Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 228: Cứu người




...

Đến ngày hôm sau, sau khi Lau thông báo tình hình, Dương Tuấn Vũ gọi theo Hạ Phá Quân cùng đi bắt “cẩu”.

Hai người chạy xe cách bọn chúng khoảng 100m, sau đó dùng ống nhòm quan sát. Vì muốn bắt cả lũ tại trận nên không thể ra tay cứu giúp Đình Lan ngay được. Qua ống nhòm Hạ Phá Quân thấy cảnh bọn này diễn rất chuyên nghiệp, đầu tiên là có một tên đi xe máy hỏi đường, khi cô đứng lại thì có hai tên từ đằng sau lần mò áp sát, sau đó nhanh chóng bịt khí mê.

Đến lúc Đình Lan ngất đi rồi thì hai tên này rất nhanh nhẹn chuyển cô lên một chiếc ô tô đỗ ngay gần đó và chiếc xe cũng đã nổ máy sẵn và vù đi như gió.

Dương Tuấn Vũ lái xe bám theo, Hạ Phá Quân không lái vì hắn không biết mấy cái trò này. Bảo hắn đua xe thì còn biết chứ theo dõi bằng xe như trong phim thế này hắn chịu, nhỡ may đánh rắn động cỏ thì phí công, vì thế Dương Tuấn Vũ cầm lái.

Và điều này tất nhiên rất đúng đắn, dưới sự chỉ thị của Lau kết hợp với tình hình giao thông trên đường, chiếc xe mà hắn cầm lái luôn luồn lách tránh tầm nhìn của gương chiếu hậu của xe đối phương, đã thế lại cách xa cả trăm mét.

Đi làm việc xấu tất nhiên là không thể dùng xe BMW xịn xò được rồi, đây chính là chiếc Camry của Hồ Tôn Sách được hai tên này trưng dụng. Lúc lấy đi hắn đã đẩy gọng kính dặn đi dặn lại: “Đi cho cẩn thận, nếu có một vết xước tao thịt chúng mày.”

Cuối cùng chiếc xe bắt cóc dừng trước một biệt thự trong khu Uyển Vân, vào đến đây lượng xe đã rất ít rồi, vì thế không thể nào cứ bám theo phía sau được. Dương Tuấn Vũ đã đỗ vào một góc khuất cách đấy 500m rồi cả hai cùng xuống đi bộ. Vì họ có thiết bị theo dõi nên đảm bảo sẽ không lạc mất mục tiêu. Còn thiết bị theo dõi ở đâu thì còn lâu hắn mới nói cho Hạ Phá Quân.

Nhưng không ngờ tên này lại nhớ ra mà hỏi:

- Ông gắn thiết bị theo dõi vào đâu đấy? Nếu gắn vào quần áo thì kiểu gì qua một đêm bọn chúng cũng đổi đồ rồi.

Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười tà:

- Yên tâm đi, giờ này nó vẫn chưa ra ngoài đâu.

- Ồ, ra ngoài? Nghe có vẻ hay ho thế.

- Tất nhiên rồi, muốn biết?

- Ừm, mau mau chút không thì không còn thời gian nói rồi.

- Cũng không có gì bí mật, khi bọn chúng nhai thịt tôi đã nhét thiết bị rất nhỏ này (hắn giơ lên một con chip nhỏ bằng hạt vừng) vào một miếng thịt, mấy tên đó say xỉn thế nhai nhai mấy cái rồi nuốt chứ làm gì nhai kỹ được. Và khi đảm bảo thiết bị đã nằm trong bụng bọn chúng rồi thì tôi rút êm.

Mà thức ăn trong bụng cần 24-48h mới đi từ miệng cho đến lúc thải ra ngoài, vì thế bọn chúng mà thực hiện tội lỗi vào hôm sau theo kế hoạch thì không có vấn đề gì.

Hạ Phá Quân thấy hắn chơi chắc cú như vậy thì giơ ngón tay cái. Đúng là nhét vào miệng rồi thì chẳng có cách nào lấy ra trừ khi đi nặng.

Hai người lén lút tiếp cận, Hạ Phá Quân vừa đi vừa chửi nhỏ:

- Bọn khốn này lại thường xuyên phạm tội ở khu biệt thự của chị tôi, đúng là cho bọn nó ở làm bẩn cả khu Uyển Vân này mà.

- Thì không phải chúng ta đang đi xử lý “vết bẩn” sao?

- Ừm, lát nữa tôi có được tham gia không?

- Cậu muốn tham gia à?

- Tất nhiên, không đá cho bọn nó mấy cái thì không bõ ghét được.

- Thế thì đeo cái này vào và không được nói, nếu cậu nói sẽ bị lộ ngay. Làm được chứ?

- Tất nhiên. Mà cậu lúc nào cũng đem cái mũ bịt mặt này theo để làm việc xấu hử?

- Cậu có lấy không? Nói nhiều thế, tôi đảm bảo làm việc xấu còn ít hơn cậu.

- hì hì, nóng thế, được rồi, đi thôi.

Hạ Phá Quân bịt kín mặt chỉ hở ra hai con mắt, hắn lén lút bám theo sau Dương Tuấn Vũ. Hai người dừng lại bên cạnh căn biệt thự sau đó Dương Tuấn Vũ một lần nhún nhảy lên bức tường cao 5m.

Hạ Phá Quân thầm mắng biến thái, thế này chẳng khác nào hắn nhún một cái qua mái một căn nhà.

Dương Tuấn Vũ nhảy lên chẳng tốn chút sức nào, hắn bám vào bờ tường, sau đó đu lên, mắt quan sát xung quanh.

Bên trong biệt thự này tất nhiên là không chỉ có 6 tên đó mà còn có khoảng 10 tên bảo vệ đi kèm. 2 tên gác cổng, 4 tên gác cửa, và 4 tên đi lại xung quanh căn biệt thự.

Dương Tuấn Vũ ra hiệu cho Hạ Phá Quân đợi một chút, sau đó không để hắn kịp có ý kiến gì đã “vèo” nhảy qua tường.

Hạ Phá Quân mồm đang há ra định nói gì đó mới nhớ không được nói, hắn đành thầm mắng trong lòng: “Còn chưa nói cần phải đợi bao lâu mà?”

Không treo được chẳng nhẽ không biết nghe, thế là hắn áp tai vào tường nghe ngóng, nhưng rất tiếc hắn chẳng nghe thấy cái gì vì bên trong Dương Tuấn Vũ đã giải quyết rất nhanh gọn.

Như một cái bóng, Dương Tuấn Vũ sau khi nhảy tiếp đất thì chẳng gây ra tiếng động nào, sau đó

hắn nấp ngay vào hòn non bộ của bể cá ngoài trời.

Hai tên đi lại xung quanh vừa đi qua đột nhiên thấy gáy đau lên một chút rồi xỉu đi không biết gì, hai tên này nhanh chóng bị kéo ra sau hòn non bộ, một tên thoáng cái đã chỉ còn lại mỗi chiếc quần đùi.

Dương Tuấn Vũ mặc bộ quần áo đen của bọn chúng vào, sau đó hiên ngang đi lại như trong nhà mình, cứ mỗi lần đi qua một tên hắn lại xử gọn một tên.

Hạ Phá Quân vừa đợi vừa chán, ngồi đếm giờ cho vui, nhưng mới qua 1 phút đột nhiên giật bắn mình lùi lại, vì hắn thấy có cái đầu đội mũi thò ra trên vách tường đang nhìn xuống. Hắn còn chưa kịp hét lên thì tên mặc đồ đen đó đã một tay bịt mồm hắn, một tay khống chế. Rồi bỗng hắn nghe thấy tiếng nói quen thuộc:

- Là tao đây, đã xử xong rồi, vào chơi thôi.

Hạ Phá Quân trợn mắt, đang định mắng vì bị hắn hù dọa thì Dương Tuấn Vũ lại chặn họng:

- Mau lên, nếu chậm không biết Đình Lan bị bọn nó làm ra cái gì đâu.

Hạ Phá Quân nghe thấy vậy thì cũng quên hết, hắn gật mạnh đầu, Dương Tuấn Vũ lại nhún nhẹ một cái lên tường, sau đó quăng cho hắn một sợi dây rồi kéo lên như đầu dây chẳng có vật gì chứ không phải là một cái bao thịt 72 Kg.

Hạ Phá Quân vừa tiếp đất thì nhìn thấy bên cạnh đã có 10 tên bị trói thành một đoàn, miệng đã nhét giẻ, đang nhung nhúc một bầy ở sau cái hòn non bộ. Hắn trợn mắt thầm mắng “Biến thái. Mới có một phút đã xử lý được 10 tên vệ sĩ chuyên nghiệp rồi. Ngầu vãi chưởng.” Hắn giơ ngón tay cái, Dương Tuấn Vũ lắc đầu cười.

Hai người lấy thẻ nhân viên của bọn chúng mở cửa, sau đó nhẹ nhàng leo lên trên lầu, trên lầu đang có những tiếng cười dâm tiện của bọn chúng:

- Em Đình Lan này công nhận rất nuột nà a. Da trắng, ngực mông đều đẹp. Chẹp, lần này làm phi vụ cuối cũng cũng rất đáng a, hơn đứt mấy em lần trước.

- Còn phải nói, tao chỉ sợ nó vẫn còn nguyên tem ấy.

- Lại may mắn như vậy, mày nói làm tao nhỏ dãi ra rồi.

- Ha ha. Đúng là bây giờ kiếm một em ngon mà còn nguyên vẹn là rất hiếm có a.

- Được rồi, khởi động một chút nào. Anh em cạn. Làm mấy ly rượu cho hưng phấn nào.

- 2- 3 Zô!!!

Nghe thấy bọn chúng còn chưa hành động thì Hạ Phá Quân thở phào, hắn chỉ sợ là mình đòi đi theo làm lỡ việc thì không còn mặt mũi nào về gặp Chu Phúc Vinh nữa.

Dương Tuấn Vũ cũng bỏ được hòn đá đeo trên lưng xuống, hắn giơ tay làm ám hiệu chờ thêm chút nữa.

Sau mấy lần zô zô rất khí thế, bọn chúng bắt đầu cười dâm ra hiệu cho nhau xử lý con mồi.

Đúng lúc này bọn chúng lại nghe tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”.

Lý Gia Huy không vui chửi:

- Chúng mày không biết lúc nào nên gặp lúc nào không lên gặp à? Cút.

Nói xong bọn chúng lại tiếp tục.

Dương Tuấn Vũ bịt mũi nói vào:

- Thưa thiếu gia, có người tên Lý Huy Đông đòi gặp ngài.

Bên trong hét lên tiếng thất thanh:

- Cái gì? Sao nó lại biết nhanh như vậy?

- Bây giờ phải làm sao?

- Thì giấu tạm nó đi, chúng mày cứ ở trên này, tao đi xuống thăm dò. Dù sao chưa chắc đã là tên

anh trai ngốc của tao biết chuyện mà, có khi chỉ muốn hỏi cái gì đó hoặc tiện đường qua đây thôi, để tao đuổi ông đi.

- Ok, làm nhanh lên nhé, anh em để phần mày xơi đầu.

- Có thế chứ. Nhanh thôi.

Khi Lý Gia Huy mở cừa thì đột nhiên một cú tát trời giáng vả xuống bên má phải của hắn làm tên này đầu đập cả vào cánh cửa vừa mở “rầm”, răng bay ra ba bốn cái.

Dương Tuấn Vũ chính là dồn cả cục nợ lần trước lẫn lần này vào làm một rồi thanh toán một thể.

Tên cẩu này dám ép buộc Minh Châu phải làm vợ hắn, rồi lại còn nói mấy lời dâm đãng khốn kiếp qua điện thoại ở lần bắt cóc đám Trần Bằng và Tiểu Di. Đáng hận nhất là tên này cùng với Diệp Khang lại cung cấp thông tin của người nhà hắn cho lũ tổ chức Sói Xám làm cho cô vợ nhỏ của hắn phải chết.

Dương Tuấn Vũ đã rất kiềm chế mới không tát một cái chết ngay con súc sinh này, hắn phải tự nhủ cần phải từ từ hành hạ cho hắn sống không bằng chết mới thỏa được những nỗi căm hận của cả hắn và Minh Châu.

5 tên còn lại trong phòng đột nhiên thấy thằng bạn chí cốt bị đánh đập đầu vào cửa thì vừa chửi vừa hô lên:

- Mày là thằng khốn nào? Bảo vệ đâu hết rồi? Lũ khốn chúng mày chỉ biết nhận tiền mà làm ăn như c*t chó thế này à?

Dương Tuấn Vũ giật ngay cái giầy của Lý gia Huy ném thẳng vào cái mồm tên đang chửi bới này làm hắn ôm mồm kêu rên, chắc chắn lại gãy mấy cái răng rồi, nước mắt nước mũi chảy ra tèm lem hòa quyện lẫn với màu từ miệng nhìn rất bẩn thỉu.

4 tên còn lại sợ cứng người, bọn chúng chỉ là mấy tên công tử ham vui thôi chứ có biết võ vẽ gì. Một tên trong đó rút ra con dao bấm hướng về phía Dương Tuấn Vũ đe dọa:

- Mày tới đây tao đâm chết.

Dương Tuấn Vũ suýt nữa bật cười, con dao đồ chơi đó mà cũng đòi lấy ra đe dọa hắn. Như một hành động chứng minh, hắn lao đến rồi bẻ ngoặt tay tên này trật khớp làm hắn rú lên như lợn bị chọc tiết.

Mấy tên còn lại tất nhiên là sợ mất hồn rồi, bủn rủn tay chân quỳ xuống.

Đột nhiên “bốp”, Dương Tuấn Vũ quay sang thấy Hạ Phá Quân chẳng biết từ đâu kiếm được cái gậy Golf vụt vào cái tay đang cầm khẩu súng lục của Lý Gia Huy vừa nãy còn run run chĩa về phía Dương Tuấn Vũ. Sau đó hắn còn tặng miễn phí thêm một cú đá vào lỗ nhị của tên Lý Gia Huy này làm hắn ôm mông kêu lên đau đớn.

Dương Tuấn Vũ gật đầu, hắn biết thừa tên này định làm gì rồi, nhưng lại thấy hạ Phá Quân cũng nhận ra nên muốn thử tên bạn này một chút xem sao, và hắn đã không làm Dương Tuấn Vũ thất vọng.