Dương Tuấn Vũ nheo mắt đánh giá hai tên trước mặt, hắn nói:
- Các ngươi là kẻ nào?
Dù biết đây là câu hỏi vô dụng nhất năm nhưng chỉ cần hai tên này hé được cái miệng ra thì có thể thăm dò được chút thông tin, vì thế hắn vẫn hỏi.
Hai tên này đúng như dự đoán của hắn, nghe thấy như vậy thì cười ha hả:
- Mày nghĩ chúng tao là mấy thằng ngốc hay sao? Muốn biết thì tự dùng khả năng của mình mà tìm hiểu.
Nghe giọng nói của bọn chúng không thấy giống bị chỉnh qua máy móc, Triệu Cơ cũng đồng tình với hắn, cô nói:
- Giọng này không giống giọng của người Việt.
- Ừm, anh cũng nhận ra, cách phát âm của bọn chúng không giống người Việt, dù nói người đối diện vẫn hiểu ý, chứng tỏ bọn chúng đã ở Việt Nam hoạt động trong thời gian không ngắn. Mà em có để ý tên còn lại không? Sao hắn không trả lời đáp lại tên kia? Liệu có phải hắn không hiểu tiếng Việt không?
- Khả năng này cũng có thể, anh thử khai thác thêm xem.
Dương Tuấn Vũ thấy hai tên này lao đến thì cũng lao lên chặn đòn, hắn phải lấy một cân hai thì may ra có thể tránh Tuyết Yên phải bị liên lụy.
Trong lúc giao thủ, hắn thử nói mấy câu từ dụ dỗ đến xúc phạm bằng vài loại tiếng mà hắn biết nhưng không thấy hành động của đối thủ có vẻ hiểu ý. Cuối cùng, hắn nghĩ ra một cách có chút tiểu nhân âm hiểm: Đá vào hạ bộ.
Tên không nói tiếng nào sau khi đánh hụt một chiêu về phía Dương Tuấn Vũ thì thấy hắn đột nhiên tăng tốc sau đấy đá “bộp” một tiếng rất rõ ràng trong đêm tối thanh vắng.
Nếu là bị đánh trúng, bị dao đâm thì hắn vẫn miệng im như thóc, bởi vì hắn cũng không ngu, nếu hắn lên tiếng sẽ rất dễ bị lộ tẩy, vụ này để lộ ra thì với khả năng của kẻ trước mặt, việc lần ra tổ chức, băng nhóm đằng sau lưng hắn không phải là chuyện không thể.
Nhưng hắn nào biết tên này nhìn mặt mũi cũng chẳng đến nỗi xấu xa bỉ ổi nhưng khi hắn thất thố, thua nửa chiêu thức thì ngay lập tức nhận một cú đá “trời giáng” vào bộ phận nhạy cảm.
Cơn đau như xe rách cơ thể từ hạ bộ truyền lên đại não làm hắn vừa lấy tay ôm chầm lấy háng, vừa hét lên đau đớn:
- “Tên khốn. Mày chơi bẩn”.
Hắn hét lên xong thì mới giật mình, hóa ra ngay từ đầu hắn đã bị tên này giăng bẫy, hắn chửi thêm:
- “Vô sỉ, bẩn thỉu, hạ lưu”.
Dương Tuấn Vũ chẳng cần Triệu Cơ nói, nghe phát âm, hắn cũng biết đây là người Trung Quốc.
Ngay khi nhận ra điều này, hắn liên tưởng đến tổ chức Sói Xám, nhưng chợt nhận ra có chút gì đó không đúng, bởi vì bọn Sói thường hay đi thành bầy, sao lại có hai tên này đi lẻ, chẳng lẽ xung quanh có mai phục mà mình không biết?
- Xung quanh không có mai phục.
Triệu Cơ đã quét rất kỹ 100m xung quanh nhưng không nhận ra thấy có mối nguy hiểm nào khác.
Dương Tuấn Vũ thầm hô lạ trong lòng, tuy vậy, dù có lạ đi nữa thì cứ giải quyết xong bọn này cái đã.
Hai tên này sau khi giao thủ với Dương Tuấn Vũ trên dưới trăm chiêu thì nhận ra mình không có khả năng giải quyết, ngược lại, càng lúc lại càng bị hắn dồn vào nguy hiểm chí mạng, trên người đã không ít vết thương đang máu chảy dầm dề.
Dương Tuấn Vũ nhận ra bọn chúng quay đầu thoái lui thì ngay lập tức rút ra khẩu anaconda nhắm chuẩn vào hai chân hai tên bắn “đoàng đoàng” làm bọn chúng gục xuống kêu lên đau đớn. Ngay khi định ú ớ gì đó, Dương Tuấn Vũ kích hoạt khí mê làm hai tên này ngất đi.
Hai tay hai tên, hắn ném chúng vào cốp xe, xóa dấu vết hiện trường sau đấy đi về phía Mai Tuyết Yên đang run run ở một chỗ.
Tuy cô rất mạnh mẽ nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh chiến đấu dao kiếm, đạn bay máu chảy, dù sao cô cũng là một cô gái bình thường thôi mà.
Dương Tuấn Vũ rút tấm khăn lau trong túi ra lau sạch vết máu còn dính ở bàn tay, rồi nhanh chóng đốt đi, cuối cùng mới tới vỗ nhẹ vai cô em gái:
- Mình đi về nhà thôi em.
- Ừm…
Dù có giận hắn hay giận bản thân mình đi chăng nữa thì lý trí cũng nói cô cần phải rời khỏi nơi này. Bước lên xe trong lòng cô có cảm giác lạ.
Ngoài cảm giác lạ do chiếc xe họ đi là của hai tên ban nãy, còn có cảm giác lạ trong lòng cô. Anh trai cô khi nãy đúng là cho cô cảm giác rất bình an, mạnh mẽ, rất đáng tin tưởng. Đây cũng là cảm giác mà cô đã quen từ bao lâu nay, nhưng tối hôm nay, với một chút sự cố xảy ra đã làm xuất hiện những gợn sóng lăn tăn trong lòng cô gái nhỏ.
Không khí trong xe yên tĩnh lạ thường.
Dương Tuấn Vũ ngồi ở ghế lái phía trước, hắn nghĩ ngợi mãi, cuối cùng cũng đành hạ quyết tâm nói:
- Chuyện tối nay là do anh quá say nên làm chuyện không đúng. Mai Mai tha lỗi cho anh nhé, anh hứa sẽ không có chuyện tương tự như vậy xảy ra lần sau đâu.
Chẳng hiểu sao khi nghe hắn hứa như thế Tuyết Yên lại có cảm giác hơi buồn và tiếc nuối trong lòng, nhưng lý trí, quan niệm từ xưa tới nay đã để cô gật đầu:
- Vâng, không có gì đâu anh. Em cũng hiểu. Xin lỗi anh vì em mà anh lại phải đánh nhau với hai kẻ nguy hiểm như vậy. À, để em xem vết thương cho anh.
Dương Tuấn Vũ thấy em gái đã bình tĩnh và chấp nhận lời xin lỗi thì thở nhẹ ra một hơi, từ khi sống lại, cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp, khiến hắn rất sợ em gái hắn không tha thứ cho hành động vô lại ban tối.
Dương Tuấn Vũ cũng không để ý nhiều, Tuyết Yên đã không ít lần băng bó, thay vết thương cho hắn, đặc biệt ở những vị trí hắn không tự làm được như ở sau lưng. Dần dần cô em gái nhỏ này đã trở thành y tá bất đắc dĩ của hắn từ lúc nào không hay.
Mai Tuyết Yên kiểm tra một lượt, rồi thấy bả vai, đằng sau lưng và vùng thắt lưng có 3 vết chém, tuy đối với anh cô mấy cái này không coi là gì nhưng với một người bình thường như cô khi nhìn thấy chúng cũng cảm thấy đau xót, sợ hãi trong lòng.
Chẳng hiểu hôm nay cô bị làm sao, bình thường cô sẽ để cho hắn tiếp tục lái xe về nhà bởi vì vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng lần này cô lại ngăn cản, cô dứt khoát nói:
- Anh mau dừng xe, cởi áo ra để em sơ cứu vết thương đã. Mau lên.
Dương Tuấn Vũ định từ chối nhưng khi quay sang thấy vành mắt của cô đã đỏ lên ngập nước, hắn vội im miệng, nhanh chóng bật đèn xin nhang tấp vào lề đường.
Dương Tuấn Vũ ngoan ngoãn hạ ghế ngả ra sau cho rộng rãi, hắn cởi cúc áo rồi chỉ một thoáng cơ thể với toàn bộ là cơ bắp rắn chắc, khỏe khoắn hiện ra trước mắt cô.
Mai Tuyết Yên thấy vậy thì hai má thoáng đỏ lên, cô cố gắng trấn tĩnh con tim đang đập thình thịch của mình, chẳng biết tại sao nó lại rối loạn như vậy, cô ngại ngùng, thậm chí còn sợ nó đập lớn quá làm anh trai mình biết cô đang bối rối.
Đôi bàn tay búp măng nhỏ nhắn, xinh đẹp cầm bông tẩm cồn lau vết thương từ trong ra ngoài vài lần, thi thoảng chú ý thấy Dương Tuấn Vũ nhíu mày thì lại hỏi:
- Anh đau lắm không?
Dương Tuấn Vũ tuy đã đạt đến cấp độ sức mạnh Bá Tước nhưng không có nghĩa đã đạt tới cảnh giới mình đồng da sắt, hắn vẫn có đầy đủ cảm giác đau đớn, chỉ là khả năng chịu đựng đã cao hơn rất nhiều. Nhưng có vết thương nào được lau bằng cồn mà không xót. Tuy vậy, nghe em gái hỏi hắn đều lắc đầu cười nói không sao.
Mỗi lần như vậy Tuyết Yên lại nhẹ tay hơn một chút, cặp môi nhỏ nhắn chu ra, hai má phồng lên rất đáng yêu, cô nhẹ nhàng thôi từng hơi xuống cho cơn đau hắn dịu đi. Tuy cách làm đơn giản nhưng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bôi loại thuốc nước Lan Tuyết Vũ của mẹ vào, băng lại cẩn thận, cô hài lòng gật đầu rồi giúp anh trai mặc áo.
Dương Tuấn Vũ cười trêu:
- Sau này có ai lấy được em gái của anh đúng là có phúc tu mấy đời mới được.
- Em không muốn lấy chồng … à, ý em là em muốn ở bên cạnh phụng dưỡng bố mẹ cả đời.
Mai Tuyết Yên khi nghe hắn nói như vậy chẳng hiểu sao cô cảm thấy khó chịu, cô lắc đầu từ chối rồi vội kiếm ra một lý do hơi …
Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế thì cốc đầu:
- Em định làm bà cô già à? Bố mẹ không đồng ý đâu, anh cũng vậy. Mà nếu em tìm được ai hợp ý thì yên tâm, anh sẽ nói chuyện với cậu ta để cậu ta đến nhà mình ở rể. Nếu cần anh sẽ chuyển luôn cả nhà bố mẹ của cậu ta tới đây luôn cho tiện, hai ông bà thông gia cũng có thêm chuyện để nói, tình cảm cũng được vun đắp, hai đứa cũng không phải suy nghĩ gì nữa.
- Mặc kệ em đi. Khi nào có hẵng nói. Giờ mau đi về nhà thôi anh.
- Ừm, đi thôi.
…
Chiếc xe lăn bánh trên con đường nhựa mới trải, đây là con đường dự án của Thịnh Thế hỗ trợ tỉnh Vĩnh Hà làm, chất lượng đường được các chuyên gia nước ngoài đánh giá rất cao. Dù sao đây củng là sản phẩm của một công ty xây dựng hàng đầu thế giới mà.
Tuy thế nhưng hai người ngồi trên xe lại không mảy may chú ý đến con đường mới này, họ đang nói chuyện về việc đi tham gia quân đội của chàng trai. Cặp này không ai khác tất nhiên là anh em nhà Dương Tuấn Vũ.
Trong xe vang lên tiếng hỏi lo lắng của Tuyết Yên:
- Từ sáng em đã biết chuyện này không đơn giản mà, nếu anh cứ thế tham gia đội quân đó thì cha mẹ và em phải biết làm sao? Suốt từ nay về sau biết bao lâu mọi người mới được gặp mặt anh một lần?
Dương Tuấn Vũ với tay xoa đầu cô, hắn cười nói:
- Em yên tâm, anh sẽ có cách mà. Anh trai em trước nay đâu có thích gồng cùm, trói buộc, chỉ một thời gian ngắn thôi, 1 năm, anh hứa anh sẽ quay về.
- Nếu không phải 1 năm thì sao?
- Nếu không anh sẽ …
Thấy hắn đang ấp úng, Mai Mai nhanh miệng nói:
- Nếu không anh phải làm một việc cho em, bất kể là việc gì anh cũng không được từ chối.
- Được.
- Quân tử nhất ngôn, Việt Nam nói là làm.
- Hì, ừm, quân tử nhất ngôn, Việt Nam nói là làm.
Nhận được lời hứa của hắn cô rất vui mừng, tuy nhiên, trong lòng lại đang bối rối, cô vừa rất muốn hắn không phải đi, nếu đã quyết đi thì nhanh chóng trở về, nhưng đồng thời cô lại muốn hắn làm một việc cho cô.
Dù vậy, sau câu hứa đó bầu không khí giữa hai anh em đã trở lại vui vẻ như mọi ngày.