Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 321: Quyết định điên rồ




Quốc Khánh ồ lên, hắn nở nụ cười nguy hiểm, híp mắt nói:

- Này, đừng bảo tao là Đại vương tử bị một cô gái cướp mất hồn rồi nhé. Vụ này lộ ra kiểu gì cũng lên trang nhất.

- Có khi nào tao đã biết tình yêu là gì không mày?

- Phi. Thế những bạn gái trước kia của mày là gì?

- Mày không biết đâu. Lần này rất khác. Chưa bao giờ tao lại thấy có người khiến tao rung động

như vậy. Giờ tim vẫn đang đập loạn đây này.

- Khiếp vãi. Nhưng sao lúc trước cô ấy bơ mày cơ mà hay là nhìn nhầm mịa rồi?

- Không. Có lẽ cô ấy nhận ra chúng mình là ai nên mới thay đổi suy nghĩ.

- Thế thì người con gái đấy cũng có gì mà mày phải nhung nhớ, lần sau gặp chẳng phải dễ dàng thịt

sao?

- Không phải như mày nghĩ đâu. Khi nãy tuy trời có hơi tối nhưng tao dám chắc cô ấy chỉ mỉm cười xin lỗi vì lúc trước cô nói với tao hơi phũ thôi chứ khác hắn với kiểu biết tao là ca sĩ, diễn viên nổi

tiếng mà hối hận.

- Như thế có nghĩa là Đại vương tử của chúng ta động lòng phàm rồi. Ha ha. Giờ thì hay rồi, mọi thông tin đều không biết ngoài mỗi gương mặt ấy. Tao sẽ chống mắt lên xem làm sao mày tán đổ

được ẻm.

Quách Kiến Hoa nghe thấy thế thì gấp gáp, hắn gọi lên ghế trước, nơi Đình tùng đang lái xe:

- Đại ca. Cho em xin nghỉ một tháng.

- Không.

- Thế giờ quay lại đó cho em gặp cô ấy một chút được không?

- Không.

- Ài, đây có thể là mối tình trời ban cho em đấy.

- Vậy đâu có phải ban cho tôi. Ngồi im, tôi đói rồi, giờ chúng ta sẽ tới cơ sở khác của Tuyết Yên.

- Lão đại, đại ca, Tùng đại nhân,... giúp em đi mà.

- Đợi ăn xong rồi tính.

Quách Kiến Hoa vỗ trán thả người vào ghế, hắn lẩm bẩm:

- Ông anh đúng là khúc gỗ mà.

Quốc Khánh đột nhiên nhớ ra cái gì đấy, hắn nói:

- Này. Chẳng phải lão đại quen một tay đầu bếp trưởng ở đấy sao? Mày xin số rồi nhờ người ta giúp

là được. Nếu đặt phòng kiểu gì chẳng phải có tên tuổi, địa chỉ.

- Ờ nhỉ. A Khánh, mày đúng là bạn tốt của tao. Lão đại, cho em mượn điện thoại chút, đừng nói gọi điện anh cũng không cho nha.

- Trong túi áo bên phải. Tự lấy. Tên: A. Bình

- Ok. Lão đại là số một.

Quách Kiến Hoa đang như đám cỏ héo đột nhiên bừng bừng sức sống, hắn nhanh chóng lấy được điện thoại, sau đấy tìm người tên Bình trong danh bạ rồi gọi đi. Lão đại có vẻ rất có danh dự, đầu bên kia vừa đổ một hồi chuông đã có người trả lời:

- Alo, lão đại, anh có chuyện gì sao? Chẳng lẽ vừa nãy chạy vội làm rơi cái gì?

Kiến Hoa ho khan mấy tiếng:

- Khụ khụ. Tôi Kiến Hoa đây, tôi mượn điện thoại lão đại, tôi muốn nhờ anh chút việc được chứ?

- À. Thì ra là Đại vương tử, khách khí rồi, anh cứ nói nếu giúp được tôi sẽ làm ngay.

- Cũng không có gì lớn. Tôi chỉ muốn biết tên tuổi, địa chỉ, và số điện thoại của một cô gái. Khi nãy tôi đã hứa ký tên cho cô ấy nhưng mà lại xảy ra sự cố như anh đã biết rồi, nên trong lúc vội vàng chưa đưa cho cô ấy được, nhưng đã hứa rồi thì phải thực hiện bằng được đấy là phương châm của tôi. Vì thế rất mong được sự giúp đỡ của anh. Ừm, anh không cần nói trực tiếp với cô ấy chuyện này đâu, tôi muốn tạo cho em gái đó một sự bất ngờ.

- Ồ. Thì ra là vậy. Cậu lúc nào cũng luôn tỉ mỉ, bảo sao các em gái mê cậu như vậy. Được rồi, không

biết cô ấy tên là gì?

- À, chẳng phải tôi nói là cần hỏi cả tên sao? Nhưng cậu yên tâm, cô ấy rất nổi bật, dáng người cao ráo, gương mặt trái xoan, xinh đẹp, mặc chiếc áo sơ mi trắng dài tay có nơ buộc trước bụng, quần skinny bò xanh và đi đôi giày cao gót màu trắng sữa. Đi cùng cô ấy còn có một cô gái cũng khá xinh, mặc chiếc áo sơ mi màu vàng, luôn ôm một chiếc cặp tài liệu màu trắng. Khi tôi đi hai cô ấy vẫn đang đứng ở cửa hình như đang đợi bạn.

- Ok. Tôi sẽ tìm giúp cậu. Lần sau có dịp lại ghé qua đây ăn nhé.

- Được. Đồ ăn cậu làm rất ngon.

- Haha. Tất cả đều nhờ bếp trưởng Ngô Thiên An, anh ấy đã hướng dẫn tôi không ít.

- Vậy nhé. Có tin gì thì anh cứ gọi lại vào số lão đại nhé.

- Đã rõ. Tôi đi ngay đây.

...

Quách Kiến Hoa ngả lưng xuống ghế mỉm cười, hắn vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay như sợ rơi mất là mất đi thứ gì đó rất quan trọng vậy.

Sau khoảng 10 phút, tiếng chuông vang lên, hắn vội nghe:

- Alo, nhanh vậy đã có kết quả à?

- Hì. Chẳng qua cô gái này quá nổi bật, dù mặc quần áo cũng bình thường nhưng chỉ thoáng nhìn

qua là nhận ra ngay. Mà có chút đặc biệt.

- Đặc biệt?

- Đúng vậy, theo thông tin đặt bàn thì cô gái này tên Mai Tuyết Yên, đồng thời thẻ của cô ấy cũng là thẻ vip. Chắc cậu không biết, tuy chuỗi nhà hàng Tuyết Yên cực kỳ nổi tiếng nhưng sau 3- 4 năm hoạt động nó cũng chỉ có hơn 10 cái thẻ vip thôi. Mà trên thẻ vip cũng có ảnh cá nhân, tôi khẳng định là cô ấy, nếu đúng như vậy thì thân phận của cô gái này không đơn giản. Ừm, đã vậy tên lại còn trùng với tên nhà hàng này. Điều đấy chắc cậu cũng hiểu được đôi chút, vụ này có lẽ tôi không thể giúp được gì hơn rồi. Xin lỗi cậu nhé.

Tuy nhóm The Flames có rất nhiều show diễn, bận rộn quanh năm nhưng từ khi Tuyết Yên nổi tiếng trong giới ẩm thực trong nước, nên cứ có thời gian rảnh là họ lại tới hệ thống nhà hàng này ăn. Và vì thế, lão đại cũng đã tìm hiểu được không ít chuyện, tin đồn về cô gái tên Tuyết Yên và vị hôn phu là chủ tịch thần bí đứng sau tập đoàn hùng mạnh Thịnh Thế không phải là thứ gì xa lạ.

Hắn ậm ừ trả lời tên Bình, sau đấy ngồi đần mặt ra.

Quốc Khánh ngồi bên cạnh khi nãy cũng áp tai nghe trộm được không ít, tới khi cuộc gọi kết thúc, nhìn đứa bạn như người mất hồn, hắn chậc chậc:

- Đáng thương cho mày. Con tim vừa mới rung rinh đã bị đập một cú thật mạnh. Tuy cái này chỉ là tin đồn nhưng không có lửa làm sao có khói. Ài, từ khi nãy nhìn thấy cô gái này tao đã thấy ẻm chẳng phải một người đơn giản rồi. Giờ thì mày định thế nào? Định đập cái chậu Thịnh Thế để cướp hoa đi sao? Nghe đã thấy khoai rồi. Hay là thôi đi, trên đời này thiếu gì gái xinh, biết đâu sắp tới mày còn gặp được cô nào xinh đẹp hơn thì sao? Rừng xanh lo gì thiếu củi đốt.

Quách Kiến Hoa nắm chặt nắm đấm, hắn cắn răng:

- Tin đồn thì mãi chỉ là tin đồn thôi, nếu em ấy còn chưa làm vợ người ta thì tao vẫn còn cơ hội.

- Nhưng người ta thì gần ngay đó, còn mày nhìn lại mình xem, chỉ vừa biết được cái tên, chưa kể

còn bốn tháng lưu diễn ở Hàn, ở Nhật và ở Australia đấy. Thời gian đâu mà đòi cạnh tranh với

người ta. Tao nghĩ đã thấy mối tình này vô vọng rồi.

- Lão đại, em phải đi tìm ánh sáng cuộc đời mình. Em muốn xin nghỉ dài hạn.

“Két... két... két”

Cả hai đều đổ người về phía trước bởi vì Đình Tùng đang đi thì giẫm mạnh chân phanh. Chiếc xe trên đoạn đường vắng xoay tròn vài vòng mới dừng lại.

Hai tên ngồi sau đổ mồ hôi hột, đang định chửi ầm lên vì cái tính đi xe ẩu này của hắn ta thì đã

nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng:

- Quách - Kiến - Hoa. Xuống xe!!!

Hai tên ngẩn ra lại thấy hắn nói tiếp:

- Xuống xe. Đi tìm ánh sáng của cậu đi. Mẹ kiếp. Tôi sẽ cho cậu nghỉ cả năm nay luôn. Đừng có hối

hận.

Quốc Khánh thấy tên này điên rồi, hắn hét lên:

- Mày đừng có mà điên. Mày thừa hiểu hủy một loạt show diễn như thế sẽ tổn hại như thế nào đến hình ảnh của The Flames. Sau này có khi bị cấm diễn ở những quốc gia đó đấy.

Quách Kiến Hoa cắn chặt răng:

- Mẹ kiếp. Nhất thì đếch làm vương tử chó má gì nữa. Tao chỉ biết nếu không yêu được em ấy thì chắc chắn tao sẽ cô đơn cả đời. Tiền nhiều cũng để làm cái đếch gì. Tao kiếm đủ rồi.

- Mày...

- A Khánh. Để nó đi. Quách Kiến Hoa, mày nhớ một điều: Nếu mà không tán được em nó thì đừng

có mà vác mặt về đây xin anh mày.

Quách Kiến Hoa hít sâu một hơi, có lẽ đây là quyết định điên cuồng nhất cả đời hắn. Nhìn hai người anh em trước mặt, hắn hạ quyết tâm:

- Quách Kiến Hoa này xin thề, nếu không khiến cô ấy làm người yêu, làm vợ của tôi thì... thì tôi sẽ

giải nghệ. Mẹ kiếp.

- Mày điên mẹ rồi. Mới gặp con nhà người ta một lần mà. Ài, thôi kệ mày, mỗi người có quyết định riêng của mình, có lẽ nếu tao gặp được ai đấy khiến tao rung động chắc tao cũng như mày. Được rồi. Đi đi.

Đình Tùng không quay lại, hắn giơ tay qua vai vẫy vẫy vài cái rối giẫm chân ga, chiếc Lamborghini Reventón phóng vút đi trong đêm.

Quách Kiến Hoa cười khổ, hắn rút điện thoại ra đặt một chuyến xe.

Nhìn biểu tượng app đặt xe - TTT (Thịnh Thế Transporter), nghĩ tới điều gì, hắn lại lắc đầu cười cay đắng. Nếu là người khác hắn cũng không ngại chơi lớn một lần, nhưng người đàn ông đứng sau

Thịnh Thế đã là một cái gì đó rất kiêng kị trong giới làm ăn rồi. Dù không liên quan trực tiếp tới giới giải trí nhưng hắn biết nếu Thịnh Thế định dựng lên một đế chế giải trí chẳng khó khăn gì.

Đem bản thân so với người nọ, Quách Kiến hoa chợt nhận ra mình chẳng có chút lợi thế gì. So tiền?

Chỉ là muỗi, so độ đẹp trai? Hắn cũng nghe được không ít lời đồn thổi về ngoại hình của người này rồi, các mối quan hệ? Lại càng không bằng,... nghĩ đi nghĩ lại hắn đúng là chẳng thể đem ra so sánh với người nọ. Và quan trọng nhất chính là người con gái ấy lại chẳng có chút để ý nào đến hắn, nụ cười và cái vẫy tay khi nãy cũng chỉ là lời xin lỗi khách sáo mà thôi.

Mọi chuyện nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm a.

...