Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 200: Vân Tú và Dương Tuấn Vũ




Vân Tú bị hắn bế lên thì nghĩ đến chuyện gì, mặt cô đỏ bừng giãy giụa chống cự nói:

- Đang ở văn phòng làm việc mà? Anh định làm gì đó? Thả em xuống đi có người khác vào nhìn thấy thì làm sao?

Dương Tuấn Vũ cười gian:

- Em yên tâm, phòng này không ai vào được cả.

Hắn tiếp tục đi hướng về phía bờ tường, ấn nút một cái, cả một gian phòng lộng lẫy đẹp đẽ xuất hiện.

Vân Tú há cái miệng nhỏ thốt lên:

- Đồ xấu xa, háo sắc, ai lại trong phòng làm việc ở công ty lại có cả một phòng ngủ bí mật? Khai mau, có phải định giấu cô nào vào đây làm chuyện xấu không?

- Đúng là anh định giấu em vào trong này làm chuyện xấu đó? Sao hả? Em không muốn trải nghiệm thử cảm giác kích thích khi làm chuyện xấu ở công ty sao?

- Anh…ưm..ư..

Dương Tuấn Vũ đi vào thì cánh cửa tự khép lại, hắn nhanh chóng khóa đôi môi gợi cảm này lại, sau đó là màn tra tấn chiếc lưỡi mềm mại nhỏ bé. Hắn đã đợi ngày này lâu lắm rồi, chính vì thế điện thoại các thứ có thể làm phiền đều bị hắn ném ở ngoài văn phòng kia rồi. Để xem hôm nay cô gái nhỏ này còn trốn đi đâu được.

Vân Tú bị hắn hôn cuồng nhiệt như vậy thì cả người như thoát lực, cô mềm nhũn mặc hắn ôm chặt vào người như muốn hòa tan cô vào trong người hắn vậy. Cảm nhận được tình cảm ấm áp, mãnh liệt đó, cô cũng nhanh chóng đáp lại.

Dương Tuấn Vũ cái miệng có việc của nó, đôi tay cũng không rảnh rỗi, hắn lướt nhẹ nhàng trên từng đường cong mịn màng của Vân Tú. Sau đó từng chút từng chút một được cởi ra, hình ảnh cơ thể đẹp hoàn mỹ xuất hiện trước mắt.

Đôi mắt hắn cũng đã đỏ lên vì khao khát, hắn từ từ cảm nhận từng xúc cảm trên người cô, đôi tay ấm áp to lớn thăm dò những nơi mới lạ.

Vân Tú cảm thấy người như có nhiều luồng điện tê dại chạy qua. Cô nhắm chặt mắt, chờ đợi những gì mà cô mong ước bao lâu nay.

Và Dương Tuấn Vũ còn hơn cả những gì cô mong đợi, hắn đã thỏa mãn cô cả về tâm thần và thể xác.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, không biết đã qua bao nhiêu lần cô cảm thấy mình như ngất đi mỗi khi thăng hoa, cuối cùng hắn cũng mỉm cười ôm cô vào lòng rồi cả hai người đều hạnh phúc ngủ thiếp đi.

Đến lúc cô tỉnh lại thì trời đã từ sáng sớm chuyển thành tối rồi. Trên bầu trời những vì sao sáng đang lấp lánh rất đẹp. Giờ cô mới nhận ra căn phòng này trên nóc có thể mở ra để ngắm bầu trời đêm. Đôi mắt long lanh vẫn còn đọng lại hương vị của cuộc chiến mãnh liệt khi trước, hai má hồng phấn rất xinh đẹp đáng yêu, cô như con mèo nhỏ cuộn tròn trong chăn ấm. Nhìn sang bên cạnh đã không biết tên khốn kiếp kia đi đâu rồi, hắn làm cả người cô đau đớn, mỏi mệt giã rời rồi đi mất sao?

Đang còn nghĩ lung tung thì Dương Tuấn Vũ quần áo gọn gàng, trước người vẫn còn đeo cái tạp dề hắn cười nói:

- Em dậy rồi à? Anh đã nấu xong đồ ăn rồi, cả trưa và tối đều không ăn gì chắc em đói lắm. Dậy ăn với anh nào.

Vân Tú giờ mới biết hắn biến mất là đi nấu đồ ăn cho cô, ở văn phòng lại còn có cả bếp luôn? Hắn vẫn rất chu đáo. Cô hạnh phúc, vui vẻ nhúc nhích người thì toàn thân không có sức, đôi môi chu ra hờn dỗi nói:

- Em chẳng nhúc nhích được, cả người đau đớn, anh là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, lần đầu của em mà anh làm lâu như vậy. Hic.

Dương Tuấn Vũ gãi gãi đầu, đúng là hắn cũng là lần đầu a. Mà còn là lần đầu của cả hai kiếp luôn. Không ngờ chuyện này lại sung sướng như vậy, hắn làm đúng là hơi quá đà thật. Thấy cô nhăn đôi lông mày đẹp lại thì hắn vội vàng chạy đến nói:

- Em cứ nằm yên đó, để anh giúp em mặc đồ.

Vân Tú cũng chẳng còn sức mà ngăn cản hắn, cô tưởng hắn mặc đồ nhưng mà không phải, hắn cứ thế ôm cô trần như nhộng vào nhà tắm, ừm, còn có cả nhà tắm luôn, có khác gì căn hộ cao cấp đâu. Vân Tú đang định hỏi thì nghe thấy hắn giải thích:

- Anh chuẩn bị nước nóng rồi, anh giúp em tắm qua một chút sau đó rồi ra ăn cơm.

Vân Tú dựa đầu vào ngực hắn, mỉm cười. Cô được hắn cho vào bồn tắm lớn, gội đầu, tắm sạch sẽ sau đó cuốn chiếc khăn tắm lớn lau khô, rồi ôm ra giường sấy tóc, mặc quần áo, rồi lại như đứa trẻ được hắn ôm ra bàn ăn.

Bàn ăn đã có không ít món, cô cười hạnh phúc vừa gắp những miếng thức ăn ngon, vừa nhai nhỏ nhẹ, và khóe mắt cũng lăn xuống những giọt nước mắt trong suốt.

Dương Tuấn Vũ thấy cô khóc thì luống cuống, hắn đúng là không biết nhiều lắm về mấy việc này, không biết là sau chuyện ấy thì phải làm sao. Hắn lo lắng hỏi:

- Anh làm gì sai hả? Hay em không thích những món này? Để anh đi mua thứ khác cho em nhé? Em thích ăn gì cứ nói.

Thấy hắn luống cuống tay chân, cô bật cười rồi, mặc kệ nước mắt vẫn đang chảy ra, cô lắc đầu nói:

- Em chỉ là hạnh phúc quá nên mới khóc thôi. Được ở bên anh đã là mong muốn duy nhất của cuộc đời em rồi. Từ khi được gặp anh, được làm việc với anh, được chứng kiến anh vui vẻ hạnh phúc thì em cũng cảm thấy mình rất vui, sau đó em lại nhận ra chẳng biết từ khi nào đã yêu anh mất rồi.

Nhưng khi đó anh đã có người mình yêu, và cô ấy cũng rất yêu anh nữa, em đã nghĩ cả đời này mình sẽ cứ sống như vậy, chỉ cần được bên anh là em đã mãn nguyện rồi, em không mong ước gì xa với hơn.. Rồi khi chứng kiến những ngày suy sụp, đau đớn, dằn vặt của anh lòng em cảm thấy như vỡ ra từng khúc, như có ngàn thứ đâm vào trái tim của em, em cũng rất đau đớn.

Đó cũng là lúc em nhận ra càng ngày mình lại càng lún sâu vào đó không còn cách thoát ra được rồi. Nên em cố gắng khuyên nhủ, và thật may, dần dần anh cũng đã tốt hơn. Em cũng cảm thấy tốt hơn, rồi em nhận ra mình thực sự có cơ hội làm người yêu của anh, nhưng mà hình bóng của cô ấy vẫn quá lớn trong tim anh, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cô ấy rồi mỉm cười.

Em đã đúng, em đã tận dụng được cơ hội lẻn vào trong một góc nhỏ bé trong suy nghĩ của anh, em đã được anh chấp nhận và được anh yêu thương. Em chỉ cần như vậy, chỉ cần có anh bên cạnh là đủ. Cảm ơn anh.

Dương Tuấn Vũ nghe thấy Vân Tú vừa khóc vừa nói ra những lời chân thành như thế thì hắn cũng cảm thấy trong trái tim mình đã in sâu hình ảnh cô gái tuyệt vời này rồi. Nước mắt hắn cũng đã rơi. Dương Tuấn Vũ ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn:

- Anh đã nợ em rất nhiều rồi. Cảm ơn em đã trao cho anh tình yêu sâu đậm này. Anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu. Anh yêu em.

Hắn nhìn xuống thấy đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của cô thì lòng cảm thấy hơi đau xót, hắn hôn nhẹ xuống một cái rồi nói nhỏ:

- Ăn cơm thôi, đồ ăn nguội không ngon đâu.

- Vâng.

Vân Tú mỉm cười gật đầu tiếp tục thưởng thức những món ăn mà Dương Tuấn Vũ làm.

….

Sau sự ra mắt của tòa nhà Poseidon thì cũng là lúc chương trình MasterChef đi đến hồi kết. Dương Tuấn Vũ sau khi xem chương trình, kết hợp với tư liệu thông tin của từng người, hắn đã chọn ra được một ứng cử viên sáng giá cho vị trí bếp trưởng của chuỗi nhà hàng Tuyết Yên.

Người này là một chàng trai trẻ, 23 tuổi, con của một cửa hàng ăn nhỏ. Cậu ta từ bé đã theo cha mình vào bếp, khi được 7 tuổi cậu ta đã làm phó bếp. Những khó khăn, vất vả của người đầu bếp cậu ta đều hiểu rất rõ, nhưng không bỏ cuộc, không chán ghét mà ngược lại, cậu ấy rất yêu thích nghề làm bếp này. Căn bếp nhỏ được cậu ta chăm sóc còn hơn cả chăm sóc cho bản thân mình. Và đặc biệt, tính cách của Ngô Thiên An rất hợp ý Dương Tuấn Vũ.

Mọi khách hàng đều là thượng đế, từ người ăn xin đến chủ tịch tỉnh đều được đối đãi như nhau. Ai đến trước làm ăn trước, ai đến sau xin mời xếp hàng. Những người già yếu, trẻ em, phụ nữ có thai, người bệnh thì được xếp vào nhóm ưu tiên.

Những nguyên liệu còn thừa đều được hắn tận dụng làm ra những món ăn phù hợp, khác hẳn với việc cơm thừa canh cặn, những món ăn “thừa” này lại rất được mọi người yêu thích, thậm chí không ít khách quen còn đợi đến cuối ngày để thưởng thức đồ ăn “thừa” này.

Mặc dù Ngô Thiên An chỉ đạt giải tư của chương trình MasterChef nhưng chính hắn lại là người được ban giám khảo đánh giá rất cao, người xem cũng rất thích, thậm chí khán giả xem truyền hình còn bình chọn cho hắn làm đầu bếp tốt nhất.

Dương Tuấn Vũ cũng hỏi ý kiến của cả nhà mình, cha mẹ và em gái hắn cũng rất ưng chàng trai này. Vì vậy, Dương Tuấn Vũ đã ngay lập tức gọi điện liên hệ với cậu ta.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, hắn nói:

- Xin chào, cho hỏi có phải số điện thoại của quán ăn Bình An không?

Giọng nói ồm ồm vang lên:

- Đúng vậy, xin hỏi anh đặt cơm à?

Dương Tuấn Vũ nhận ra đây không phải là cậu nhóc hắn cần gặp, hắn hỏi:

- Có phải nơi đây có đầu bếp Thiên An không? Tôi muốn gặp cậu ta một chút.

- Ồ, vậy cậu chờ một lát nhé.

- Vâng, làm phiền chú.

Trong điện thoại vang lên tiếng gọi và tiếng trả lời. Sau đó là tiếng nói vẫn còn trẻ trung của Thiên An vang lên:

- Alo, anh là ai? Xin hỏi tìm tôi có việc gì vậy?

- Xin chào cậu. Tôi là nhà tài trợ của chương trình MasterChef, sau khi chứng kiến tài năng của cậu tôi rất muốn cậu đến nhà hàng của tôi để làm việc. Cậu có hứng thú chứ?

- Anh là nhân viên của Thịnh Thế à? Cảm ơn các anh đã tài trợ cho chương trình, tôi nhận được giải tư được 200 triệu cũng đã đủ để quán ăn nhà tôi vượt qua khó khăn trước mắt rồi. Tôi muốn phát triển nó thành một nhà hàng lớn, vì vậy rất tiếc, tôi không nhận lời mời được.

Dương Tuấn Vũ ngẩn ra, hắn quên mất tên này không chỉ yêu nhà bếp mà cái hắn yêu chính là cái nhà bếp của gia đình hắn tự mở. Cậu ta còn muốn phát triển nó thành một nhà hàng lớn nữa.

Hắn níu kéo:

- Cậu không nên chỉ nghĩ giới hạn trong cửa hàng nhà mình như vậy, tôi chính là muốn mời cậu làm bếp trưởng của nhà hàng chúng tôi, hiện tại nhà hàng cũng đã có đến hơn 20 chi nhánh rồi. Chính vì muốn phát triển thành một thương hiệu nổi tiếng toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới. Không phải đó là ước mơ của cậu sao? Chúng tôi chính là đang đem cho cậu cơ hội với tới đỉnh cao đó đấy. Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc.

Dương Tuấn Vũ thấy bên kia điện thoại là một mảng im lặng. Ngô Thiên An nghe người đàn ông này nói muốn mời hắn làm bếp trưởng của một chuỗi nhà hàng có tới hơn 20 chi nhánh, đây chính là một cơ hội khó cầu, nhưng cậu ta thực sự rất muốn giúp cha mình thực hiện ước mơ và cũng chính là ước mơ từ nhỏ của hắn, đó là biến quán ăn nhỏ này nổi tiếng cả nước.