Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 119: Paris và viên đá thất tinh




Hai ngày sau, Dương Tuấn Vũ cùng Vân Tú và một số nhân viên cấp dưới đón chuyến bay muộn trong đêm đến Paris. Khi đến nơi, sự phồn hoa hào nhoáng của thủ đô nước Pháp này làm tất cả mọi người choáng ngợp.

Dương Tuấn Vũ dù đã sống nhiều hơn họ không ít năm, nhưng hắn ta còn chưa được ra nước ngoài bao giờ. Bây giờ nhìn thấy Paris, ai cũng có cảm giác nó còn đẹp hơn trong phim. Con sông Seine (Sông Sen) chảy qua lòng thủ đô nước Pháp, xung quanh nó có rất nhiều công trình nổi tiếng.

Dương Tuấn Vũ cũng phải thán phục con mắt kiến trúc sư nơi đây. Nhà của họ xây hàng chục năm rồi nhưng vẫn rất chắc chắn, chỉ có tăng lên màu sắc của năm tháng, toát ra sự cổ kính, chứ không hề lạc hậu hay lỗi thời. Đây là điều mà kiến trúc sư Việt Nam cần học được.

Ở các nước, dù có là ngôi nhà cá nhân nhỏ, họ cũng có kiến trúc sư phụ trách thiết kế. Nên tính thẩm mĩ rất cao. Ở Việt Nam, đa số các ngôi nhà đều là thợ xây tự thiết kế, họ không được đào tạo bải bản qua trường lớp, người dân nghèo không thể bỏ tiền ra thuê kiến trúc sư. Tất cả cũng là do kinh tế, đồng tiền chi phối sự văn minh.

Dương Tuấn Vũ tuy không đi ra nước ngoài, nhưng hắn được Triệu Cơ giúp đỡ học ngoại ngữ, để có thể hiểu được các nghiên cứu, nguyên lý mà đa số là người nước ngoài phát minh ra. Rất nhiều từ không thể diễn tả rõ ra bằng tiếng Việt. Nên bây giờ hắn cũng không mất đi sự tự tin của mình.

Trước khi đi, hắn cũng đã tìm hiểu kỹ về chương trình triển lãm này. Họ sẽ có phái đoàn đón tiếp và khu riêng cho khách tham dự.

Sau khi xuống máy bay, thì họ đã được nhân viên hướng dẫn cụ thể, có đoàn xe đưa đón tận nơi. Ngồi trên ô tô, ngắm nhìn con sông Seine thơ mộng, Vân Tú nói:

- Nếu được ăn bò bít tết bên cạnh bờ sông này thì thật thích.

- Chị yên tâm. Sẽ có thời gian cho cả đoàn liên hoan thoải mái.

- Cậu hứa rồi đó.

- Tất nhiên rồi. Làm việc phải có thời gian hưởng thụ chứ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi sang Pháp.

Phải thử những món ở đây xem có ngon bằng đồ mẹ tôi nấu không.

Đoàn người được hộ tống tới khách sạn Saint Laurent, một khách sạn hạng 5 sao của Pháp. Có thể nói, người chủ trì chương trình này rất biết cách thể hiện đẳng cấp. Từ những bước đón khách tới nơi ở, chưa cần nói chương trình có tốt không, chỉ cần như vậy đã làm khách cảm thấy thoải mái rồi.

Người dẫn đường tươi cười đúng mực nói:

- Các vị sẽ ở khách sạn này trong suốt thời gian diễn ra sự kiện. Mọi vấn đề có thể liên hệ trực tiếp với nhân viên và quản lý khách sạn hoặc vui lòng gọi qua đường dây nóng.

Dương Tuấn Vũ gật đầu, nói bằng giọng Pháp tiêu chuẩn:

- Rất cảm ơn ông chủ đã chiêu đãi chúng tôi. Đã làm phiền ngài dẫn đường rồi.

- Không sao. Đó là điều nên làm. Khách hàng là thượng đế.

- Chúng tôi được phép đi dạo quanh đây chứ?

- Ồ, tất nhiên rồi. Ở đây sẽ có người dẫn đường cho các vị, họ sẽ giới thiệu cho mọi thứ về Paris của chúng tôi.

- Vậy bây giờ tôi sẽ phiền anh ta dẫn đường một vòng rồi.

- Không phiền, ngài chờ chút, chúng ta nhận chìa khóa phòng và chuyển hành lý lên đó đã.

- Ồ, tất nhiên.

Sau khi chuyển đồ xong xuôi, Dương Tuấn Vũ cùng cả đoàn gồm 6 người, đi tham quan khắp các địa điểm xung quanh khoảng 10Km gần khách sạn. Hắn cũng mời mọi người ăn tối ở bên bờ sông Seinen như đúng hẹn. Sau đó 4 người khác xin phép về trước để chuẩn bị cho chương trình ngày mai. Dương Tuấn Vũ cũng không giữ họ lại, hắn cũng muốn mua một chút đồ về làm quà cho cả nhà và Minh Châu.

Cô nàng này không được đi đã bắt hắn hứa mua đồ về, không thì.. ừm..

Dương Tuấn Vũ cùng Vân Tú đi dạo trung tâm thương mại ở Pháp. Mọi thứ ở đây đều được trưng bày trong lồng kính với ánh đèn lộng lẫy. Có thể nói đồ đã đẹp thì lại càng rực rỡ hơn.

Vân Tú thì không cần hắn nói, cô nàng này nhìn thấy đồ đẹp là mắt đã sáng lên rồi. Hết ngó ngó bên này rồi lại nhìn nhìn bên kia. Tuy giá đồ không rẻ, nhưng cô nàng này thà nhịn đói cũng phải mua hết đồ mình thích. Dương Tuấn Vũ tất nhiên trở thành cái mắc treo đồ rồi.

Này, cô định mua hết cả trung tâm thương mại à?

- Ồ, Boss có ý kiến rất hay. Sau này có tiền tôi phải mua mấy cái riêng cho mình. Khi nào chán chán đến lấy mấy bộ đồ mới về mặc, oa, thật là thích.

- Có phải con gái ai cũng như cô không?

- Đúng vậy, tôi thấy phụ nữ ai cũng rất thích shopping mà. Ồ, anh còn phải mua đồ cho Minh Châu yêu quý phải không? Nào, đưa bớt đồ cho tôi. Làm phiền anh rồi.

“Chẳng hiểu sao bà cô này tự nhiên không vui. Đúng là con gái khó hiểu” Dương Tuấn Vũ lắc đầu cảm thán.

Hắn cũng đã dạo quanh được 1 vòng rồi, đại khái cũng nhắm được mấy thứ, hắn đi tới quầy trang sức, đánh giá một vòng, sau đó nhìn thấy một sợi dây chuyền gắn một mặt đá kỳ lạ, hắn hỏi người bán hàng:

- Chị cho tôi xem chiếc mặt dây chuyền kia.

- Vâng, mời anh xem.

Cô gái Pháp với mái tóc vàng, da trắng, mũi cao, nở nụ cười thân thiện nói với hắn.

Dương Tuấn Vũ cũng chẳng để ý nhiều, hắn cầm mặt dây chuyền lên, nhìn quanh một vòng, thấy viên đá này rất đẹp, có đủ cả 7 màu.

- Anh thật tinh mắt, đây là viên đá thất tinh tự nhiên. Viên đá gốc chỉ lớn bằng ngón tay cái, nghệ nhân Lambor Jackson nổi tiếng nhất trong giới làm ngọc đã mất 1 năm để làm ra được 7 mặt dây chuyền. Tức là trên thế giới chỉ có 7 người được vinh hạnh đeo nó.

- Lambor Jackson: Chuyên gia làm đồ trang sức nổi tiếng trên thế giới, những tác phẩm của ông ta được coi là trân phẩm của trân phẩm. Mỗi năm ông ấy chỉ làm ra vài tác phẩm, nhưng không món đồ nào không được săn đón. Không biết tại sao lại có một cái mặt dây chuyền ở đây?

- Anh cũng rất rõ về nghệ nhân Lambor nhỉ? Mặt dây chuyền này ở đây vì ông chủ chúng tôi đã được một người nhờ bán giúp. Nó không được đem đấu giá, mà trung bày ở đây, để tìm được người nào hữu duyên với nó.

- Ồ, đằng sau cũng có chữ ký của ông ấy “Lj”.

- Tất nhiên rồi, trung tâm của chúng tôi cam kết bán hàng uy tín. Nếu khách hàng mà phát hiện đồ giả, báo lại sẽ nhận được gấp 5 lần số tiền mua hàng.

- Giá mặt dây chuyền này là bao nhiêu?

- Thưa quý khách, giá của nó là 100.000 $ (2 tỷ đồng).

- Ồ, không rẻ chút nào. Nhưng tôi vẫn tin vào cái chữ “hữu duyên” này. Được rồi, cô gói lại giúp tôi. À, nên chọn cho nó một sợi dây đẹp nữa nhỉ. Kia, chính sợi dây kia. Cô cho tôi xem.

- Vâng, đây là sợi dây được làm bằng hợp kim của vàng, bạc, bạch kim, đảm bảo rất bền, luôn sáng.

- Được, cô tính thanh toán cho tôi.

Dương Tuấn Vũ đưa cho nhân viên thanh toàn. Tất cả hết 120.000 $ (2,4 tỷ đồng).

Vân Tú đi theo nhìn thấy mặt dây chuyền này cũng vô cùng thích, nhưng mà Boss đã ngắm rồi, có thích cũng vô dụng. Nhưng khi nghe thấy báo giá 120.000 $ thì cô biết mình còn chưa đủ giàu để chơi lớn như vậy. “Mua vui vui một cái cũng tính bằng tiền tỷ, chẳng thấy Boss xót gì. Cứ để ngài ấy mua lúc nữa chắc là bán cả công ty đi cũng nên”. Cô toát mồ hôi hột, kéo hắn ra nói nhỏ:

- Boss tự làm cũng được mà, tuy không có viên đá kia nhưng đồ Boss cũng không kém. Sao lại bỏ tiền ra mua đồ đắt thế?

- Tự làm thì cũng được thôi, nhưng mà đôi khi hơn nhau ở cái tên tuổi. Lambor Jackson là nghệ nhân hàng đầu thế giới, hôm nay may mắn mới mua được đồ của ông ta. Nếu mà bây giờ tôi mang đi bán đấu giá, cô tin cái vòng này cũng phải đáng giá ít nhất 200.000 $ (4 tỷ đồng)?

- Lại có chuyện lời như vậy? Thế thì bán luôn thôi.

- Cô bị ấm đầu à? Tôi đã nói là may mắn mới mua được mà? Tiền thì cứ từ từ kiếm sẽ ra, nhưng tác phẩm này có tìm cũng không thấy cái thứ 8.

- Tôi cũng rất chịu chơi nhưng mà hôm nay nhìn thấy Boss cũng muốn quỳ bái làm sư phụ.

- Đấy là do cô chưa đủ tiền thôi. Tôi đang lo không biết cô có lấy hết tiền công ty đi mua sắm không nữa.

- Hì. Được rồi. Nhiều lúc tôi cũng băn khoăn nhưng vẫn kiềm chế được.

- Cô mà như thế tôi sẽ xử lý cô rất thảm.

- Có cho thêm lá gan tôi cũng không dám trêu chọc ngài.

- Được rồi, đi xem tiếp.

- Còn mua nữa?

- Tất nhiên, mới được một cái cho Minh Châu, còn của cha mẹ và Tuyết Yên nữa.

- Anh thật là thiên vị người yêu mình nhé.

- Cô muốn nghĩ sao thì cứ cho là như vậy.

Dương Tuấn Vũ nhận đồ từ tay cô gái bán hàng, anh không biết thật ra trong 7 chiếc dây chuyền thất tinh, chỉ có đúng chiếc dây chuyền này là lấy được phần quý giá nhất của viên đá. Khi Dương Tuấn Vũ cầm đi, viên đã khẽ lóe lên rồi lại trở về như bình thường.

“Sao mình cảm giác tim lại đập loạn đi một nhịp nhỉ?” Dương Tuấn Vũ nghĩ nghĩ. “Mà loạn đi một nhịp cũng chả làm sao, cái gì cũng nghĩ thật mệt mỏi” Hắn lắc lắc đầu.

Sau đó Dương Tuấn Vũ mua cho em gái 10 bộ quần áo số lượng có hạn của nhà thiết kế Kanedy Julia. Đây cũng là nhà thiết kế hàng đầu của Pháp, nơi đây chính là cái nôi cũng Catwalk, nên đồ của nhà thiết kế nổi tiếng rất được ưu tiên trưng bày.

Cha thì hắn mua cho ông một chiếc đồng hồ Rolex 50.000 $, còn mẹ thì hắn mua cho bà mấy chiếc váy dạ hội.



Triển lãm tại Paris năm nay có rất nhiều gian hàng, các mặt hàng công nghệ mới được các tập đoàn trên toàn cầu mang đến đều được giới công nghệ đánh giá rất cao.

Quầy hàng Samsung triển lãm Galaxy S thế hệ đầu tiên, chiếc điện thoại này là khởi nguồn của một dòng flagship hàng đầu trong tương lai. Kích thước chỉ 4 inch, màn hình Super AMOLED của Galaxy S lại bị đánh giá là “khá to”. Nhưng Dương Tuấn Vũ lại đánh giá rất cao điều này. Sự thật chứng minh, sau này những dòng điện thoại “Plus” đều được yêu thích hơn, vì trên một màn hình kích thước lớn, người ta có thể dễ dàng thao tác, đặc biệt là xem video, màn hình càng to càng tốt. Máy cũng sở hữu độ mỏng đáng mơ ước (9,9 mm).

Có thể nói, Samsung vẫn đi đúng hướng, không vì một nhân tố như hắn mà thay đổi quá nhiều sự kiện trên thế giới. Trừ hiện tại, sự xuất hiện siêu tụ điễn sẽ thay đổi rất nhiều. Quỹ tích lịch sử đã không còn giá trị tham khảo.

Ngoài sản phẩm điện thoại Galaxy S, Samsung còn giới thiệu đến hội triển lãm chiếc màn hình LED TV với độ phân giải Full-HD.

Iphone cũng có một gian hàng, Iphone 3GS là chiếc điện thoại mới nhất.

Sony cũng ra các mẫu máy ảnh huyền thoại của mình.

...