Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 167: Quyết định mạo hiểm của Katherine




Hai người chẳng biết đã hôn nhau bao lâu, khi nụ hôn dừng lại thì trong mắt Vân Tú đã long lanh hiện lên tình yêu nồng nàn. Còn Dương Tuấn Vũ thì vẫn còn chút lo lắng, suy tư, đắn đo, mặc dù đôi mắt đã đỏ lên vì sự tấn công của hormon nam giới.

Vân Tú cũng nhận ra điều đó trong mắt hắn, cô tựa vào ngực hắn:

- Hãy để em là người thay thế Minh Châu trong trái tim anh được không?

Dương Tuấn Vũ xoa nhẹ chiếc lưng ong của cô, hắn nhìn lên vầng trăng đang sáng vằng vặc, thở dài lắc đầu nói:

- Không ai có thể thay thế cô ấy cả.

Vân Tú nghe vậy thì con tim cảm thấy rất đau đớn, đang định nói thì lại nghe thấy:

- Em là em, mà cô ấy là cô ấy. Hai người không phải là một người, vì thế không thể thay thế được cho nhau. Em phải hiểu rằng, anh không thuộc về riêng em, sẽ không chỉ nghĩ tới một mình em, em có đủ rộng lượng để chấp nhận một kẻ như anh không?

Vân Tú không cần nghĩ ngợi, ánh mắt cô kiên định đáp:

- Nếu anh không thể quên được cô ấy thì đừng cố quên, em cũng biết rằng anh không phải là một người đàn ông mà chỉ mình em hay cô ấy có thể giữ riêng cho mình. Em chỉ cần anh yêu thương em thật lòng là được rồi. Những chuyện khác em không quan tâm. Nhưng không có nghĩa anh có thể lăng nhăng chơi bời phong lưu với những người khác.

- Anh có nói anh muốn có thêm người khác bao giờ? Ý anh nói là anh thuộc về em và Minh Châu mà.

- Hai đã là số nhiều rồi, ai biết tên khốn như anh có nói như vậy với những người khác không chứ.

Dương Tuấn Vũ cạn lời, hắn chẳng muốn giải thích làm gì, cúi xuống hôn lên đôi môi đã sưng tấy lên của cô.

Vân Tú lại không cho, cô cười khúc khích tránh đi, cô chính là khi người ta không muốn thì chủ động, lúc đã chìm đắm rồi thì cô trốn mất, bắt anh phải đi tìm.

Dương Tuấn Vũ thấy mình hôn hụt vào chiếc tay mà cô đưa lên môi chắn, sau đó khi mở mắt ra thì cô nàng này đã cầm váy chạy đi rồi. Hắn lắc đầu, mặt tỉnh bơ, tay đúc túi quần, tay kia lắc lắc ly rượu uống cạn, sau đó bước từng bước hướng về phái Vân Tú.

Dương Tuấn Vũ và Vân Tú khoác tay nhau đi tới nói chuyện chúc mừng mọi người trong đoàn Thịnh Thế. Ai thấy vậy cũng đều biết ý, gật đầu khen họ rất đẹp đôi. Sau đó tiếp tục đi tới bên phía Volkswagen. Khi tới gần chủ tịch Katherien thì hắn thấy Vân Tú khoác tay chặt hơn, bộ ngực cũng dán cả vào tay hắn làm nơi đó mất luôn cảm giác.

Dương Tuấn Vũ thầm cười khổ, đây là thị uy, khắng định chủ quyền à? Hắn lắc lắc đầu cười, mặc kệ cô thích làm gì thì làm, hắn bước tới giơ ly rượu lên với toàn thể nhân viên Volkswagen và Bentley đan gcos mặt tại đây, sau đó chào:

- Ai làm nhà thiết kế riêng cho cô chắc rất vui vẻ, vì anh ta tốn rất ít chất xám để nghĩ ra các thiết kế cầu kỳ vì chủ tịch Katherine đúng là mặc gì cũng rất đẹp.

Katherine mỉm cười vui vẻ gật đầu chào hai người, khi đụng vào ánh mắt của Vân Tú thì cô nhếch môi lên thêm một chút rất kín đáo, nhưng Vân Tú rất nhạy cảm, cô cũng nhận ra được chút hành động khiêu khích này.

Katherine cười nói bóng gió:

- Cậu không biết khen một người con gái xinh đẹp trước mắt người phụ nữ của mình thì sẽ có hậu quả rất thảm à? Tôi thật sự rất quan ngại cho cậu.

Mọi người nghe thấy thế thì cười ha hả. Chủ tịch của họ đúng là rất biết cách đả kích người khác. Cũng chính vì lẽ đó nên dù cô rất đẹp nhưng những ai quen biết thì đều không dám buông lời khen, dù đó chỉ là lời xã giao.

Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy bên cạnh đã là một lò lửa đang bốc cháy rồi, trước mặt lại là một núi băng lạnh lẽo, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này lại sinh ra đã là khắc tinh của nhau rồi.

Một người luôn băng thanh ngọc khiết, một kẻ là yêu ma mị hoặc, câu hồn đoạt phách. Một người mặt lúc nào cũng lạnh tanh, một kẻ thì lúc nào cũng nở nụ cười rực rỡ.

Ừm, rất có thể kiếp trước họ là kẻ thù một sống một còn của nhau đây.

Dương Tuấn Vũ đã ngửi thấy cái mùi súng đạn đang cháy, hắn vội cười lái sang chuyện khác:

- Cảm ơn sự quan tâm của chủ tịch. Ừm, cô thấy doanh thu trong ngày hôm nay của chúng ta ấn tượng chứ?

- Đúng là rất ấn tượng.

Katherine gật đầu hài lòng nói.

- Hàng năm Bentley cũng có khoảng 10.000 đơn hàng trên toàn cầu, nhưng chỉ trong vòng một ngày hôm nay đã có khoảng 5000 đơn hàng được đặt rồi. Tôi vô cùng hài lòng.

- Ài, đêm nay chủ tịch có lẽ phải gối đầu suy nghĩ làm sao tiêu hết số tiền này rồi.

- Cậu đừng chỉ nói mình tôi, cậu cũng nhận được 40% lợi nhuận mà. Thịnh Thế đã sắp trở thành một ông trùm kinh tế rồi.

- Còn xa vời lắm, tôi có rất nhiều dự định cho số tiền này. Đâu như Volkswagen đã ổn định trong rất nhiều năm rồi, tôi tin chi phí đầu từ suốt bao nhiêu năm qua của các vị cũng là một con số mà nói ra làm người khác sẽ sợ chết khiếp. Chỉ vài nghìn tỷ lợi nhuận này còn chưa thấm vào đâu cả, số tiền này tôi chỉ hy vọng nâng cấp tập đoàn của mình bằng 1/1000 của các ngài đã là rất quá sức rồi.

Katherine không phủ nhận. Đúng là số tiền đổ ra để xây dựng cơ sở hạ tầng và hoạt động của cả một tập đoàn là vô cùng khổng lồ. Một ngày họ chi tiêu đơn giản cũng hết mấy chục đến mấy trăm tỷ $ rồi. Tiền cứ nhập rồi xuất liên tục, đơn vị phải dùng hàng tỷ để đong đếm.

Nhưng cô cũng đánh giá rất cao lần hợp tác này:

- Đây cũng chỉ là một ngày đầu tiên thôi, tôi tin anh còn làm được nhiều hơn thế. Nếu tôi nhớ không nhầm anh còn định làm xe hơi giá rẻ và xe máy điện mà? Đúng chứ? Anh định cho tất cả các ông trùm đều ra đường ăn xin hết đây.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, đúng vậy, Thịnh Thế lúc trước đúng là muốn sản xuất đầu tiên là xe máy điện và xe hơi giá rẻ nhắm vào thị trường tầm trung và tầm thấp, tuy vậy, họ lại bị ngăn cấm. Nhưng bây giờ thì khác, sự kiện lớn này sẽ làm cho chính phủ Việt Nam phải cân nhắc lại quyết định của mình, và không cần nghi ngờ, chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi Thịnh Thế lại được phép sản xuất, họ vốn có kỹ sư và công nhân kỹ thuật cao rồi, lại có cả nhà máy đủ trang thiết bị.

Thậm chí trong kho hàng vẫn còn hàng loạt mẫu xe mà đợt trước định xuất ra thị trường cũng không phải vấn đề gì đáng ngạc nhiên.

Nếu họ tự sản xuất được rồi thì liệu có gây ra sự cạnh tranh trên thị trường không? Bản thân tập đoàn Volkswagen và Bentley dù sao cũng là người ngoài, khi hết giá trị rồi thì cứ đá đi thôi.

Khi thị trường đã nóng lên và chấp nhận xe hơi chạy bằng điện rồi thì Thịnh Thế rất có thể tung ra các loại siêu tụ điện và động cơ còn xịn xò hơn nhiều, như thế thì họ không phải sẽ lại bị sụt giảm doanh thu nghiêm trọng sao?

Ai cũng lo lắng nhìn về phía Dương Tuấn Vũ, họ đều muốn nghe được một lời hứa mà đối với họ rất quan trọng.

Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy rõ sự lo lắng của họ, không khí đang vui vẻ thì trầm xuống, hắn nhấp một ngụm rượu, rồi đứng đó đắn đo cân nhắc.

Đúng vậy, phải rất cân nhắc, vì thực ra xe hơi điện chỉ là một trong những dự án của hắn ứng dụng công nghệ siêu tụ điện này thôi. Hắn có thể tự sản xuất chẳng cần phụ thuộc vào ai cả. Trong đầu hắn đã có rất nhiều kế hoạch phát triển rồi, nhưng bây giờ đứng trước mặt tập thể lãnh đạo của tập đoàn Volkswagen thì hắn lại có cảm giác mình tìm đến họ lúc khó khăn, sau đó thuận lợi rồi qua cầu rút ván thì đúng là không được. Ít nhất quan điểm sống của hắn không cho phép.

Đang băn khoăn thì Katherine thoáng cắn môi sau đó quyết định lên tiếng:

- Volkswagen cần anh cho chúng tôi một lời hứa, ừm, tôi sẽ dùng thêm 20% cổ phần của tập đoàn để đổi lấy lời hứa đó.

- Chủ tịch! Như vậy không được.

Mọi người hoảng sợ đứng lên, không ai nghĩ chủ tịch lại đưa ra một cái giá lớn như thế.

20% của một con quái vật đứng thứ 6 trong bảng Forbes siêu giàu của thế giới. Không chỉ có tiền,

mà danh tiếng và quyền lực của Volkswagen thực sự rất lớn. Nó có thể ảnh hưởng đến cả đường lối chính trị của cả một đất nước cũng không phải nói chơi.

Katherine kiên định lắc đầu, giọng lạnh đi:

- Các vị yên lặng. Đây là quyết định của tôi và ngài Paul Vincent, không phải là một sự quyết định nông nổi, vì vậy không cần phải bàn cãi gì nữa.

Tuy tập đoàn Volkswagen rất khổng lồ, nhưng có thể nói nó thuộc sở hữu của nhà Paul chứ không phải của hội đồng quản trị. Vì hai cha con họ đã nắm trong tay 60% cổ phần của cả tập đoàn. Nói như vậy đủ hiểu tiền đối với họ đúng chỉ là tờ giấy mà thôi.

Bây giờ Katherine dám đứng ra chuyển lại một lúc 20% cổ phần, tức là sau đó gia đình Paul chỉ còn 40% cổ phần, nếu tận dụng và mua chuộc được tốt thì rất có thể Dương Tuấn Vũ có thể đứng ngang hàng với họ trong cuộc họp cổ đông rồi. Và Volkswagen sẽ không chỉ thuộc về nhà Paul nữa. Đây là một quyết định rất mạo hiểm.

Dương Tuấn Vũ thoáng giật mình trước lời đề nghị của cô gái này, hắn cười khổ “Mình còn không quyết đoán bằng một cô gái”. Nhưng người ta cho tiền tội gì mình không nhận, hắn thầm quyết tâm:

- Cô sẽ không hối hận vì quyết định của mình.

Dương Tuấn Vũ đưa tay ra bắt tay. Đây cũng là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc trực tiếp với da thịt cô, chạm vào bàn tay nhỏ nhắn, ừm, rất mềm mại, rất lạnh giá. Chứng tỏ vẻ bề ngoài của cô không phải rèn luyện mà có. Cô vốn đã rất lạnh rồi.

Hắn đột nhiên cảm thấy một điều gì đó vô cùng quen thuộc, cảm giác như là đã quen biết từ rất lâu rồi. Hắn ngạc nhiên, ngước lên nhìn vào cô. Katherine cũng giật mình, bàn tay của hắn rất ấm áp, lần đầu tiên trong hơn 20 năm cô cảm thấy tim mình lại có thể đập mạnh và nhanh như vậy, cô vội rụt tay lại, ngạc nhiên nhìn hắn.

Dương Tuấn Vũ thầm mắng mình định lực kém, bên tay kia đã bị Vân Tú cấu in hằn 5 vết móng tay lớn rồi. Hắn cười khổ nói:

- Xin lỗi vì đã mạo phạm.

Katherine thoáng nghi ngờ chút, sau đó cũng nhanh chóng quay lại bộ dạng lạnh lùng, nhưng đã có chút gì đó tan chảy, cô nói:

- Tôi đặt rất nhiều hi vọng vào mối quan hệ hợp tác này. Chúng tôi cũng rất muốn biết được dựa vào đâu mà anh tự tin khẳng định chúng tôi sẽ không hối hận. Dù sao đối với Volkswagen đây chính là một canh bạc.

- Ở đây nhiều người chú ý, tôi không tiện nói ra. Nếu các vị muốn thì sau lễ hội chúng ta sẽ có buổi nói chuyện riêng tư. Được chứ?

- Chúng tôi rất kỳ vọng vào buổi nói chuyện đó. Hôm đó tôi cũng sẽ chuẩn bị chuyển giao ngay lập tức 20% cổ phần cho anh.

- Vậy thì phải cảm ơn trước thành ý của các vị rồi.

Dương Tuấn Vũ gật đầu cười, sau đó đang định đi thì Katherine thoáng đắn đo sau đó nói:

- Không biết cô Elise (Vân Tú dùng cái tên này làm tên tiếng anh của cô luôn) có cho phép tôi được mượn bạn trai của cô chút không?