Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 61: Anh yêu, anh có nghĩ tới em không?




Một câu nói khiến Bùi Nhã Phi chống đỡ không được, mới vừa rồi thấy phản ứng của Lạc Thiểu Trạch làm cho cô quá tự tin rồi, xuất hiện lần này sẽ làm anh mê đắm thần hồn.

Lúc tới cô đã từng nghĩ đến Lạc Thiểu Trạch sẽ lạnh nhạt, nhưng mà không nghĩ tới là lúc sau mình lại tự tin mù quáng. Loại cảm giác từ trên cao té xuống làm cho Bùi Nhã Phi cảm thấy rất không thoải mái

Nhưng mà, quá khứ mình chính là nhờ cỗ hơi thở nữ nhân của mình bắt lấy Lạc Thiểu Trạch, cô không tin là anh có thể chân chính quên nàng.

Cho nên, Bùi Nhã Phi cũng không có ngoan ngoãn nghe lời nói của Lạc Thiểu Trạch ngồi ở cái ghế đối diện, mà là xoay người lại đến bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, thuận thế ngồi lên.

Cái mông nhỏ nhanh chóng ngồi trên tay cầm ghế của Lạc Thiểu Trạch, eo nhỏ mềm mại bên tay của Lạc Thiểu Trạch từ từ ngọa nguậy, cánh tay thon dài ấm áp khoác lên vai Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi dịu dàng tựa như một cỗ suối nước nóng.

Ngược lại Lạc Thiểu Trạch cũng không có lập tức cự tuyệt, hắn lẳng lặng ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, muốn xem một chút nữ nhân trước mắt này đến cùng muốn làm cái gì.

"Anh yêu, em là người phát ngôn của công ty anh nha, thời gian dài như vậy chúng ta không có gặp mặt, anh có nhớ em không?" Nói xong, tay nhỏ bé của Bùi Nhã Phi theo cổ áo Lạc Thiểu Trạch chui vào, nặng mà có lực vuốt ve. . . . . .

Ngồi ở trong phòng Lạc Thiểu Trạch thờ ơ, nhưng mà Lạc Mật Mật đứng ở ngoài cửa lại nhìn thật lâu, nhìn tê tâm liệt phế, nhìn mà đau đến không muốn sống. . . . . .

Cô không tin được ánh mắt của mình, nhưng mà không phải nói là mắt thấy mới là sự thật sao? Vậy mình rốt cuộc có nên hay không tin tưởng điều mình thấy đây?

Không thể tiếp tục chịu được, cũng đã không thể kiên trì. . . . . .

"Phanh ——"

Lạc Mật Mật một cước đạp cửa phòng làm việc, vọt vào trong phòng chỉ vào đôi nam nữ trên bàn làm việc rống to, "Khốn kiếp, hai người tất cả là khốn kiếp!"

"Mật Mật. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch dùng sức vung lên, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc rối rắm thấp thỏm.

Một màn này củng làm Bùi Nhã Phi bên cạnh trong nháy mắt đứng thẳng người.

"Mật Mật, em nghe anh giải thích, chuyện không giống như là em nghĩ cái kia, thật ra thì mới vừa rồi là anh đang thử dò xét cô ta. . . . . ."

"Anh có phải xem ti vi nhiều rồi không? ! Anh cho rằng mỗi lần người nam phản bội chỉ cần nói lời như vậy người nữ sẽ tha thứ sao? Sẽ không, chỉ biết càng hận hơn!"

"Không phải vậy, tại sao có thể nói hai chữ ‘ phản bội ’ đây? Mật Mật. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch trăm miệng khó giải thích, đều do anh, mới vừa rồi nên kịp thời phản ứng, nếu không cũng sẽ không phát triển đến mức này.

Nhưng mà, ai có thể biết lúc này Lạc Mật Mật đang ở ngoài cửa đây?

Nhìn Lạc Mật Mật khóc lao ra ngoài cửa, Lạc Thiểu Trạch đứng dậy đuổi theo, nhưng mà lại bị Bùi Nhã Phi kéo lại.

"Thiểu Trạch, anh không phải đi, em tin tưởng Mật Mật không có chuyện gì, em còn có thật nhiều lời muốn nói với anh đấy. . . . . ."

Đột nhiên Lạc Thiểu Trạch quay mặt lại hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi, vẻ mặt tối đen làm cho người ta không thở nổi, giống như khối cự thạch nặng nề trực tiếp áp xuống Bùi Nhã Phi, ép tới gần chết.

"Thả tay bẩn của cô ra! Đừng cho là mới vừa rồi tôi cho cô mặt mũi chính là tha thứ cho cô, từ khi nào thì cô trở nên ‘ gái hồng lâu ’ như vậy, làm cho người ta ghê tởm! Tốt nhất lập tức biến mất cho tôi, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại cô!"

Nói xong, Lạc Thiểu Trạch hung hăng hất hai tay Bùi Nhã Phi ra, kêu tên Lạc Mật Mật rồi bước nhanh vọt ra khỏi ngoài cửa.

Bên trong phòng làm việc, chỉ còn lại một thân Bùi Nhã Phi hóa đá đứng thẫn thờ.