Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 70: Coi như các ngươi hung ác!




Editor: Trà sữa trà xanh

Lạc Mật Mật chỉ vào cái bóng của mình trên đất, trách mắng thật vui vẻ, nhưng vừa mới xoay người đi được hai bước thì quay trở lại.

"Ai, nếu đã đến cửa, vào xem một chút thôi. Mình không phải muốn gặp người đàn ông phụ bạc đó, mình là muốn xem đồ đạc của mình có bị ai làm gì không, còn có biệt thự Lạc gia không có nữ chủ nhân ở nhà thì có bị người phụ nữ nào phá tan không? Đây chính là biểu hiện của một người tuân thủ phép tắc nha!"

Lạc Mật Mật mừng rỡ vỗ ngực một cái, xoay người ba chân bốn cẳng đi tới cửa chính, lấy chìa khóa mới vừa cắm vào ổ khóa, đột nhiên cửa tự động mở ra.

"Là cô? Làm sao cô lại ở chỗ này?"

Thấy người mở cửa là Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật kinh ngạc há to miệng. Không nghĩ tới cô rời khỏi Lạc gia biệt thự mới mấy ngày, liền có nữ yêu quái này tới.

Thấy Lạc Mật Mật xuất hiện tại cửa, Bùi Nhã Phi cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, nhưng là rất nhanh thu hồi vẻ mặt, nghễnh ngực nắm chặt cửa, "Đương nhiên là tôi, là Thiểu Trạch bảo tôi ở đây. Anh ấy nói, cái nhà này không thể không có nữ chủ nhân, sau này tôi sẽ là nữ chủ nhân nơi này rồi."

"Anh ấy nói như vậy?" Lạc Mật Mật đưa tay ngón tay hung hăng chỉ Bùi Nhã Phi, một cỗ tức giận dồn lên đỉnh.

Dáng vẻ dương dương tự đắc, Bùi Nhã Phi ôm ngực, "Dĩ nhiên, cô cũng không phải không biết tình cảm của tôi cùng Thiểu Trạch, chúng tôi ở chung một chỗ là dĩ nhiên."

Phía đối diện Bùi Nhã Phi là một người đang rất tức giận, nhưng mà tức giận còn có một cảm giác khó chịu đi cùng, khó chịu vô cùng.

"Hai người thật độc ác!" Lạc Mật Mật hung hăng bỏ đi, xoay người đang muốn rời đi, lại bị Bùi Nhã Phi phía sau gọi lại.

"Cô chớ đi." Bùi Nhã Phi trong nhà đi ra, lấy ra một bọc lớn đồ ném ở cửa, khí thế lớn nhìn Lạc Mật Mật, "Ừ, đây là đồ của cô sao? Tôi không biết nên để chỗ nào, trong nhà quả thật không có chỗ để. Vốn là nghĩ nên đi bỏ, cô đã tới, vậy cô lấy đi, cũng tiết kiệt sức lực của tôi."

Bùi Nhã Phi đưa tay loay hoay tóc, ngước mắt nhìn bầu trời, nghĩ thầm, lần này xem như rốt cuộc có thể đè bẹp cổ ác khí của Tiểu Ma Nữ này, xem như trả thù cho túi xách của mình lần trước.

Nhưng mà cô không biết, Tiểu Mật Mật là không thể chọc!

"Cái gì? Cô là ăn gan hùm mật báo, dám động đồ của tôi!" Quả đấm nhỏ của Lạc Mật Mật nắm chặt, mặt đỏ tràn đầy lửa giận, nhất thời làm không khí cũng nóng bỏng cực kỳ. Nhưng mà cô đột nhiên xoay người, bộ dạng hòa nhã vui cười nhìn Bùi Nhã Phi.

"Ai u, cô không nói, tôi còn quên. Tôi là Lạc gia đại tiểu thư, biệt thự này dù nói thế nào cũng có một phần của tôi, tôi làm sao có thể đi đây?"

Nói xong, Lạc Mật Mật cầm túi xách trên đất, nặng nề đụng vào Bùi Nhã Phi đang đứng cạnh cửa, tàn nhẫn đi vào biệt thự.

"Nơi này là chỗ ở của tôi. Ngược lại tôi muốn xem, cô ở nơi này làm Yêu Nữ như thế nào, đừng để cho tôi bắt được nhược điểm, nếu không cô sẽ biết." Lạc Mật Mật nhẹ nhàng chỉ Bùi Nhã Phi đứng sững sờ ở cửa, một cỗ cười tà đi vào phòng.

Cả người tức giận phát run, đôi tay Bùi Nhã Phi chống nạnh, ý vị "Cô cô. . . . . ." Không nói được một câu.