Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 141: Đóng góp cho nhà trường




P/s: Cảm ơn bạn [email protected] Đề cử 9 Nguyệt Phiếu cho truyện. Chúc các bạn có ngày cuối tuần vui vẻ và có thời gian thì đọc truyện thư giãn nhé.

……….

Hiệu trưởng Chu tuy là người biết luồn cúi, khép nép, được lòng cấp trên nhưng ông ta cũng không phải chỉ thu hết vào túi mình. Số tiền đó đa phần cũng dồn vào cho các giải thưởng về học tập và thể thao. Bản thân ông ta tuy béo nhưng lại rất yêu thích những môn vận động này, chính vì vậy trường Vĩnh Hà Nhất năm nào cũng đạt giải nhất tỉnh về thể thao. Thậm chí có năm còn lọt được vào vòng 32 đội bóng rổ học sinh toàn quốc.

Hiệu trưởng Chu sau một lúc suy nghĩ thì thở dài:

- Thầy và mọi người cũng đều đã cố gắng hết sức rồi. Mọi thứ đều cần có kinh phí từ trên rót xuống mới triển khai được. Các thầy cô giáo ai cũng muốn cho các em một môi trường học tốt nhất, nhưng phải từ từ, mỗi năm tích cóp một chút, sửa sang một chút.

Cô Giang Mẫn cũng gật đầu nói:

- Thầy hiệu trưởng cũng đã cố gắng rồi, nhưng mà đây cũng là hiện trạng khó khăn chung, em không nên trách.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Em không trách các thầy cô. Chính vì nhưng khó khăn đó nên hôm nay em mới lên đây đề xuất với nhà trường.

Hai thầy cô nghe vậy thì mắt sáng lên, cả hai cùng nói:

- Em có cách giúp nhà trường giải quyết?

- Đúng vậy.- Dương Tuấn Vũ gật đầu cười – Em lên đây là muốn nói công ty của một người quen của em muốn xây dựng hình ảnh thương hiệu trong mắt nhân dân, đặc biệt là trong mắt thế hệ trẻ như học sinh sinh viên. Vì vậy, gần dịp cuối năm học có nhu cầu muốn tìm nơi để đầu tư một chút máy tính cho giáo viên và máy chiếu cho lớp học với mục đích nâng cao chất lượng giảng dạy, và tính hứng thú của học sinh đối với bài giảng.

Bài giảng phấn truyền thống tuy rất hay, nhưng nếu có hình vẽ, đồ vật, hay tỉ dụ như một vật lý có thể chiếu bản đồ lên,.. tất cả những thứ đó đều làm cho học sinh hứng thú phát biểu và xây dựng bài, nó cũng giúp các bạn học dễ nhớ hơn.

Em tin rằng nếu được như vậy thì trường ta những năm tới sẽ có thêm nhiều học sinh thi đỗ vào những trường đại học hàng đầu cả nước. Và thi học sinh giỏi cũng sẽ có thêm nhiều giải.

- Lại có công ty tốt như vậy. Em mau mau giúp thầy liên hệ với họ. Nếu không thì họ tìm trường khác đầu tư mất.

- Thầy yên tâm, đây mới chỉ là thông tin nội bộ, họ còn chưa công khai, vì vậy anh ta mới hỏi trường em có cần không. Nên bây giờ em mới có mặt ở đây nói chuyện với thầy cô đây.

- Cần chứ. Rất cần. Thầy và mọi người sẽ giúp họ quảng bá thương hiệu.

- Từ từ đã. Em còn chưa nói hết. Ngoài đầu tư vật chất như vậy, họ còn có lộ trình đầu tư dài hạn vào một trường học, dự tính mỗi năm sẽ cung cấp 1 tỷ đồng để nhà trường nâng cấp cơ sở vật chất.

Hai thầy cô đã chính thức trợn mắt lên rồi. Lại có công ty nào tốt vậy. Cô Giang Mẫn vội lấy lại tinh thần nói:

- Vậy thì em nhất định phải giúp trường ta lấy được sự ủng hộ của công ty đó rồi. Đừng nói là thầy cô, cô rất tin tưởng các bạn học và gia đình học cũng giúp công ty đó quảng bá hình ảnh.

- Vâng. Ngoài ra họ cũng có yêu cầu là việc trao tiền và trang thiết bị đó sẽ được tổ chức thành một buổi lễ toàn trường, có phóng viên đến tham gia ghi hình và viết bài.

- Chuyện đó là đương nhiên. Họ không cần thì thầy cũng phải tổ chức buổi lễ cảm ơn họ.

- Như vậy là thầy đồng ý nhận gói tài trợ này rồi? Có cần bàn bạc thêm với các thầy cô giáo khác không ạ?

- Không cần thiết. Những việc này là việc tốt, thầy cũng không thể chậm chạp để người khác lấy mất dự án cho nhà trường được. Ai mà biết thông tin nội bộ đó được truyền đến tai bao nhiêu trường học. Em nên giúp thầy liên hệ họ nhanh một chút.

Dương Tuấn Vũ cũng mỉm cười gật đầu. Hắn hiểu cảm giác đang đói mà nhận được một cái bánh bao thơm ngon thì sẽ thế nào. Ai cũng sẽ sốt sắng như vậy. Hắn xin phép được dùng điện thoại, thầy Chu phê chuẩn ngay không cần nghĩ. Đợi đổ chuông một lúc, Trần Bằng nghe máy:

- Alo, chủ tịch lại có vấn đề gì chỉ bảo ạ?

Dương Tuấn Vũ trợn mắt, may mà hắn chưa bật loa ngoài, suýt quên mình đang đóng vai người “quen”, hắn ho khan ra hiệu cho anh ta.

Trần Bằng rất nhanh hiểu chủ tịch mình đang có việc không tiện nói chức danh, hắn rất nhanh sửa lại:

- Tuấn Vũ à? Có việc gì thế em?

Dương Tuấn Vũ thầm gật đầu khen anh ta nhanh nhạy, hắn giả vờ cái giọng học sinh ngoan còn đang ngồi trên ghế nhà trường, hắn bật loa ngoài để hai thầy cô nghe thấy. Hắn nói:

- Anh Trần Bằng à. Chuyện hôm trước anh nói với em đó. Đã tìm được nơi nào phù hợp chưa?

Trần Bằng nghe thấy thế thì thầm mắng tên nhóc chủ tịch này diễn kịch không cho hắn kich bản, ai mà biết “chuyện hôm trước anh nói với em” là chuyện nào? Nhưng hắn không còn ngu ngơ, cả nói cũng ấp úng như ngày đầu đến phỏng vấn nữa.Hắn khôn khéo trả lời nước đôi:

- Ồ, dạo này bận việc nhiều quá. Hôm trước anh có nói gì với em à?

Nghe thấy câu đó, hai thầy cô thầm hết hồn thầm mắng trong lòng “Không phải là anh ta bốc phét khoe khoang cho vui chứ”.

Dương Tuấn Vũ cũng không dám làm khó anh ta, thấy mọi người mặt đã lo lắng rồi, hắn cười nói:

- Anh chẳng phải nói là cần tìm một trường học để hỗ trợ họ sao? Anh nói là công ty muốn quảng bá thương hiệu mà.

“Thì ra chủ tịch muốn làm từ thiện, làm tôi hết hồn” Trần Bằng thầm lau mồ hôi trán, hắn cười lại nói:

- À. Chuyện đó hả. Đúng vậy, anh nhờ em tìm, em đã tìm được chưa?

- Tìm được rồi. Chính là trường em. Đừng nói là em thiên vị nhé. Vĩnh Hà Nhất đúng là một trường tốt của tỉnh, nhưng mà trang thiết bị còn thiếu thốn nhiều lắm. Nếu đã có dự án cho trường học, thì em cũng muốn giúp đỡ trường mình một chút.

- Ồ. Vĩnh Hà Nhất à? Đây cũng là trường top đầu trong tỉnh mình. Ừm, anh sẽ cho người xuống khảo sát một chút, sau đó nếu hợp điều kiện thì anh sẽ liên lạc lại với thầy hiệu trưởng của em. Được chứ?

- Vâng. Vậy phải cảm ơn anh rồi.

- Không có gì, đều là việc nên làm.

“Xong”, cả Dương Tuấn Vũ và hai thầy cô đều thở ra một hơi. Hắn thì lo vở kịch bị phá sản, may mà tên này đã khôn khéo nhiều. Hắn định nói là có “người chị”, nhưng mà đột nhiên nhớ tới hôm nay Vân Tú còn đàm phán với Viễn Đông, hắn nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nhớ ra tên Trần Bằng này. May mà hắn không làm mình thất vọng.

Còn hai thầy cô thì thở ra vì dự án từ thiện này đã có tiến triển tốt. Dương Tuấn Vũ có vẻ quen với lãnh đạo công ty đó, thông qua chữ “cho người xuống điều tra” là biết. Nếu là người quen thì sẽ ưu tiên hơn một chút. Nhưng không thể sơ suất, Chu Bình rất nhanh nhạy, ông ta vội đứng dậy nói:

- Rất cảm ơn em đã giúp nhà trường, nếu mà dự án này thành công thì công lao của em là lớn nhất. Thầy cô và các bạn học sẽ không quên đóng góp này của em. Thầy sẽ thay mặt nhà trường trao cho em bằng khen. Được rồi, bây giờ thầy cũng chuẩn bị một chút, không biết khi nào họ đến, chúng ta phải ra đón tiếp cho đúng mực.

- Vâng, vậy em xin phép về lớp học tiếp.

….

Trần Bằng xử lý công việc rất nhanh, chỉ sau 1 tiếng nhóm “khảo sát” đã đến. Nói thật ra, chủ tịch đã muốn đóng góp cho trường học là điều rất bình thường. Ai thành công cũng muốn cảm ơn ngôi trường tuổi học trò của mình một chút. Đó chính là đạo lý uống nước nhớ nguồn. Những người thầy, những người cô đã dành cả cuộc đời của mình để truyền đạt cho biết bao nhiêu khóa học sinh.

Họ chỉ mong cung cấp cho các em kiến thức để sau này vào đời. Vừa dạy chữ, vừa dạy người. Nghề giáo là nghề cao quý thiêng liêng, tuy vậy hiện nay lương của giáo viên thật quá thấp, còn không bằng công nhân. Cần phải lo toan trang trải cho cuộc sống hằng ngày, nhưng họ vẫn đầy tâm huyết trên bục giảng.

Các em học sinh có thể không nghe, không chú ý, hoặc coi thường một môn học nào đó. Nhưng đã là một người thầy thì phải xứng đáng với nó. Họ vẫn kiên nhẫn giảng giải tỉ mỉ.

Rồi sau này ra trường, khi đã trưởng thành, ai cũng cảm thấy rất thương những người chèo đò này. Họ giúp bạn vượt qua sóng nước, đưa bạn đến bến bờ của cuộc đời. Nếu không làm gì được thì trong lòng cũng nên tôn trọng họ.

Dương Tuấn Vũ khi thành công, dù là nhờ công nghệ thế kỷ sau, nhưng những kiến thức nền tảng này chính là đến từ những lời thầy cô dạy. Chưa kể khi sống lại hắn cũng rất có tình cảm với ngôi trường này, vì vậy hắn muốn giúp trường ngày càng tốt lên.

Trần Bằng hiểu điều đó, chính vì vậy anh ta rất nhanh chóng cử một đội nhân viên đến khảo sát qua loa một chút, sau đó là cho thầy hiệu trưởng Chu một lời hẹn. Trong 2 tuần nữa, nhà trường sẽ có buổi lễ nhận tài trợ.

Thầy hiệu trưởng Chu và các thầy cô đều rất vui vẻ. Ai cười cũng tươi rói. Đột nhiên nhìn vào logo trên góc trên ngực trái, cô Giang Mẫn mới thốt lên:

- Các anh là người của công ty Thịnh Thế?

Mọi người ai cũng chỉ chăm chăm vào đón nhận niềm vui, bây giờ mới nhớ ra là chưa biết danh tính nhà tài trợ, nghe thấy cô Giang Mẫn hô lên thế thì mới chú ý. Có người ngạc nhiên:

- Đây không phải là một trong những tập đoàn lớn nhất tỉnh ta sao? Tôi nghe nói họ đang gặp khó khăn ở nhiều lĩnh vực, không ngờ họ vẫn tài trợ cho chúng ta một số tiền lớn như vậy. Dù quảng bá thương hiệu nhưng tôi thấy Thịnh Thế đâu cần chúng ta quảng bá nhiều. Họ đã quá nổi tiếng rồi. Ài. Không biết ông chủ thần bí của họ là ai mà tốt như vậy?

Cô giáo dạy Tiếng Anh – Triệu Mạn Ngọc nói:

- Tôi có cô chị làm ở Visonet nhưng cũng chưa bao giờ được gặp vị Boss thần bí này. Nghe nói chỉ có các lãnh đạo cao tầng, giám đốc các giám đốc mới được nhìn thấy diện mạo. Nghe đồn là còn rất trẻ.

Cô giáo dạy Ngữ Văn – Minh Ngọc trêu:

- Không phải em Mạn Ngọc còn trẻ nên cũng muốn tìm hiểu một chút chứ? 25 tuổi rồi còn không chịu lấy chồng.

Triệu Mạn Ngọc cười mắng:

- Chị đùa gì đó, anh ta đâu cần phải tìm một người giáo viên như em. Tiền không? Gia thế không?

- Nhưng em lại rất xinh đẹp. Biết đâu..

Triệu Mạn Ngọc ngắt lời:

- Biết đâu cái gì. Không nói chuyện này nữa. Nghe mấy anh nhân viên kia nói một chút.