Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 66: Anh nghe em giải thích được không?




Nhiều năm trước.

Lạc Thiểu Trạch và Bùi Nhã Phi đã từng yêu đến chết đi sống lại, tình yêu của họ không ngừng cảm động đến mỗi người xung quanh, cảm giác ngọt ngào không ngừng quanh quẩn ở trong lòng của hai người họ.

Nhưng, ba mẹ của Bùi Nhã Phi không coi trọng chuyện tình yêu của hai người.

Bởi vì lúc đó, Lạc Thiểu Trạch chỉ tập trung vùi đầu vào chụp ảnh chuyên nghiệp, anh không hy vọng dựa vào gia đình để lấy được bất kỳ vật gì, chỉ muốn dựa vào chính mình. Khi đó còn trẻ như vậy khiến cho ba mẹ của Bùi Nhã Phi vì con gái làm người mẫu không khỏi lo lắng.

Rốt cuộc, hai người không để ý đến sự phản đối của ba mẹ Bùi Nhã Phi quyết định ghi danh kết hôn.

Đến chỗ hẹn cũ, tay Lạc Thiểu Trạch cầm hoa tươi, cầm chứng kiện say mê cuồng nhiệt chờ đợi Bùi Nhã Phi đến nơi hẹn, nhưng chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, một buổi sáng… suốt cả một ngày, Lạc Thiểu Trạch cũng không thấy bóng dáng của Bùi Nhã Phi.

Gọi điện thoại không nhận, chạy đến chỗ ở của Bùi Nhã Phi không tìm được bóng người, cuối cùng, từ trong tay của bố Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch nhận được phong thư “Thư tuyệt tình”, biết được Bùi Nhã Phi đã cùng với một thanh niên tài giỏi tuấn tú đi nước Pháp sinh sống.

Trong thư nói, Lạc Thiểu Trạch chẳng qua là một con rối của Bùi Nhã Phi mà thôi, vui đùa một chút coi như xong… Chữ chữ như kim châm hung hăng đâm vào trong lòng Lạc Thiểu Trạch, nhưng mà anh không tin.

Những đêm mất ngủ, Lạc Thiểu Trạch thống hận, lòng đau như dao cắt, cuối cùng, anh quyết định đi Pháp du học. Mang tiếng là đi du học, nhưng thật ra là tìm kiếm Bùi Nhã Phi.

Nhưng, toàn bộ hai năm tìm kiếm, Lạc Thiểu Trạch không tìm được đến bóng dáng của Bùi Nhã Phi. Cuối cùng, từ trong miệng người khác biết được Bùi Nhã Phi đã kết hôn.

Nếu như lúc đầu đã chọn vứt bỏ tuyệt tình, hoàn toàn quên mất người yêu, lựa chọn kết hôn, hôm nay cần gì phải trở lại khổ sở rối rắm đây?

Lạc Thiểu Trạch nghĩ, trong mắt tựa hồ có gì đó trong suốt lóe lên, nhưng anh không cho nó có cơ hội mềm yếu ra ngoài.

Xe hơi từ từ lái vào biệt thự màu trắng của gia đình họ Lạc, Lạc Thiểu Trạch dừng xe xong, cầm lên cây dù mở cửa vào nhà, chợt sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Thiểu Trạch, anh nghe em giải thích được không?”

Bùi Nhã Phi tay cầm cây dù, chờ đợi nhìn về phía sau lưng của Lạc Thiệu Trạch. “Thiểu Trạch, anh biết không, ban đầu em rời khỏi anh là có nguyên nhân, anh không thử suy nghĩ một chút năm đó chúng ta yêu nhau như vậy, làm sao em có thể nhẫn tâm rời khỏi anh mà đi? Thiểu Trạch em…”

“Đủ rồi, cô rốt cuộc xong chưa? Tôi không muốn nghe cô giải thích, cô tốt nhất lập tức rời đi.” Lạc Thiểu Trạch cũng không quay đầu, mở khoá cửa đi vào nhà.

Vẻ mặt Bùi Nhã Phi như đưa đám, ném xuống chiếc dù trong tay hét lớn, “Thiểu Trạch, hôm nay anh không nghe em giải thích em liền không đi, ở ngoài mưa chờ anh, chờ cho đến khi anh nghe em giải thích thì thôi.”

Tiếng vang từ cánh cửa kịch liệt liệt đóng lại, lưu lại một mình Bùi Nhã Phi đứng lại chịu đựng trong mưa.

Mưa tựa hồ không hiểu nhân tình, càng lúc mưa càng lớn, cộng thêm cả gió bão gấp gáp, đứng ở trước cửa Bùi Nhã Phi chịu hết đau khổ. Nhưng ngồi ở trong nhà Lạc Thiểu Trạch cũng khó chịu không kém.

Có phải không thể làm gì với cái người đang đứng bên ngoài kia hay không? Lạc Thiểu Trạch đốt xì gà, khói từ từ bay lên, trong sương khói không ngừng liếm láp vết thương cũ.

Các bạn than mếm, nhớ cất giấu, Vũ Nhi đã nỗ lực đánh máy rồi, nhưng là không có năng lực để đẩy nhanh tốc độ, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn, chuyên cần cất giữ cùng nhắn lại, như vậy Vũ nhi có nhiều động lực làm tốt hơn~~ yêu yêu~~