Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 291: An bài




Mọi người nghe DG nói vậy thì giật mình. Nếu đúng như hắn nói vậy thì đây chẳng phải sẽ là loại thuốc rất được ưa thích sao? Họ đã chiến đấu với lũ Sói Xám này khi chúng sử dụng DB-05 rồi, khả năng tăng cường giác quan của chúng ít nhất cũng tăng gấp đôi so với trước lúc uống thuốc. hàng trăm lần, chẳng phải sẽ gấp 100 lần sao?

Như hiểu mọi người đang nghĩ gì, DG cười lắc đầu:

- Nó không phải có tác dụng tăng cường giác quan lên 100 lần như mọi người đang nghĩ đâu, bởi vì protein Sens sẽ được tế bào tổng hợp và giải phóng từ từ chứ không phải tăng đột biến một lúc. Tuy hàm lượng gấp DB-05 hàng trăm lần nhưng chủ yếu là nói về khả năng tăng cường kéo dài theo thời gian.

Dương Tuấn Vũ thở ra một hơi, hắn rất hiểu nếu giác quan một người tăng lên hàng trăm lần thì đáng sợ thế nào. May là thứ này chỉ có tác dụng kéo dài thời gian, nhưng tác dụng này cũng rất có ích ở những cuộc chiến lâu dài, đặc biệt là nó sẽ hữu ích khi dùng trên chiến trường lớn, mọi người cần liên tục chiến đấu với nhiều đối thủ. 

Dương Tuấn Vũ gật gù:

- Nếu vậy tức là DX vừa phát huy được ưu điểm vừa loại bỏ được nhược điểm của DB-05 rồi? 

DG gật gù:

- Trên lý thuyết là như vậy, hiện tại chính là cần đối tượng thử nghiệm mà thôi. 

Dương Tuấn Vũ nhe răng cười đểu:

- Vừa hay có hai tên đang ở trong cốp xe của ta. Lát nữa mang chúng vào mà thử nghiệm, nhớ trói cho cẩn thận kẻo tiêm thuốc vào lại xảy ra sự cố thì ta chịu trách nhiệm đâu đấy.

DG mắt sáng lên, các vật thí nghiệm của hắn đã dùng hết rồi, vừa hay có thêm hai tên mới. Hai tên này nếu dùng tiết kiệm cũng đủ để hắn nghiên cứu trong vòng nửa năm tới. Hắn lại nghe thấy Boss nói thêm:

- À, bọn chúng là thành viên của một tổ chức tên “Chúa Quỷ Satan”, Lau này, cậu có biết tổ chức này không?

Lau thoáng im lặng, mọi người nghe được tiếng gõ phím “cạch cạch” cực nhanh, ai cũng đã quen với âm thành này mỗi khi nói chuyện cùng cậu ta, họ còn biết rằng, tốc độ gõ phím càng nhanh thì thông tin hắn tìm được càng nhiều.

Sau khoảng hơn 2 phút, Lau đã tìm và sắp xếp lại các thông tin, cậu ta nói:

- Tổ chức này là một tổ chức ngầm, hoạt động rất kín kẽ, thông tin về nó không có nhiều. Em mới chỉ tìm được một số thông tin như sau:

+ Tổ chức này có dấu vết xuất hiện ở 12 quốc gia và vùng lãnh thổ, trong đó hai trụ sở thường xuyên hoạt động nhất là ở Bristol, Anh và ở Quảng Tây, Trung Quốc. Vị trí cụ thể không rõ ràng.

+ Bọn chúng có đồng phục áo choàng màu đen, bên ngực trái có dấu hiệu ngôi sao năm cánh và một cái đầu dê, tượng trưng cho chúa quỷ Satan.

+ Hội nghị diễn ra khoảng 8 lần trong một năm, trung bình cứ 1 tháng rưỡi một lần. Trong ngày diễn ra hội nghị sẽ có lễ tế bằng máu của các thành viên trong hội, cùng với dâng hiến một cô gái đồng trinh hoặc một đứa trẻ mới sinh bất kể nam hay nữ. Vào cuối mỗi buổi lễ hội sẽ diễn ra cảnh làm tình tập thể của tất cả các thành viên có mặt. 

Những thông tin phía trên chủ yếu là lấy từ những đoạn hội thoại ngắn có độ tin tưởng cao, còn cụ thể chính xác như thế nào thì không rõ. 

Tuy vậy, trên bảng Ngũ Hành Sát luôn tồn tại nhiệm vụ tiêu diệt tổ chức cực đoan này, nhưng còn chưa ai có đủ khả năng làm được, dù có không ít các sát thủ cấp bậc C, thậm chí B và A cũng thử vận may nhưng đều ra về tay trắng, không những tay trắng mà còn bị thương nặng, thậm chí là mất mạng cũng chẳng phải con số nhỏ. 

Từ đó có thể thấy tổ chức này cất giấu không ít cao thủ lợi hại, theo phỏng đoán cũng phải có vài người đạt đến cấp bậc sức mạnh Bá Tước, còn có tin đồn cao thủ Hầu Tước cũng có thể có.

Mọi người nghe thấy thế thì cũng rùng mình, rồi quay sang nhìn Dương Tuấn Vũ với ánh mắt quái dị “Boss cũng thật biết cách kéo thêm nhiều rắc rối a, ài, đã vậy hắn còn chuẩn bị cắp đít đi mất nữa chứ”.

Dương Tuấn Vũ thừa biết mấy người này đang than trời than đất, cái hắn quan tâm là thứ khác kìa, hắn hỏi:

- The Night đã bao giờ chạm chán chúng chưa? Nếu có thì cậu đánh giá, so sánh sức mạnh giữa hai bên cho tôi.

- Đúng là The Night đã từng chạm trán với bọn này khi làm nhiệm vụ vào 2 năm trước, nhiệm vụ này cũng chỉ là tiện đường đi nên mới nhận: Cứu một cô gái bị định sẵn làm vật tế cho nghi thức tế quỷ Satan. 

Khi đó cái tổ chức Chúa Quỷ Satan này còn chẳng có chút thông tin nào, tôi cũng được giao nhiệm vụ đánh giá và phân tích tình huống nhưng chẳng thấy thứ gì có giá trị. Vì thế ai cũng nghĩ đây chỉ là một lời đe dọa tầm thường. 

Nhưng tới ngày mà cô gái đó yêu cầu được bảo vệ, nhóm The Night của chúng ta đã phải thay đổi hoàn toàn suy nghĩ, nếu nói công bằng thì đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến bọn họ thực sự đánh đấm nghiêm túc. 

Mới đầu đúng là chỉ có khoảng 5-6 kẻ cuồng tín đến bắt cô ta đi, mấy tên yếu nhớt này tất nhiên không chịu được 1 vả của Leo, nhưng sau đấy nhận ra có biến, tổ chức này đã phái ra một đội quân mà nghe phong phanh là đội quân phía Tây, chúng tôi đã mạnh dạn dự đoán bọn này còn cả đội Đông- Nam – Bắc nữa. Và thật sự thế mà lại đúng thật, sau khi 50 tên của đội Tây thất thủ, đội Đông Nam Bắc xuất hiện, mỗi đội cùng xấp xỉ 50 người. 

- Đông như vậy?

Elise hơi giật mình, một cánh quân của bọn chúng đã bằng cả căn cứ của họ rồi.

Lau cười:

- Chị nhầm rồi, đây còn chưa là gì, tất cả chỗ đó mới là đội quân của một căn cứ ở Bristol – Anh thôi. Nếu tính tất cả thành viên của chúng trên thế giới chắc sẽ đến con số 600-800 cũng không có gì ngạc nhiên.

Walter nhe răng vỗ vai Dương Tuấn Vũ, hắn nói:

- Lần này có vẻ Boss lại động vào ổ kiến lửa rồi. ha ha. Cậu đúng là rất biết cách chơi nha.

Dương Tuấn Vũ cười méo, hắn thở dài:

- Tôi cũng đâu có muốn, phải là bọn chúng tự mò đến thôi, chẳng hiểu sao nhiều người lại có hứng thú với tôi như vậy. Lau, cậu nói tiếp đi.

- Vâng, tình hình khi đó khá căng thẳng nhưng có một điều lạ làấu khi dàn quân, không có tên nào có ý định động thủ, nhìn một lúc mới biết, hóa ra bọn chúng đang chờ thủ lĩnh đến.

Thủ lĩnh của bọn này lại có vẻ là mấy lão già khọm đội mũ trùm kín mặt mũi. Nhưng đừng nghĩ già khọm mà coi thường, bọn này không ngờ lại là ma pháp sư.

- Ma pháp sư?

Mọi người ngẩn ra, chẳng lẽ lại có cái nghề nghiệp này thật?

- Đúng thế. Là ma pháp sư điều khiển sức mạnh hắc ám, cụ thể là bọn chúng truyền đạo và hấp thụ lại sức mạnh tín ngưỡng, nếu không phải có Ryder có sức mạnh tín ngưỡng của Thánh kỵ sỹ thì chắc lần đó The Night đã không thoát được.

Lau chỉ nói đến đó mà không miêu tả cụ thể sức mạnh tín ngưỡng nghĩa là gì, mọi người cũng đủ biết rằng lũ điên này cũng chẳng phải là lũ ô hợp, bọn chúng có hệ thống cai trị rất cụ thể, và quan trọng nhất chính là tín ngưỡng xưa nay chính là thứ rất khó để xóa nhòa. Nếu sức mạnh tín ngưỡng là có thật thì chỉ trừ khi bọn chúng hết giáo đồ thờ cúng thì mới có thể tiêu diệt tận gốc rễ.

Dương Tuấn Vũ cau mày:

- Hết lũ Sói Xám lại tới bọn giáo đồ cực đoan này, tất cả cũng vì thực lực không đủ, nhất định sau đợt huấn luyện trong quân ngũ này ta sẽ đột phá. Các người cũng nên tận dụng thời gian đi, rất có 

thể sắp tới mọi thứ không còn yên bình nữa rồi. 

DG, cậu mau chóng thử nghiệm và sản xuất ra DX đi, nếu cần thiết mà không liên lạc được với tôi thì không cần chờ lệnh, toàn quyền quyết định ở căn cứ tôi sẽ giao cho Elise giải quyết.

- Rõ.

Tất cả đi làm việc của mình, tôi có thứ cần làm gấp.

Nhận ra sự nguy hiểm của tổ chức này, Dương Tuấn Vũ cấp tốc lao vào chế tạo loại bom mini kiểu mới. Nếu quân của hắn có thêm thứ đồ chơi này thì ít nhất có thể chạy thoát thân hoặc chờ tiếp viện tới cứu trợ.

Hai ngày lao đầu vào làm việc quên ăn quên ngủ, Dương Tuấn Vũ đã chế tạo ra hơn 2000 quả bom, hắn phân phát cho các tướng lĩnh, họ sẽ tự cân nhắc dựa theo tình thế mà cấp cho lính của mình. Số bom này đủ để họ dùng trong mấy tháng, nếu hắn có thời gian nghỉ thì sẽ tranh thủ làm thêm.

Cuối cùng vẫn không thể yên tâm, hắn gọi điện cho Katherine, đầu dây bên kia thoáng vui vẻ, vẫn 

giọng nói thanh thoát, trong vắt ấy vang lên bên tai hắn, cô nói:

- Sao hả? Bao giờ cậu tới tham gia sự kiện phóng GoS-1 đây?

- À, chết tiệt.

Katherine giọng lạnh đi:

- Cái gì chết tiệt? Cậu chửi tôi đấy à?

- À, không. Ý tôi không phải vậy?

Dương Tuấn Vũ vỗ trán, hắn quên béng cuối tháng này, tức là vài ngày nữa sẽ diễn ra buổi lễ phóng vệ tinh đầu tiên của Thịnh Thế lên bầu vũ trụ GoS-1. Bây giờ Katherine nhắc hắn mới nhớ, hắn đành cười gượng:

- Katherine này, có vẻ tôi không đến đó tham gia được rồi?

- Sao? Anh lặp lại lần nữa xem tôi có giết anh không? 

- Cô có giết tôi cũng đành chịu thôi, tôi sắp phải đi lính rồi.

- Cái gì? Hôm nay tai tôi có vấn đề hay sao mà nghe thấy toàn thứ quái quỷ gì thế này? Chủ tịch Thịnh Thế đi nghĩa vụ quân sự? 

- À, cô đừng hiểu lầm, đây không phải là đi nghĩa vụ, tôi tham gia một đội quân của Nhà nước. 

- Ồ, tự dưng lại chui vào đó làm gì cho mất tự do? Hay anh đã chơi chán rồi?

- Tất nhiên là không có gì tự nhiên cả, tôi có lý do cá nhân hiện chưa tiện nói. Rất xin lỗi cô vì mai đã đi rồi mà giờ cô nói vụ vệ tinh tôi mới nhớ ra. Cô chủ trì giúp tôi nhé, ừm, tôi sẽ đặt một vé cấp tốc cho một giám đốc công ty sang đó.

- Thôi khỏi. Nếu cậu không sang được thì thôi, tôi sẽ nói vài lời cho cậu, dù sao Volkswagen cũng là nhà đồng tài trợ của cái quả cầu sắt này mà, chẳng biết nó có thần kỳ như anh nói không?

- Đảm bảo thật 100%. Cô cứ ngồi đợi tín hiệu sóng 5G đầu tiên đi. Haha.

- Hì. Nếu mà thứ đồ chơi này tốt được như thế thì vụ này đúng là có lời lớn rồi. 

- Mà quăng mấy cái đó đi, này, cô có thể tổ chức họp nhóm rồi cử một hai người sang đây trấn giữ cho tôi 1 năm được không?

- Trấn giữ? À, tôi quên mất anh còn có một cái tổ chức riêng, tuy vậy, tôi không thể hứa trước được. Tôi chắc chắn không thể vứt bỏ cả một tập đoàn để đi chơi được, vì thế tôi từ chối trước, lời mời của anh tôi sẽ gửi đến các thành viên khác. Nhưng nếu không có …

- À, tất nhiên là có rồi, mỗi người 1 chiếc đồng hồ tôi đã làm đủ, chưa hết, ai chịu sang đây trợ giúp tôi sẽ làm miễn phí cho người đó 1 bộ từ áo giáp đến vũ khí, trang bị đầy đủ từ đầu tới chân. Tất nhiên đảm bảo chất lượng. 

- Ồ, nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Để tôi liên hệ xem, có mấy người cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm nhưng để bọn họ vào căn cứ của anh không có vấn đề gì chứ?

- Ừm, không có vấn đề gì. Ngược lại tôi lại sợ họ tới đây rồi thì không muốn về nữa, ở đây có rất nhiều đồ chơi rất vui.

- Nếu vậy có thời gian rảnh tôi phải có đó xem mới được, nếu hay có khi nhấc luôn cả cụm mang về. Hì hì, đùa thôi.

- Được rồi, trăm sự nhờ cô đấy. Tôi còn phải đi sắp xếp vài thứ nữa đây chào nhé. Hẹn gặp lại.

- Nhóc con đi lính cẩn thận cầm súng tự bắn vào chân nhé. Hi hi. Bye.

Dương Tuấn Vũ đen mặt, cô gái này cũng độc mồm độc miệng gớm.

Hắn cũng chẳng có thời gian mà ngồi đợi phản hồi của đám Katherine, sau khi dặn dò mọi người đầy đủ, Dương Tuấn Vũ tất nhiên cần giành chút thời gian con lại cho cô bạn gái bé bỏng của hắn.

Hai người đi dạo trên đường núi cao mấp mô đầy sỏi đá, mặt trời đã dần ngả về tây, ở trên đỉnh núi nhìn bầu trời đang đỏ rực vô cùng đẹp. Dương Tuấn Vũ nắm tay Vân Tú, cả hai im lặng chưa biết mở lời ra sao. Cuối cùng khi định cất lời thì cả hai lại cùng nói:

- Anh …

- Em …

Dương Tuấn Vũ cười, nhẹ vuốt tóc mai đang bay phấp phới theo gió của cô:

- Em nói trước đi. 

Vân Tú giữ lấy bàn tay lớn đang vuốt má cô, bàn tay của hắn thật rộng, thật ấm và cũng nhiều vết chai sạn, cô cọ cọ má vào đó nói:

- Anh đi nhớ có cơ hội thì gọi điện về cho em nhé. Nếu không dùng được điện thoại thì nhớ viết thư về cho em.

Dương Tuấn Vũ véo chiếc má mịn màng tươi mát ấy, hắn gật đầu:

- Ừm, quãng thời gian khó khăn này em cố gắng giữ tâm lý ổn định nhé. Mọi chuyện đã có anh giải 

quyết rồi, em đừng tự ép mình làm chuyện ngốc biết chưa? 

- Vâng. 

- Còn cuộc hôn nhân ngớ ngẩn ấy anh đã tìm được người tạm thời ngăn cản rồi, đợi lúc anh trở về, 

mọi thứ sẽ ổn. 

- Em sẽ rất nhớ anh.

- Ngoan nào. Anh cũng thế. Thời gian này chuyện ở công ty và ở căn cứ đều cần quyết định của em, vì vậy em cần giữ sức khỏe và tinh thần thật tốt biết chưa. Tuy vậy, việc nào có thể thì cứ giao lại 

cho đội Trần Bằng làm, đừng ôm tất rồi ốm đấy.

- Em biết mà, em đâu có phải người ham công tiếc việc. Nếu không phải vì anh em đã chẳng chấp nhận làm việc ở một công ty có ông chủ luôn bắt nạt và giao cho em quản lý cả đống công việc 

chất cao như núi. 

- Hì. Anh đã bóc lột sức lao động của em quá nhiều rồi. Cố gắng giúp anh nốt năm nay nha. 

- Đành phải vậy chứ sao giờ, giao việc cho người khác em cũng không yên tâm.

Dương Tuấn Vũ ôm cô vào lòng, hắn hôn xuống đôi môi gợi cảm đang nũng nịu chu ra vô cùng đáng yêu của Vân Tú. 

Nụ hôn kéo dài một lúc lâu, khi hắn định tiến tới thì Vân Tú cố gắng thanh tỉnh đầu óc đẩy hắn ra, biết hắn sẽ bất ngờ vì hành động này, cô nói ngay:

- Anh … Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em nghĩ anh còn nhiều việc chưa giải quyết xong, anh cố gắng tận dụng nốt đi, nụ hôn đó đối với em đã đủ rồi. Em rất ích kỷ nhưng không thể chiếm toàn bộ thời gian của anh được.

Dương Tuấn Vũ ôm cô vào lòng, nhớ lại từ những ngày đầu tiên hai người gặp nhau, bây giờ Vân Tú đã thay đổi rất nhiều rồi. Cô không còn quá ham vui như trước mà bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác nhiều hơn, cơm cũng đã biết nấu, mọi thứ một người phụ nữ bình thường làm được cô đều đã thành thạo. Vì hắn, cô đã thay đổi rất nhiều.

Dương Tuấn Vũ cảm thấy mình rất may mắn, và quyết định hi sinh tự do trong thời gian tới để đổi lấy sự bình yên của Vân Tú là một quyết định đúng đắn và xứng đáng. Để bảo vệ người thân, bảo vệ người con gái mình yêu, hắn có thể làm tất cả mọi thứ.

Sau khi đưa Vân Tú quay lại căn cứ, đang định quay đi thì DG luôn có chút chần chừ từ nãy, cuối cùng cũng đành chạy tới, hắn kéo Dương Tuấn Vũ ra ngoài, sau đấy thì thầm nói:

- Cái vụ chữa bệnh cho cô Phương Linh và chú Khả Văn đã thành công, cậu có chỉ thị gì tiếp theo không?

Dương Tuấn Vũ lại nhớ ra một chuyện mà hắn đã quên béng mất, nghe DG nói vậy hắn đã yên tâm hơn nhiều. Tuy nhiên, hắn chợt nhớ ra còn một thứ hắn chưa sắp xếp xong.

DG thấy hắn không nói gì thì hỏi lại, Dương Tuấn Vũ gật đầu thì thầm:

- Anh cứ nói với họ cần phải theo dõi thêm một thời gian, trong lúc đấy phiền anh nói với mọi người chăm sóc cho hai vợ chồng cô chú ấy khỏi hẳn bệnh tình đi, nếu không để họ về nhà là cả hai lại lao đầu vào làm việc, như thế chắc chắn sẽ hỏng bét.

- Ồ. Không thành vấn đề, chỉ vậy thôi?

- Ừm, à, còn việc này không biết có nên nhờ anh không?

Vũ Tuấn Phong khoác vai hắn cười:

- Tên nhóc cậu còn bày đặt khách sáo cái gì, mau nói.

- À. Thực ra con gái nhà đó là bạn của em, nhưng em lại không muốn lộ ra người thầm giúp đỡ bọn họ là em, nếu có thể anh đừng tiết lộ gì cả nhé. 

- Chuyện này đơn giản.

- Ừm, còn nữa, anh đợi một chút, em đi lấy thứ này. 

Dương Tuấn Vũ chạy vào căn cứ, bật máy tính cá nhân lên rồi đăng nhập tài khoản, hắn tải về một bản thông tin ứng tuyển vào công ty nuôi trồng thủy sản An Thái. Dương Tuấn Vũ đã cân nhắc tốt nhất rồi, trại cá An Thái này ở Yên Phú, mà gia đình Khả Nhi cũng ở Yên Phú, nếu bố mẹ cô xin vào đây làm là vừa khéo.

Đưa bản thông tin kèm theo một tờ giấy giới thiệu hắn đưa cho Vũ Tuấn Phong rồi dặn:

- Anh đưa bản thông tin tìm việc làm này cho họ, sau đấy đưa tờ giấy giới thiệu, anh nói là có người hảo tâm thấy gia đình họ khó khăn nên cho họ cơ hội vào công ty đó làm. Lương tháng 15 triệu/ người. Ừm, nhớ là không được nói tên em ra đấy. 

Vũ Tuấn Phong nhếch mép cười, hắn nhìn về sau Dương Tuấn Vũ nói:

- Vân Tú, em có chuyện gì à?

Dương Tuấn Vũ đang đợi câu trả lời của hắn không ngờ lại nghe thấy vậy, hắn giật mình thon thót quay lại, nhưng khốn nạn, đằng sau chẳng có ai. Đang nhìn trái nhìn phải thì nghe thấy Vũ Tuấn 

Phong vỗ vai hắn cười ha hả:

- Có phải chú em lại ngắm cô thiên kim của nhà người ta rồi đúng không? Lại còn bày đặt làm anh hùng giấu tên cơ đấy. Ha ha. Nhát gan như vậy cũng dám đi trêu chọc con gái nhà lành, cẩn thận tới tai Vân Tú là cậu bị xử đẹp đấy.

Dương Tuấn Vũ trợn mắt:

- Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Thế nhé. Nhớ làm theo lời em dặn. Thôi, em đi có việc khác đây.

Hắn nói mạnh miệng như thế nhưng mà trong lòng cũng chột dạ, ít nhiều đúng là hắn vẫn còn tình cảm với cô bạn gái kiếp trước này, nếu không hắn cũng chẳng rỗi mà giúp nhiều thế. 

Tuy vậy, còn tình cảm không có nghĩa hắn sẽ lôi kéo và chiếm lấy tình cảm của Khả Nhi, bởi vì càng ngày hắn càng cảm thấy cuộc sống xung quanh mình có quá nhiều kẻ thù nguy hiểm luôn rình rập, cứ thêm một người nào là lại có thêm nguy hiểm cho họ. Như vậy, tốt nhất không nên reo rắc phấn tình khắp nơi.