Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 312: Kinh tởm




Khi hai ly cà phê được đưa lên, người bưng đồ vừa ra khỏi cửa thì hai người chị em trước đây chưa từng gặp mặt, mà giờ đây, vì một sự tình cờ, cả hai người lại ngồi cùng nhau tâm sự.

Hà Linh gọi cho mình một cốc cà phê đen nguyên chất. Cái vị đắng chát ấy Mai Tuyết Yên nhìn thôi đã thấy mồm miệng đắng ngắt, vậy mà người chị này lại nhấp một ngụm lớn “ực” một cái nhưng mặt không đổi sắc, mày cũng chẳng nhíu lấy một cái.

Từ chi tiết nhỏ này Mai Tuyết Yên nhận thấy chị ấy đã quen với đồ uống này rồi. Mà bình thường con gái chẳng ai thích cái thứ quá đắng như vậy, chỉ có những người thường xuyên làm việc căng thẳng đầu óc, cần giữ sự tỉnh táo thì họ mới chọn loại cà phê này. Nếu không, ai lần đầu tiên uống cũng phải đắng trợn mắt lên chứ chẳng đùa.

Điều này chứng tỏ Hà Linh là một người làm việc chăm chỉ.

Mai Tuyết Yên rất nhạy cảm, đối với một người đã suốt 8 năm cuộc đời làm bạn với chiếc xe lăn và quanh quẩn ở nhà và trong lớp học như cô thì việc quan sát sắc thái, hành động và biểu cảm của mọi người xung quanh, chẳng biết từ khi nào đã trở thành phản xạ vô thức của cô rồi. Cũng vì lẽ đó mà anh trai cô lén lút làm chuyện gì đều bị cô đoán ra được.

Giờ đây nhận thấy cô gái trước mặt là một người chịu khó làm việc thì ít nhất trong lòng cô cũng có chút thông cảm và không quá xa lánh đề phòng.

Hà Linh cũng chẳng phải là kẻ ngây thơ mới vào đời, nhìn thấy ánh mắt của Mai Tuyết Yên cô nở nụ cười:

- Mấy đứa nhóc bọn em đừng có tập làm người lớn vội làm gì sẽ mau già và có nếp nhăn đấy.

Mai Mai mỉm cười:

- Chị già hơn em còn không sợ thì sao lại khuyên em như vậy?

- Ài, tất cả cũng vì chị đã từng bước sai hướng, chọn sai đường nên mới phải như vậy. Còn em vẫn

còn nhiều sự lựa chọn lắm. Coi như hôm nay, với vai trò là một người chị đi trước, có chút hiểu biết, chị sẽ nói cho em một phần ngầm của tảng băng trôi, hi vọng em sẽ rút ra được thứ gì đó. Và nếu em không vào showbiz thì chị càng thở phào nhẹ nhõm. Cô gái xinh đẹp, trong sáng, thông minh,

lanh lợi như em không nên vào đó để bị vấy bẩn.

- Sao chị nói giống tên anh trai ngốc của em thế nhỉ?

- Ồ. Như thế thì anh trai em không ngốc đâu.

- Ừm. Chị nói một chút về chuyện khi nãy đi. Vì sao chị bị đánh vậy? Anh trai em rất giỏi võ, nếu cần em sẽ nhờ bạn anh ấy giúp chị cho mấy tên kia đo đất.

Hà Linh trừng mắt:

- Anh em giỏi võ mà em lại nhờ bạn của anh ta sao? Chị thấy có gì đấy sai sai ở đây.

Tuyết Yên cười khúc khích:

- À, anh em thì giỏi võ rồi, ý em là bạn anh ấy cũng rất giỏi võ.

- Ồ. Là như vậy. Nhưng mà thôi. Cũng tại vì chị biết một số chuyện không nên biết, hắn ta ác thật

nhưng nếu là chị thì sẽ còn ác hơn thế. Chỉ bị đánh bầm dập cảnh cáo thế này là may rồi.

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Hà Linh nhấp một ngụm cà phê, cô thở dài:

- Mọi chuyện cũng bắt đầu từ việc Nhã Linh có bầu ngoài ý muốn.

- Chị ấy có bầu rồi?

- Đúng thế, em nói bé chút, mà chuyện này nhớ giữ bí mật đấy. Chị đang nói với em là đã làm trái

quy tắc nghề nghiệp rồi.

- Vâng, chị yên tâm.

Nếu Hà Linh mà biết hôm nay Tuyết Yên ngồi nói chuyện với bố mẹ cô thì chắc cô sẽ không dám nói, nhưng khổ nỗi là đời ai mà biết được chữ ngờ.

Hà Linh tiếp tục kể:

- Nhã Linh nói là có bầu ngoài ý muốn nhưng chị nghĩ là cô ấy có chủ ý cả, tất cả cũng vì tên bạn trai đốn mạt của cô ấy suốt ngày chơi trò mập mờ với mấy cô diễn viên, nên cô ấy phải dùng cách này để trói chân hắn lại. Tất nhiên là cô ấy lén lút làm việc này, chị đã dặn đi dặn lại là bây giờ sự nghiệp của em ấy đang thời điểm lên cao, đừng có vì việc chồng con mà làm lỡ dở tất cả. Thế mà vâng vâng dạ dạ rồi vác cái bụng bầu về cho chị. Ài, em nói xem chị có tức chế không?

Nhưng nghĩ lại thấy thương càng thương, mà cũng thấy giận càng giận. Bao nhiêu người tốt không yêu lại yêu tên thanh mai trúc mã đấy. Rồi cả khi biết hắn lăng nhăng con nhóc này vẫn cố gắng níu kéo, nó quá lụy tình, chỉ nghe vài lời ngon ngọt của hắn là cô ấy lại vui vẻ lên ngay. Chị cũng bó tay hết cách.

Và việc gì đến cũng phải đến, vì để giữ người yêu cô ấy đã cố tình làm thủng bao, tất nhiên tên kia không hề hay biết gì, rồi khi đột nhiên Nhã Linh mang tờ kết quả siêu âm thai 5 tuần đến, tên Đăng Khoa ấy mới ngã ngửa ra.

Hắn tuy ăn chơi đàn đúm thật nhưng mà cũng không có gan bỏ Nhã Linh, một là vì gia đình cô rất giàu, hai là cha cô ấy làm cục phó cục thông tin truyền thông, nếu hắn mà làm gì ngu ngốc chắc chắn sự nghiệp diễn viên cũng sẽ đi đời. Nên khi bạn gái cầm cái giấy khám thai đến thì hắn ta chán đến mấy cũng phải ngoan ngoãn làm đám cưới.

Ừm, chắc mấy ngày nữa thông tin này cũng sẽ được đám thợ săn tin tung lên mạng thôi.

Bởi vì không quản lý được ngôi sao dưới tay mình nên chủ tịch Hoàn Vũ – Lê Hoàn đã gọi lên chửi vào mặt chị một trận rồi, và việc này chị không có gì để bao biện.

Việc nếu chỉ dừng lại ở đó thì Lê Hoàn cũng chỉ ngứa mắt với chị thôi, nhưng khi chuyện tiếp theo xảy ra mới khiến hắn nổi khủng nên đuổi việc chị và đánh đập răn đe cấm chị nói ra bí mật này.

Mai Tuyết Yên nghe đến đó thì xua tay cản:

- Nếu vậy chị đừng nói nữa, nếu ông ta biết chị tiết lộ cho em chẳng phải chị sẽ bị trả thù thảm hơn

sao?

- Chẳng phải khi nãy em nói bạn của anh em rất giỏi võ và có thể bảo vệ được chị sao?

- Em...

- Hì. Đùa thôi. Chuyện này nếu cứ giữ trong lòng thì chị thấy khó chịu lắm nên tốt nhất cứ nói ra

chắc sẽ nhẹ nhõm hơn, em không sợ bị liên lụy chứ?

- Em không.

- Ừm, nếu em sợ thì chị sẽ không nói.

- Chị cứ nói đi, em tự lo cho mình được.

- Chuyện này chị có nằm mơ cũng không nghĩ tới được. Trước hết phải giới thiệu với em vài người để cho em hiểu đã.

Công ty giải trí Hoàn Vũ nếu là người quan tâm đều sẽ biết đây là tài sản lập nghiệp của vợ chồng Lê Hoàn (chồng) – và Hoa Vũ (vợ).

Chỉ riêng định giá công ty Hoàn Vũ đã lên đến 5000 tỷ đồng, chưa kể họ còn có hàng trăm bất động sản rải khắp trên toàn Việt Nam, chưa kể các khoản ngầm khác họ cũng phải có ít nhất 10.000 tỷ.

Con số khủng khiếp này chính là dự đoán của báo kinh tế tài chính năm 2011 vừa qua, điều này khiến hai người họ lọt vào bảng người giàu nhất hành tinh – Forbes vị trí 201 và 206, còn ở Việt Nam họ lọt vào trong top 20 người doanh nhân thành đạt nhất.

Chuyện giàu có của họ thì chị cũng không quan tâm lắm, nhưng khổ nỗi không quan tâm không có nghĩa là nó không liên quan tới chị.

Hôm đấy, 21 giờ tối, mọi người đi về hết rồi, lúc đó chị đang ở lại công ty vì còn đang đau đầu không biết giải thích với đạo diễn, nhà làm phim và người hâm mộ kiểu gì khi phần 2 bộ phim “Thanh Xuân Anh và Em” Nhã Linh đang quay dở phải tìm diễn viên chính khác, bởi vì cái bụng chẳng mấy chốc sẽ to lên, mà to lên thì không thể giấu đi được thì diễn làm sao?

Lúc khó nghĩ quá chị mới đi vào nhà vệ sinh, mà đen lại càng đen, nhà vệ sinh nữ ở tầng 16 lại bị cháy bóng tối om, nghĩ là không có người chị liều chạy qua phòng vệ sinh nam đi ké.

Mọi chuyện vẫn êm xuôi cho đến khi chị giải quyết xong, khi đang chỉnh lại quần áo thì bên ngoài có tiếng nói chuyện, không phải hai người đàn ông mà là một nam một nữ trong nhà vệ sinh nam đúng là hơi dị.

Nhưng câu chuyện của họ còn dị hơn, em biết hai người đấy là ai không?

- Nam thì chắc là Lê Hoàn, còn nữ thì em không biết, chẳng lẽ là Hoa Vũ- vợ anh ta?

- Em mới đoán đúng một nửa. Nam đúng là Lê Hoàn nhưng người phụ nữ này lại là mẹ của Hoa Vũ.

- Mẹ? Hai người đó làm gì trong toilet nam?

- Thì chị cũng tò mò như em đó nên giờ mới ra nông nỗi này. Đại khái hai người bọn họ mới đầu thì

“con không sợ cái Vũ nó biết sao?”, rồi “cô ấy làm sao biết được, chuyện này chỉ có trời biết, đất

biết, con và mẹ biết? Mẹ không phải lo”.

Sau đấy là vài câu từ chối của người phụ nữ hơn 50 tuổi này, nhưng tên cầm thú Lê Hoàn kia lại dụ dỗ ngon ngọt, cuối cùng hai người họ ở trong nhà vệ sinh làm tình.

Mặt Tuyết Yên đỏ bừng lên, cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cái tên cầm thú này lại đi quan hệ loạn luân với mẹ của vợ mình. Mà người đàn bà kia cũng dâm đãng, con rể mình mà cũng sa ngã, thế gian hết người để ngoại tình rồi hay sao?

- Đấy. Chuyện kinh tởm là vậy mà họ cũng làm được. Khi đó chị chỉ muốn lao ra chửi cho họ một trận nhưng là nhân viên, chị vẫn phải đặt công việc lên trước, chưa kể chuyện này là chuyện trong nội bộ gia đình họ nên chị cũng chẳng có tư cách gì lên mặt dạy đời.

Cứ nghĩ ở đó đợi họ làm xong chuyện rồi đi, nhưng tên lại nghe bà già kia nói hắn chơi thuốc nên suốt hơn 1 tiếng đồng hồ chị phải nghe mấy âm thanh bẩn thỉu đấy, ài, đến giờ nghĩ vẫn rợn người.

Hai người bọn họ chơi chán chê mê mỏi thì cuối cùng cũng rời đi, chị cũng thở phào một hơi, sau vài phút không thấy có động tĩnh gì chị vội đi ra. Nhưng vừa ra đến cửa thì có một cánh tay chắn đường chặn lại.

- Là tên Lê Hoàn đấy phát hiện ra chị à?

- Ài, đúng thế. Rõ ràng là chị ngồi trên cái nắp bồn cầu, chân không chạm đất, không tạo tiếng

động, vậy mà hắn lại biết mới dị chứ?

Mai Tuyết Yên cũng cảm thấy bà chị này bất hạnh, vì mắc tiểu mà lại ra đại họa, đúng là một khi đã đen là đen đủ đường. Đột nhiên cô nghĩ ra chuyện gì:

- Chị có để ý bình thường cửa phòng vệ sinh có đóng không?

- Cái đó tất nhiên là để ý rồi. Cửa phòng nào mở dĩ nhiên là không có người, còn cửa phòng nào

đóng dĩ nhiên là... A. Thì ra là thế, ài, đơn giản vậy mà chị vẫn ngẩn ra tới bây giờ mới hiểu.

- Hì. Đôi khi người trong cuộc rất khó nghĩ tới những thứ nhỏ nhặt như vậy. Chân lý: Cửa đóng là có

người.

- Vậy là tên đó biết có người ở trong nhà vệ sinh mà vẫn dám làm cái chuyện loạn luân ấy, thậm chí hắn còn cố gợi cho bà già kia nói mấy câu tục tĩu nữa chứ. Tên này đúng con ** nó biến thái.

- Chị đừng tức giận làm gì, cuộc sống này có cái gì mà không thể xảy ra chứ? Hắn cũng chỉ là một loại người trong số đó mà thôi. Thế hắn nói gì với chị?

- Thì còn nói gì nữa. Hắn nói một là chị ngậm miệng lại ở lại công ty và thỉnh thoảng hắn sẽ tìm đến chị làm chuyện bẩn thỉu. Hai là chị ngay lập tức cút khỏi đó và tất nhiên không được tiết lộ, nếu không, hắn sẽ cho người vứt cả nhà chị xuống sông.

Người khác nói chị không tin nhưng tên biến thái này chị không dám không tin. Ài. Tất nhiên chị lựa chọn cách thứ hai rồi. Nhưng tưởng thế là thoát, vậy mà cứ mỗi hai ba ngày hắn lại cho một nhóm giang hồ đến đánh đập đe dọa chị, còn may mấy tên đó không làm chuyện đồi bại gì, nếu không thì... Thân cô thế cô (đơn độc) đúng là khó sống.