Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 322: Chu Văn Tuệ?




P/s: Cảm ơn bạn giaiphau đã Đề cử 5 Nguyệt Phiếu cho truyện. Chúc anh chị em ngày cuối tuần vui vẻ.

...

Hai cô gái đứng đợi cũng không quá lâu, những người họ cần gặp may mà không ai mắc tính cao su.

7h kém 5 phút, hai chiếc xe ô tô cùng xuất hiện.

Từ chiếc BMW 328i vừa ra mắt đầu tháng 5 năm nay, Dương Triệu Vũ mở cửa xe đi xuống, hắn nhanh chóng đi sang phía đối diện để mở cửa xe đén Trúc Nhã xuống.

Đã sau một năm không gặp nhìn hai người này đã có sự thay đổi rõ rệt.

Tên lãng tử theo sự nghiệp của cha mình – đạo diễn phim trường, trước kia tóc tai như tổ quạ, quần áo lôi thôi thì bây giờ tóc xoăn gọn gàng, quần áo lịch sự, áo trắng sơ mi sơ vin, quần âu và giày da đen bóng.

Vẫn gương mặt nghiêm túc, ít cười, cử chỉ hành động đúng mực, nhìn hắn đã bắt đầu có sự khắt khe của một người đạo diễn rồi.

Trúc Nhã hôm nay mặc một bộ sườn xám màu đỏ, có họa tiết hoa hồng được bố trí tinh tế ở phần vai và vùng eo, kết hợp với tà xẻ một bên cao tới giữa đùi, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp. Trước đây cô vốn đã có ngoại hình gợi cảm, quyến rũ rồi, giờ khi mặc sườn xám càng làm tôn lên các đường cong mỹ miều.

Mái tóc được cắt ngang vai, tạo kiểu gợn sóng hơi cụp vào xung quanh chiếc cổ trắng cao, cùng gương mặt khả ái vẫn luôn giữ nụ cười trên môi như trước nhưng có thể nhận ra cô ấy đã bớt đi tính cách trẻ con, tinh nghịch, mọi cử chỉ, động tác như đều được rèn luyện chuyên nghiệp.

Đôi tay thon dài mang theo chiếc túi xách màu đen thương hiệu Louis Vuitton LV sang trọng, nhìn cô đã rất quý phái chẳng khác gì một người đẹp thảm đỏ rồi.

Khi Tuyết Yên nhìn bọn họ đi xe sang, mặc đồ hàng hiệu thì cũng không có quá nhiều bất ngờ, bởi vì ngày xưa còn trẻ con, và nhà trường luôn yêu cầu mặc áo sơ mi trắng đồng phục quanh năm suốt tháng nên bây giờ, khi đã thoát khỏi những quy tắc khắt khe ấy thì hình ảnh gợi cảm, nữ tính của một người con gái mới được thể hiện ra hết.

Nhìn Trúc Nhã khoác tay tình tứ với Dương Triệu Vũ thì Tuyết Yên cũng đã tin lời đồn này là sự thật. Họ nhìn rất xứng đôi. Hi vọng hai người sẽ đến được với nhau.

Nghĩ đến đấy lại khiến cô nhớ lại buổi liên hoan chia tay.

Khi đó các lớp khối 12 trước khi ra trường đã quyết định cùng nhau tổ chức một buổi lễ liên hoan chia tay. Không có sân khấu ánh đèn, không có âm nhạc ca hát mà chỉ đơn giản là mọi người cùng nhau ngồi lại trò chuyện, chia sẻ những câu truyện, những lời muốn nói với thầy cô, bạn bè.

Cô vẫn nhớ rất rõ hình ảnh thầy Chu Bình, cô Giang Mẫn, cô Triệu Mạn Ngọc, cô Minh Ngọc, thầy Lý Bách Hoa, thầy Đỗ Tiêu... lần lượt lên phát biểu cảm xúc và bộc bạch suy nghĩ của mình về các em học sinh.

Trong đấy tất nhiên anh trai cô – Dương Tuấn Vũ vừa có thành tích học tập xuất sắc, vừa là cầu thủ bóng rổ số một của trường, đã giúp trường giành được rất nhiều các huy chương, bằng khen lớn nhỏ, nên anh được mọi người nhắc đến nhiều nhất. Và đến lúc đó, dưới không khí tràn đầy tình cảm ấm áp,thầy còn khóc sướt mướt tiết lộ một bí mật động trời mà chỉ có một bộ phận nhỏ được biết – nhà trường thay đổi đẹp đẽ khang trang như ngày hôm nay là nhờ anh cô đã xin được một gói tài trợ của tập đoàn nổi tiếng: Thịnh Thế.

Khi đó không ít các bạn trẻ đã muốn quỳ xuống vái lạy. Gần như họ chẳng biết chàng trai trẻ, cao to, đẹp trai, tốt bụng này có thứ gì mà hắn không làm được. Không nói đến vấn đề tài trợ, chỉ riêng việc giúp cả trường có phương pháp học tập và ôn tập mới cũng đủ để họ kính nể người thanh niên này.

“Tự dưng đang nhớ đến chuyện của hai người kia sao lại nhớ đến anh rồi?” Mai Tuyết Yên thở dài.

Cô vẫn còn nhớ rõ lúc đấy, sau khi mọi người tâm trạng trầm lắng, buồn bã ra về, hai anh em cô đang đi thì anh nói thần bí: “Em có muốn làm kẻ xấu đi nghe trộm một lần không?”

Chẳng hiểu sao khi đó cô lại gật đầu đồng ý, thế là anh kéo tay cô, nấp vào một góc rồi chỉ tay về phía gốc cây không xa.

Trời hơi tối, phải mất một lúc cô mới nhìn rõ đây là hai người, một nam một nữ đang đứng nói chuyện với nhau. Mới đầu cô đã định rời đi nhưng khi nghe thấy nội dung bọn họ nói với nhau thì cô đã thay đổi ý định.

“- Trúc nhã này, tớ... Mỗi khi cậu nhìn tớ, tớ đều cảm thấy xấu hổ, vì đứng trước cậu, tớ giống như là một thằng ngốc. Thế nhưng, tớ thà làm đồ ngốc, còn hơn để ánh mắt cậu nhìn người khác. Trúc Nhã này, cậu có hiểu tình cảm mà mình giành cho cậu không?”

Tuyết Yên nghe thấy thế mà tí bật cười, không ngờ tên này cũng rất dẻo miệng. Quay sang nhìn thấy anh trai đang nhếch miệng cười, cô véo một cái làm hắn suýt giật mình hét lên. Tuấn Vũ chưa kịp nói gì cô đã ngắt lời:

“- Này. Dương Triệu Vũ bình thường như cục đá mà sao giờ lại nói ngon nói ngọt như thế? À. Có phải anh đã bày cách cho cậu ta không? Anh không cần phải nói, mấy cái này không phải anh thì cũng là tên mập lấy từ trong mấy mẩu truyện ngôn tình trên mạng.”

“-Ài, em quan trọng làm cái gì. Im lặng xem tiếp đi. Kìa, Trúc Nhã đang cúi gằm mặt, chân dụi dụi xuống đất thế kia chắc chắn là đã xấu hổ đỏ bừng mặt rồi. Cô ấy thuộc tuýp người nghệ sĩ thích lãng mạn, nghe mấy câu này không rung rinh thì có quỷ mới tin.”

Liếc xéo anh trai hư hỏng một cái, Mai Tuyết Yên thở dài, cô cũng đành mặc kệ, vì dù sao hai người bọn họ dạo gần đây đã rất thân thiết rồi. Nếu không phải mấy câu ngôn tình này được anh cô tìm cho thì cậu ta trước sau gì cũng có cách tìm được.

Trời tối không rõ biểu cảm của Trúc Nhã lắm, nhưng nghe câu trả lời của cô gái này thì Tuyết Yên hiểu mọi chuyện đã xong rồi.

“- Ý cậu... muốn nói là gì?”

“- Ý mình muốn nói là... cậu đồng ý làm bạn gái mình nhé. Ấy, cậu đừng lo, tớ đảm bảo sẽ không

gây ảnh hưởng đến kỳ thi quan trọng sắp tới. Nếu cậu tin tớ thì trong tháng cuối cùng này hai đứa mình cùng nhau sáng chiều tối đến thư viện của trường học đi. Cậu có mơ ước của cậu, tớ cũng có mục tiêu của tớ, hai chúng ta cùng nhau cố gắng. Được không?”

“- Ừm.”

“- Trúc Nhã. Cảm ơn cậu. Đời này tớ nhất định đối xử với cậu bằng cả tấm lòng. Tớ sẽ đem đến cho cậu những điều hạnh phúc nhất. Cảm ơn cậu. Tớ thích cậu.”

Dương Triệu Vũ ôm chặt lấy cô vào lòng.

Trúc Nhã xấu hổ dán chặt mặt mình vào vai hắn, đôi tay hơi gượng gạo dần dần, từ từ ôm lại hắn,

lúc sao cô lý nhí nói:

“-Tớ cũng thích cậu. Nhớ đối xử với tớ thật tốt nhé.”

“-Ừm. Nhất định là vậy.”

...

Nhìn hai người tuy đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn giữ được tình cảm như vậy Mai Tuyết Yên cũng cảm thấy mừng cho họ.

Nhưng thứ làm cô bất ngờ bây giờ mới đến.

Từ chiếc xe Camry 2.4 AT phiên bản màu đen, dưới ngọn đèn ban đêm khiến nó trở nên bóng loáng. Tuy không phải siêu xe hạng sang gì nhưng lại khiến Mai Tuyết Yên tròn mắt, đôi mắt đẹp ngây ra vì người đi xuống từ chiếc xe này.

Chu Văn Tuệ hiện giờ đã đẹp trai, bảnh bao nhưng tất nhiên không phải hắn đẹp đến mức khiến cô biểu cảm như thế mà là vì hình ảnh này và hình ảnh trong quá khứ có thể nói là chẳng có chút gì tương đồng. Nếu không phải trên mặt vẫn giữ cái nụ cười hì hì đểu giả giống anh trai cô thì đúng là Tuyết Yên không nhận ra tên này từng là một tên béo múp míp.

Chu Văn Tuệ, Chu mập, Chu bàn tử đã là quá khứ rồi.

Hắn đã giảm béo thành công và cũng cao hơn trước không ít. Đứng cạnh Dương Triệu Vũ cao 1m73 thì hắn đã nhỉnh hơn một chút.

Cũng một phần là vì ngày xưa hắn quá béo tròn nên nhìn không cao lớn, giờ giảm cân hắn đã khiến người khác chú ý hơn tới chiều cao của mình.

Chiếc áo sơ mi trắng mặc bên trong chiếc vest kẻ xám, kết hợp cùng bộ với chiếc quần kaki xám và đôi giày burbery, Chu Văn Tuệ đã lột xác thành công trở thành một chàng trai lịch lãm rồi.

Khuôn mặt Chu Văn Tuệ, là kiểu mặt trái tim ("lai" giữa mặt tam giác và mặt trái xoan), không góc cạnh như những người sở hữu mặt tam giác và cũng không hoàn toàn thanh thoát như gương mặt oval (trái xoan). Đường nét từ gò má xuống cằm thon, nhọn, đúng chuẩn V-line.

Đôi mắt vẫn nhỏ nhỏ híp híp như ngày xưa, nhưng nó lại cùng với chiếc mũi, cái miệng và cằm nhỏ tạo thành một sự hài hòa tổng thể. Mái tóc ngắn được vuốt keo gọn gàng, kết hợp với phần râu quai nón được tỉa mỏng nhìn hắn cũng giống một tài tử đấy chứ.

Dáng đi nhanh nhẹn, nụ cười sáng lạn tự tin, Chu mập cuối cùng cũng đã cảm thấy xứng tầm với cái tên nick gmail ngày xưa của mình: “Chuhandsome”.

Có lẽ bộ dạng này của hắn đã được hai người kia biết rồi nên họ không quá bất ngờ như Mai Tuyết Yên.

Cả ba người cùng bước tới, từ xa, Chu Văn Tuệ đã cười híp mắt hớn hở nói:

- Chậc chậc. Đã thấy chưa. Có phải bị cảm nắng rồi không, người đẹp?

Trúc Nhã bĩu môi:

- Cậu đừng tưởng bở, Tuyết Yên đâu có dễ dụ như vậy, người ta suốt ngày ngắm anh trai siêu tuấn tú, siêu đẹp trai của mình rồi nên sức miễn dịch với người khác giới đã ở một ngưỡng siêu phàm thoát tục rồi. Cậu đừng hy vọng làm ô nhiễm nữ thần.

Chu mập cười ha hả:

- Này, khen người khác đẹp trai trước mặt bạn trai mình có ổn không thế?

- Cậu yên tâm, tôi khen là một chuyện nhưng chuyện tình cảm lại là chuyện khác. Triệu Vũ rất hiểu tôi, cậu đừng hòng mà chia rẽ.

Dương Triệu Vũ đã quá quen với cuộc tranh luận không hồi kết của hai người này rồi, hắn chẳng quan tâm mà quay sang gật đầu chào:

- Tuyết Yên, đã lâu không gặp bạn. Dạo này vẫn khỏe chứ? Ừm, sao không thấy Tuấn Vũ đến? Ồ, xin lỗi, chị này là?

Tuyết Yên mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn mình vẫn khỏe. Anh trai mình có việc bận nên không đến được, cho mình được gửi lời xin lỗi hộ anh ấy nhé. Ừm. Còn đây, giới thiệu với mọi người, chị Hà Linh- quản lý của mình.

- Quản lý?

Cả ba người cùng tròn mắt ngạc nhiên, Chu mập vẫn là đứa nhanh miệng nhất:

- Cậu đã đầu quân cho công ty nào rồi à?

Tuyết Yên lắc đầu.

Dương Triệu Vũ hiểu ý, hắn nói:

- Được rồi. Chúng ta vừa mới gặp lại nhau thôi. Đi vào trong nói chuyện này sau. Trước hết xin chào chị Hà Linh, em là Dương Triệu Vũ, đây là bạn gái em Trúc Nhã, kia là...

Chu mập ngắt lời:

- Để tao tự giới thiệu. Xin chào chị gái xinh đẹp, em là Chu Văn Tuệ, chị có thể gọi là Văn Tuệ, hoặc Tuệ là được ạ. Rất vui được làm quen với chị.

Hà Linh mỉm cười chào, bọn họ vừa đi vừa hỏi thăm nhau vài câu, bạn bè lâu ngày không gặp đúng là có nhiều điều để nói.