Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 192: Đổng Quán và Hoành Viễn




Chu mập khoác vai Dương Tuấn Vũ cười nói:

- Mày định mang tất cả tiền đi làm từ thiện à?

- Kiếm tiền là để tiêu mà. Mày nghĩ xem nên tiêu cái gì thì đúng?

- Ừm, tao chỉ ăn ké của mọi người thôi cũng thành tỉ phú ** rồi. Sao mày không cho tao được chuyển nốt chỗ cổ phần đó cho những giám đốc khác? Tao thấy mình vô dụng quá, cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhận tiền.

- Tiền không quan trọng, quan trọng là tao coi trọng đứa bạn như mày.

- Được rồi. Anh em mình cũng chẳng cần phải khách sáo làm cái gì. Đi, lát nữa ăn cơm tao mời.

- Ok. Có tiền nhưng cảm giác được ăn ké vẫn rất thích.

Hai người khoác vai nhau cười ha hả đi tới căng tin trường.

Khi đang ăn, Chu mập nhớ đến cái gì vội nói:

- Tao vừa nghe được tin đám Hoành Viễn, Đổng Quán muốn tìm mấy đứa đi gây sự đấy.

- Bọn nó chắc sống nhàn quá hóa điên rồi. Tao cũng suýt mất sự tồn tại của chúng nó rồi. Nói một chút xem có gì hay.

- Thì lại mấy trò vớ vẩn thôi. Từ lúc lớp trưởng mất tích, tên Đổng Quán này rất nhanh chuyển hướng sang em gái mày. Nhưng mà cô ấy không thèm nhìn con ruồi đấy một cái, cứ nhìn cái vẻ mặt thất bại thảm hại của hắn là tao lại muốn cười thật lớn.

- Gì? Sao tao không thấy em gái tao nói gì?

- Tuyết Yên có thèm để hắn vào trong đầu đâu, cô ấy bận rộn vậy mà, hết học ở trường lại tất bật đi học thêm lớp diễn xuất. Cô ấy trụ được đến giờ tao cũng phải nể phục từ đáy lòng.

- Ừm, với tính cách của Mai Mai thì đúng là cả nhìn hắn một cái cũng không.

- Chính là như vậy nên hôm nay bọn nó muốn chặn Tuyết Yên lại, hình như là muốn tặng hoa tỏ tình hay sao ý.

- Chắc chắn vẫn sẽ có kết quả như mọi khi rồi.

- Ai cũng biết như vậy, nhưng hắn muốn tìm mấy tên côn đồ trêu em gái mày, sau đó nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.

- Lại còn có kẻ ngây thơ như vậy?

- Ai biết nó ăn phải cái gì nên bị kích thích.

- Để lát nữa tao cho chúng nó nằm hết.

- Nhớ cho tao đánh vài cái cho bõ ghét.

- Ok. Lát nữa đi theo tao.

Hai người cùng nhau bàn bạc kế hoạch âm hiểm, thi thoảng lại cười đầy mờ ám.



Tiếng trống kết thúc buổi học vang lên, Dương Tuấn Vũ cùng Chu mập nhanh chóng thu xếp sách vở và lẩn đi rất nhanh, sau đó bám theo đám Hoành Viên, Đổng Quán.

Bọn chúng có tất cả tám đứa, sáu tên đội mũ len trùm kín mặt chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn rất giống lũ cướp ngân hàng. Khi bọn chúng tản ra để thực hiện kế hoạch thì Dương Tuấn nhanh chóng đánh gục một tên đi cuối rồi cướp lấy cái bịt mặt đeo lên. Tên ngất này bị mập mạp trói ném vào một bụi cây.

Hắn cứ đi theo năm tên còn lại, một tên cầm đầu trong lúc đợi Mai Tuyết Yên đi tới, rảnh rỗi nói:

- Cô em Mai Tuyết Yên này càng ngày nhìn càng ngon lành, chỉ tiếc là bị tên khốn Đổng Quán ngắm rồi. Trước đó có công chúa Diệp Minh Châu hắn cũng hớt, Hoành Viễn tưởng sẽ được tán em Tuyết Yên, không ngờ vẫn bị tên Đổng Quán tranh mất. Chắc nó cay lắm nhưng không làm gì được. Cái loại chỉ biết cun cút đi theo nịnh nọt như nó tao ghét nhất, sợ rằng Đổng Quán muốn chơi bạn gái nó cũng dâng lên ấy chứ.

- Chắc chắn rồi. Làm đàn ông mà không có tự trọng thì chỉ nên mặc váy thôi.

Dương Tuấn Vũ nghe mấy tên này mèo chê mèo dài đuôi thì thầm khinh bỉ “Không phải chúng mày cũng bị nó sai như sai cún sao? Chẳng qua đúng là thằng Hoành Viễn này rất giỏi luồn cúi, mặt lúc nào cũng hớn hở, nhưng chính những kẻ như vậy mới là đứa nguy hiểm nhất. Trước mặt thì cười nhưng sau lưng cầm dao, không còn giá trị là hắn sẵn sàng vứt bỏ ngay”.

Rồi Mai Tuyết Yên cũng như mọi ngày đi qua con đường này, nơi này hơi vắng người, nhưng cô vẫn chọn đi qua vì tiết kiệm được nhiều thời gian và bây giờ cũng đang là ban ngày nữa nên cô không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy đến với mình.

Nếu lúc trước thì cô còn có đám vệ sĩ là Báo Đêm bám theo, nhưng hôm nay Dương Tuấn Vũ hạ lệnh cho bọn họ không cần tới, hắn sẽ giữ nhiệm vụ bảo vệ em gái. Vì thế mới có màn kịch này, chứ không thì mấy tên này không đủ để đám lình đánh thuê làm nóng người.

Mai Tuyết Yên thì không biết gì cả, cô vẫn đang vừa đi vừa nghĩ lời thoại của bài kiểm tra diễn xuất sắp tới. Đang đi đến một ngã rẽ thì đột nhiên có sáu tên chùm mũ đen chạy ra chắn đường. Tên cầm đầu nói:

- Cô em, có gì mau mau nộp hết ra đây cho anh để tránh bị đòn đau.

- Tôi làm gì có tiền. Các anh giữa ban ngày ban mặt mà dám chặn đường cướp của à? Có tin tôi hét lên không?

- Cô em đừng nhiều lời. Mấy cái lời thoại cũ rích ấy chỉ có tác dụng trong phim không có tác dụng ngoài đời thật đâu. Bọn anh chọn nơi đây hành động là có tính toán hết rồi, em hét nát họng cũng không có ai tới giúp đâu.

Mai Tuyết Yên đang đợi nhóm Báo Đêm đến giúp nhưng chờ mãi không thấy đâu, cô đã rất lo lắng rồi, tuy vậy cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có như vậy kẻ cướp mới không dám làm liều vì chúng sợ cô có cái gì để dựa vào nên mới gặp cướp không sợ. Cô nói:

- Các anh cần tiền chứ gì? Đàn ông cao lớn, mạnh khỏe mà không chịu khó đi làm, lại bày ra cái trò cướp giật này. Các anh quá kém cỏi.

- Anh chỉ cướp tiền chứ không muốn nghe giáo huấn đâu. Em còn chưa đủ tư cách lên tiếng dạy đời. Mẹ anh còn không dạy được anh nữa là em.

Đột nhiên hắn thấy cô mừng rỡ kêu lên:

- Anh đến rồi. Mau giúp em xử lý bọn chúng đi.

Mấy tên này ngẩn ra “chẳng lẽ có cứu viện”, bọn chúng quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy ai. Còn chưa kịp hiểu gì thì tên đội trưởng đột nhiên thấy giữa hai chân vô cùng đau đớn, hắn rú lên ôm lấy đũng quần kêu:

- A..a… Con khốn. Chúng mày bắt nó lại đánh chết cho tao.

Mai Tuyết Yên vội vàng vừa chạy đi vừa hô:

- Có ai không? Cứu.. có kẻ cướp.

Dương Tuấn Vũ thì đột nhiên nghe thấy cô gọi “Anh” hắn còn tưởng cô nhận ra mình nên gọi vậy, nhưng khi cô vội chạy đi hắn mới biết mình cũng bị em gái lừa. Hắn chậc chậc thầm khen em mình diễn xuất tốt. Rất nhanh hắn đuổi theo đám người kia, cô đã chạy gần đến ngã rẽ rồi. Mấy tên này đang rất hăng hái thì lại thấy cô cười tươi vẫy tay hô lớn, tay chỉ về phía mấy tên áo đen đang chạy tới:

- Tốt quá. Mấy anh cảnh sát, mau mau, bọn chúng ở đây.

Mấy tên yếu bóng vía này nghe thấy hai chữ “cảnh sát” thì chưa cần biết thật hay giả hai chân đã phanh lại đầy lo sợ, chạy toán loạn.

Dương Tuấn Vũ trợn mắt, như vậy cũng được. Hắn lần này đã cảnh giác hơn với cô em tinh quái này rồi nên cũng chú ý, nhưng hắn chẳng nghe thấy tiếng bước chân nào gần họ cả, và tất nhiên chẳng có anh cảnh sát đẹp trai nào tình cơ đi ngang qua đây được. Mấy tên yếu bóng vía này thắng lợi chẳng thấy đâu chỉ toàn thấy thất bại, hắn đành phải để kế hoạch diễn ra theo kịch bản nên bán đứng em gái mình một chút, hắn hô:

- Là giả. Không có cảnh sát đâu. Chúng mày bị đần à. Con ả đấy lừa thế cũng tin.

Mấy tên này đang hết hồn chạy nghe thấy thế thì vội dừng lại, sau đó như nghĩ tới chuyện gì, bọn chúng chửi tục mấy câu rồi tiếp tục đuổi theo.

Mai Tuyết Yên chỉ luyện tập diễn xuất, nhảy và ca hát chứ cô đâu có luyện chạy. Vì thế cô nhanh chóng bị đuối sức và bị sáu tên trùm mặt quây lại. Cô vừa thở gấp vừa nói:

- Các ngươi muốn tiền chứ gì. Đây.

Cô ném cái ví vào mặt tên đội trưởng. Nhưng tên này tay vẫn còn giữ giữ cái đũng quần, hắn nhăn nhó mắng:

- Con khốn. Mày tưởng chút tiền đấy là xong chuyện à? Nếu đã không biết điều thì để anh em chúng tao giúp mày vui vẻ chút.

Hắn hất hàm, năm tên còn lại nhanh chóng áp sát đẩy cô vào tường.

Mai Tuyết Yên hét lên, nhưng đúng là đoạn đường này chẳng ai qua.

Mấy tên chùm mũ nổi điên, đang sắp diễn giả thành thật, tay đang khống chế Mai Tuyết Yên khỏi giãy giụa, còn chưa kịp làm gì thì “anh hùng xuất hiện”.

Đổng Quán nhanh chóng chạy tới hô:

- Bọn khốn, mau thả cô ấy ra.

Sau đó hắn và Hoành Viễn cùng lao vào đám mũ đen. Rất nhanh hai bên xảy ra xô xát.

Kịch bản đáng lẽ là Đổng Quán đại phát thần uy làm bọn áo đen chạy chối chết. Sau đó hắn sẽ nhận được sự cảm kích của Mai Tuyết Yên. Nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp, hắn đánh rất hăng máu, đánh rất vui, nhưng rồi dần dần nhận ra có cái gì đó sai sai.

Chu mập đang đứng ở góc rồi cầm cái ống nhòm nhìn, vừa nhìn vừa cố nhịn cười.

Dương Tuấn Vũ ban đầu cũng diễn cho hắn đá vài cái, sau đó hắn túm lấy cái chân, bắt lấy cái tay làm một chiêu nhẹ nhàng vật qua lưng. Tên Hoành Viễn và Đổng Quán mau chóng bị hắn xử gọn.

Cả hai bên mũ đen và Đổng Quán chẳng hiểu vì sao kịch bản sai sót, hắn đang định nói thì bị Dương Tuấn Vũ cho ngay một cú đấm vào mồm rụng hai cái răng cửa. Hắn ôm mồm kêu đau đớn, máu đã chảy ra qua kẽ tay.

Hoành Viễn có ngu cũng nghĩ ra có biến rồi, hắn thấy Đổng Quán như vậy thì im thin thít.

Dương Tuấn Vũ cũng không để bọn hắn phải đợi lâu, hắn ra tay đánh cho mấy tên này ngất hết, sau đó buộc chúng lại thành một đoàn rồi ra hiệu cho mập mạp chạy ra.

Tên mập vừa chạy vừa cười chảy nước mắt, hắn chưa kịp nói thì Dương Tuấn Vũ ra hiệu thực hiện bước tiếp theo.

Tên mập nhanh chóng lấy ra rất nhiều đồ nghề. Hai người vui vẻ “trang trí”.

Mai Tuyết Yên đứng bên cạnh trợn mắt, sau đó cô cũng thở ra một hơi. Tên anh trai hư đốn này lại

còn mang cô ra diễn trò đây, lát nữa về phải xử lý. Nhưng chỉ mới nghĩ đến đó thì nhìn thấy những hành động của hai kẻ này, cô há hốc mồm, sau đó ôm miệng cố nín cười.

Dương Tuấn Vũ và Chu mập nhanh chóng hoàn thành kiệt tác, sau đó vỗ vỗ mông đứng dậy, đầu gật gù rất là tâm đắc.

Chu mập nhanh chóng thể hiện tài truyền tin của mình, hắn chụp rất nhiều ảnh lại, sau đó dùng một ID giả đăng lên diễn đàn của trường Vĩnh Hà Nhất.

Nickname: Soái ca quốc dân: “Tôi vừa tình cờ đi ngang qua và bắt gặp cảnh này”. Sau đó là post một album ảnh Đổng Quán và những người bạn lên.

Trong ảnh là đám Đổng Quán ngồi xếp thành một hàng, trên đầu cạo trọc tóc, sau đó còn dán tờ giấy ghi:

“Lần sau cháu không dám đi trêu chọc con gái nhà lành nữa.”

“Tôi là kẻ nịnh hót nhất năm”

“Tôi là con rùa đen khốn kiếp”

“Tôi còn không bằng con rùa đen”

“Ác giả ác báo”

“Con xin lỗi cha mẹ lần sau con không thế nữa”

“Huhu. Hic hic”



Trong khi mấy tên này đang ngủ ngon thì trên forum (diễn đàn) trường Vĩnh Hà Nhất nhanh chóng nổ tung, hàng ngàn lượt comment và share với tốc độ chóng mặt xuất hiện.

Nhưng đợi mãi họ chẳng thấy comment nào của đám Đổng Quán đăng lên đính chính. Chỉ biết rằng cả tám tên này đều xin nghỉ học một tháng đợi tóc mọc lên, nhưng khi đến trường tên nào tên ấy cũng cúp đuôi lại. Trong số đó chỉ có tên bị Dương Tuấn Vũ giả dạng là đã thầm thấy mình quá may mắn.

....

Dương Tuấn Vũ cũng không muốn giết hai tên Đổng Quán và hoành Viễn này, vì dù sao chúng cũng là mấy tên quá yếu đuối, lại còn tuổi trẻ nông nổi. Giết mấy tên này chẳng khác gì giết gà, quá đơn giản, nhưng để xuống tay với hai đứa bạn cùng trường cũng khiến hắn đắn đo rất nhiều.

Tốt nhất là làm chúng tỉnh ra, biết cái gì có thể động, cái gì không thể động vào, như thế cũng là một cách làm hay. Tuổi này bọn chúng vẫn còn ngây thơ lắm, chưa biết nghĩ, chưa biết hậu quả của những việc mình làm. Sự ghen ghét và đố kỵ có thể làm chúng mờ mắt, nhưng nếu có thể hắn vẫn quyết định cho Đổng Quán và Hoành Viễn một cơ hội thay đổi. Hắn cũng không muốn mình trở thành một kẻ máu lạnh suốt ngày cứ gặp chuyện khó khăn là ra tay giết người.