Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 179: Lần Theo Manh Mối




Dương Tuấn Vũ hỏi:

- Nếu bây giờ cho anh quay lại thì anh nắm chắc bao nhiêu khả năng đến được hòn đảo đó?

- 100%, chúng tôi đã phải thường xuyên đi ra ngoài để tìm kiếm tàu cá, sau đó đưa toàn bộ người dân lên thuyền mà. Nơi đó chúng tôi đã thuộc làu rồi. Nhưng mà không ai muốn quay lại cái nơi khỉ ho cò gáy đó cả. Không phải Boss định ở đó chơi với cá chứ?

- Tôi nghi ngờ đây là một âm mưu lớn, Elise, chỉ nói lại những nghi vấn của mình đi.

Sau khi mọi người cùng nhau nghe và phân tích thì nhận ra rằng những nghi vấn trong đó quá nhiều. Walter không phải là người toan tính, vì vậy đến bây giờ khi được thông não hắn mới càng nhận ra trước đây có nhiều thứ kỳ quái. Hắn nói:

- Đúng như suy đoán của Elise, Lão Nhất sau khi thuyết phục mọi người ở lại thành công thì sau đó nói là muốn xây nhà ở, vì vậy, mọi người đã cùng nhau đào đá và chặt gỗ làm nhà. Nhưng suốt gần 10 năm mọi người vẫn làm công việc đó, cũng có nhiều người nghi vấn nhưng họ đã bị Lão Nhất tẩy não rồi, họ chỉ còn biết lời của Lão Nhất chính là mệnh lệnh, là lẽ phải, và luôn đúng. Mọi người ở đó dù sao cũng chỉ biết trồng trọt, săn bắn và đào đá cho qua ngày thôi.

Vân Tú hỏi:

- Vậy có khi nào đào được đá quý hay những thứ có giá trị không?

Walter vẫn ngây ngô trả lời mà chẳng nghi ngờ:

- Không có, chỉ có mấy tảng đá kỳ quái, ừm, phải nói là đống kim loại kỳ quái.

- Kim loại kỳ quái?

Elise và Dương Tuấn Vũ mắt sáng lên đồng thanh hô.

Walter hơi ngạc nhiên, kim loại thì có cái gì mà trợn mắt ngạc nhiên vậy, nhưng hắn vẫn mô tả:

- Đúng vậy, nó có khá nhiều loại, có màu đen, màu dỏ, màu xanh… Nhưng mà không phải là đá quý gì cả, chỉ là màu kim loại thôi, như mấy thanh sắt rỉ vậy. ai mà thèm.

- Chúng lớn bao nhiêu? Không thèm thì các anh vứt đi đâu rồi?

- Lớn nhỏ có nhiều kích cỡ lắm, bé bằng ngón út cũng có, mà lớn cả 3-4 m cũng có. Mà giờ Boss hỏi tôi mới để ý, những thứ đó Lão Nhất nói là có độc, nên mọi người đều rất cẩn thận dùng vải hoặc dụng cụ để bọc lại, rồi tập trung vứt vào một chỗ, nơi đó cũng là nơi duy nhất trên đảo không ai dám đến.

- Hắn nói có độc mọi người cũng tin?

- Tất nhiên là chỉ nói thì ai tin chứ? Dù sao trên đảo mà có kim loại thì có thể rèn thành dụng cụ mà, nếu là quặng kim loại thường thì mọi người đã sung sướng phấn khích rồi. Cũng có người không tin nên cầm thử viên quặng, cũng chẳng có gì xảy ra, nhưng sau đó vài ngày những người đó đều gặp bệnh tật quái dị, đôi tay dần dần bị thối rữa, sau đó lan ra toàn thân.

Mọi người sợ chết khiếp, những người đó đều được hỏa thiêu ở một khu riêng để tránh lan tràn bệnh dịch. Chính vì có chuyện đó nên mọi người đâu dám động vào, tất cả đều được cẩn thận bọc lại rồi ném hết vào một chỗ. Ừm, khi chúng tôi đi tất nhiên là không mang theo mấy cái chết tiệt đó rồi, nên không có mẩu nào ở đây cả. Sao thế? Những mẩu quặng này có gì hay à?

Elise nghiêm trọng nói:

- Chưa thể khẳng định có gì hay ho, nhưng đảm bảo chuyện này không đơn giản.

Dương Tuấn Vũ và mọi người đều gật đầu tán thành.

DG thì cau mày suy nghĩ, hắn đang dùng chuyên môn để phân tích tính đúng sau của những triệu chứng này, một lúc sau thì hắn nói:

- Tôi cũng không quá am hiểu về độc chất từ quặng kim loại, nhưng mà chưa nghe nói đến loại nào khi tiếp xúc thì không sao, sau vài ngày mới thối rữa. Đây như là mắc một loại bệnh, Walter anh nói kỹ xem thối rữa là như thế nào?

Walter xoa xoa cằm nghĩ nghĩ rồi nói:

- Cũng không hẳn là thối rữa mà là nổi những nốt phỏng nước đen xì, lan ra khắp người. Các đầu ngón tay và chân đều đen thui.

DG mắt sáng lên, hắn nghĩ tới một loại bệnh:

- Có phải không chỉ có nổi ban đúng không?

- Đúng vậy, ban đầu họ còn chưa có nổi những nốt phỏng nước, mà họ sốt rất cao, còn kêu rất lạnh. Nên mới đầu mọi người đều tưởng là sốt rét rừng.

DG lại tiếp tục nói:

- Biểu hiện ban đầu là sốt rất cao, rét run, đầu đau dữ dội, cứng cổ gáy.

Sau đó bệnh nhân rơi vào trạng thái lơ mơ, ngủ li bì, hôn mê.

Hô hấp thì thở rất nhanh hoặc có thể có những cơn ngừng thở.

Da thì xanh tím, mệt mỏi phờ phạc, môi khô, lưỡi bẩn.

Các ban hoại tử trên da: Màu xám đen, bong tróc, hay lốm đốm, số lượng càng ngày càng nhiều.

Walter nghe hắn nói thì thầm ngạc nhiên, đúng là bác sĩ có khác, nghe một chút mà mô tả như tên mắt nhìn thấy vậy.

Hắn gật đầu:

- Rất đúng.

DG thở dài:

- Số các anh rất may mắn đó. Nếu như mô tả thì rất có thể những người đó đã nhiễm một loại vi khuẩn tên là Streptococcus suis – liên cầu lợn. Chắc các vị ở đây đã nghe nói đến bệnh này rồi chứ?

Mọi người đều ngơ ngơ lắc đầu.

DG vỗ trán, hắn quên mất rằng mức độ phổ cập kiến thức y học của người dân Việt Nam còn rất kém. Hắn từ từ giải thích:

- Tên vi khuẩn này có chữ lợn trong đó vì người ta tìm thấy nó gây bệnh cho lợn. Lợn bị bệnh sẽ có triệu chứng như sốt cao, ủ rũ, biếng ăn, run rẩy và liệt tứ chi, đồng thời cũng nổi ban đen trên da. Sau đó người giết mổ, người mua thịt này về ăn sẽ bị mắc bệnh này và có các triệu chứng tôi đã nói ở trên.

- Sở dĩ tôi nói các anh rất may mắn vì bệnh này ngoài lây qua đường ăn uống, nó còn lây theo đường hô hấp nữa. Những người tiếp xúc với bệnh nhân rất dễ nhiễm phải, mà không được uống kháng sinh phòng bệnh thì nguy cơ mắc rất cao.

- Lại kinh như vậy?

- Đúng thế. Ài, số anh rất đỏ.

- Thảo nào mà mới đầu chỉ vài người mắc sau đó cả một vùng xung quanh đều bị, lần đó chết cũng không ít, mấy chục người lận. Chúng tôi thì nghe theo lời Lão Nhất nói là loại quặng có độc nên mới mắc bệnh, vì thế cả khu có người mắc bệnh đều bị thiêu sạch. Vẫn còn không ít người còn sống, vụ đó đúng là rất thảm thiết.

- Tuy tên Lão Nhất này ra tay rất độc ác, nhưng không thể không nói chính hắn đã nhặt cho mấy người lại một mạng. Khả năng lây lan của Liên cầu lợn có thể bùng phát thành dịch, mà mấy người lại bị cô lập ở một hòn đảo, suýt nữa thì chết hết còn gì.

Walter nghĩ lại cũng lạnh người.

Dương Tuấn Vũ thắc mắc:

- Walter, chỗ anh còn có cả lợn để nuôi à?

Hắn lắc đầu:

- Lấy đâu ra lợn trên đảo chứ? À, lợn rừng thì có khi có, nhưng mà tôi chưa thấy có ai săn được cả.

DG cũng nghĩ đến điểm này, hắn lắc đầu:

- Như vậy lợn rừng chưa chắc là thủ phạm. Nhưng loại vi khuẩn này từ khi nào lại thích sống trên quặng kim loại rồi? Không thể nào. Nếu có thì cũng là những chủng không độc. Vậy thì chúng từ đâu? Lợn không có, vậy cái gì mang những chủng vi khuẩn này lên hòn đảo đó.

- Liệu có khi nào chúng được tiêm vào những người đó không? Nghe Walter nói thì chinhs những người cầm vào viên quặng mới bị bệnh mà. Như vậy mới làm họ lầm tưởng rằng loại quặng này gây ra bệnh kỳ quái.

Elise chọc chọc cái môi nhỏ, nghiêng nghiêng đầu nghĩ.

Mọi người cũng choàng tỉnh, đúng vậy, đây rất có thể là một âm mưu được sắp đặt từ trước. Chỉ có như vậy thì không một ai mới động đến những mẩu quặng đó.

- Nếu xâu chuỗi lại thì rất có thể do Lão Nhất của mấy người đã dày công lên một kế hoạch suốt 10 năm trời rồi. Ài.

DG thở dài. Từ một người được tôn sùng như thánh, đột nhiên lại biến thành một kẻ âm mưu ác độc, chuyện này Walter cũng phải mất thời gian bình tĩnh lại đây, hắn rất sùng bái tên Lão Nhất này mà.

Dương Tuấn Vũ thì không quan tâm quá nhiều về chuyện này, hắn biết Walter là một kẻ chính trực, nếu đã biết có mùi vị âm mưu hãm hại ở đây chắc chắn anh ta sẽ làm theo lẽ phải. Dương Tuấn Vũ ra lệnh:

- Chúng ta cần nhanh chóng xâm nhập hòn đảo đó để tìm ra sự thật. Tuy vậy chỉ có mấy người chúng ta mà lênh đênh trên biển thì không ổn. Walter dù rất rõ đường nhưng chắc chắn một mình anh ta là không thể đánh giá được mọi tình huống bất ngờ phát sinh. Chưa kể, chúng ta không biết trên đảo có những kẻ khác hay không, nên cần phải chuẩn bị thật tốt.Vì vậy, muốn lên đảo chúng ta cần phải có người, mà băng Cá Mập Xanh này chính là những người bắt buộc phải thu phục được.

Chính vì thế, Lau, nhiệm vụ theo dõi của cậu là quan trọng nhất. Mau chóng tìm ra cơ hội để chúng ta hành động. Tôi nghi ngờ tên Lão Nhất này rất có thể là thành viên của một tổ chức nào đó, và mỏ quặng kim loại kia chính là mục đích của chúng. Nhưng sự mất tích của hắn rất khó lý giải, chúng ta cần phải đến tận nơi mới đánh giá được.

Tất cả mọi người tranh thủ thời gian này tập luyện và nâng cao khả năng của mình đi. Đồng thời những việc cá nhân cũng phải sắp xếp ổn thỏa, một khi có mệnh lệnh phải sẵn sàng xuất phát.

Dương Tuấn Vũ vừa nói câu cuối vừa nhìn về phía DG.

DG tất nhiên hiểu ý của hắn là gì. Từ bây giờ hắn đã chính thức là thành viên của tổ chức này rồi, mọi công việc cần được giữ bí mật và luôn có thể sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.



Những ngày tiếp theo mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Các vụ án mất tích và tai nạn lao động của tập đoàn Delta đột nhiên được tung hết lên internet. Chưa cần biết đúng sai, người dân thấy có thông tin hot thì rất nhanh chia sẻ (share) cho nhau. Một đồn mười, mười đồn trăm. Chẳng mấy chốc thông tin tập đoàn Delta không đảm bảo an toàn cho công nhân đã lan tràn khắp mọi ngóc ngách.

Diệp Khang đang chạy khắp nơi, tận dụng các mối quan hệ để vay vốn. Tuy chưa đến mức không một xu dính túi, nhưng mà việc để một tập đoàn hàng đầu trong ngân sách luôn báo thiếu vốn thì rất nguy hiểm. Hắn cần phải dự tính trước, nếu không, một khi xảy ra sự cố gì đó thì sẽ rất nguy kịch.

Diệp Khang đang nói chuyện với Lê Văn Quân giám đốc ngân hàng – Vibank, đây là ngân hàng “ruột” của tập đoàn Delta. Mỗi khi cần huy động vốn thì ngân hàng này đều là nơi xuất ra tiền nhiều nhất.

Đột nhiên có nhân viên chạy vào nói thầm vào tai ông Quân cái gì đó, sau đó Diệp Khang nhận ra sắc mặt ông ta biến đổi mấy lần không biết là suy tính cái gì. Rồi hắn đứng dậy, bắt tay ông ta nói:

- Tôi đột nhiên có cuộc họp cổ đông cần phải đi gấp, ngày khác sẽ đến bồi tội với chủ tịch Khang sau.

- Không sao. Nếu đã có việc thì ngài cứ đi đi. Hẹn hôm khác mời ngài dùng bữa vậy.

- Vậy tôi xin phép đi trước.

Diệp Khang thầm mắng “tên khốn, ăn cháo đá bát”. Trước nay tên Lê Văn Quân này lúc nào cũng bám hắn, muốn được làm ngân hàng chính của Delta, lúc đó đâu khác gì một con chó. Bây giờ thì Vibank đã lớn mạnh rồi, càng ngày hắn lại càng làm cao. Nhiều khi ngay cả chủ tịch là hắn đây muốn gặp mặt cũng phải đặt lịch hẹn trước mấy ngày.

“Nếu chẳng phải gặp khó khăn về nguồn vốn thì tao đã chẳng phải đến gặp cái loại súc sinh như mày rồi” Diệp Khang chửi lớn trong lòng.

Nhưng khi nghĩ lại dự án bãi Cát Tiên đầy tiềm năng, đây chính là mỏ vàng rất rất lớn, ông ta đã lấy lại một chút cân bằng.