì học hỏi kiến thức mà chủ yếu là có nơi luyện tập, có môi trường để biểu diễn.

Sở dĩ cô luôn lạnh lùng, mạnh mẽ không chỉ là do tính cách của cô hay là vì cô kiêu ngạo, mà còn là vì, cô luôn tự nhủ bản thân mình không được phép thất bại, hay ngu ngốc bị mắc lừa khi vào giới showbiz, ước mơ này không chỉ của riêng cô mà còn là của một người con gái tuyệt vời khác.

Nhiều lúc cô tự hỏi bản thân, nếu Minh Châu làm diễn viên thì chưa chắc cô đã có thể vượt qua được hào quang của cô ấy, phải chăng thì chỉ có thể ngang hàng là nỗ lực hết mức rồi.

Chỉnh đốn lại tâm trạng, cô bước vào phòng và nói:

- Khi nào chúng ta bắt đầu?

Mọi người ngẩn ra, sau đấy cười vui vẻ. Dương Triệu Vũ nói:

- Càng nhanh càng tốt. Mình đạo diễn, anh Thanh Tùng phụ trách âm thanh, Chu mập và chị Hà Linh tìm địa điểm, Trúc Nhã vẫn còn một tuần trước khi bay vào Nam, cậu ấy sẽ giúp Tuyết Yên chọn trang phục và trang điểm.

Chị Hà Linh nói:

- Giờ chỉ thiếu nam chính và “cô bạn gái” của hắn nữa là ok.

Đúng lúc mọi người đang vắt óc tìm ứng cử viên thích hợp, đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi:

- Có ai không?

Chu Văn Tuệ ngẩn ra:

- Tên nào đây, đến văn phòng chúng ta làm gì?

Hà Linh nói:

- Có khi là đến ứng tuyển đấy, mấy hôm nay cũng có vài người muốn xin chân làm bộ phận kỹ thuật mà chị chưa ưng ai. May mà Triệu Vũ đã mời được anh Thanh Tùng tới đây giúp đỡ.

Triệu Vũ cười:

- Chị không phải khách sáo, hôm trước sau khi từ chối lời mời của cô ấy, em cũng cảm thấy áy náy nên đã liên hệ với anh Tùng, may mà anh ấy đang rảnh nên đồng ý giúp.

Hà Linh cười tươi rói, cô gật đầu:

- Vậy để chị ra bảo cậu ta về.

Hà Linh mở cửa đi ra, còn mọi người cũng quay lại tiếp tục bàn bạc.

Nhưng chị ta vừa rời khỏi không bao lâu thì đột nhiên tất cả lại nghe thấy tiếng loảng xoảng sau

đấy là tiếng kêu:

- Cậu? Sao cậu lại ở đây?