Sự tình quá đột ngột, Tống Tử Hàm không có nghĩ qua sẽ là cái kết quả như vậy, trong nội tâm chợt cảm thấy chua xót. Hàn Triết Si thay Tống Tử Hàm hỏi: “Lúc nào có thể giải phẫu?”
Bác sĩ trả lời là, “Càng nhanh càng tốt, loại chuyện này kéo dài không được, kéo một ngày, nguy hiểm liền nhiều một phần.”
Sách giáo khoa sinh học cấp 3 cũng nói, u ác tính đến kỳ cuối nếu khuếch tán đến toàn thân sẽ khiến người bệnh chí tử, tế bào ung thư bởi vì mặt ngoài là glycoprotein so với tế bào bình thường lại càng dễ di động, cũng càng khó xác định tính chất, tế bào ung thư so với tế bào bình thường sinh mệnh cũng cường, có thể phân tách ra nhiều tế bào nhỏ.
Cái này là chỗ đáng sợ của ung thư.
Bác sĩ cũng đã giải thích, làm giải phẫu u não xác xuất thành công không cao, nếu lúc đầu khối u bỏ đi xác xuất thành công coi như khả quan, trung kỳ nguy hiểm sẽ tăng lên. Bởi vì giải phẫu khối u mà người mất đi tính mạng ở trên bàn giải phẫu không ít, cho dù lần đầu tiên thành công cắt bỏ, u ác tính cũng sẽ không một lần khỏi hẳn, về sau còn có thể sẽ tái phát. Khả năng tái phát đạt tới 60%.
Tống Tử Hàm nghe bác sĩ mà nói cảm thấy một mảnh hỗn loạn, hết thảy cuộc sống bình thường cũng không thể chống lại quy luật sinh lão bệnh tử, lại để cho người có chút trở tay không kịp.
Tống Kiến Hổ biết chuyện này coi như là bình tĩnh, trầm mặc thật lâu, mới nói một câu, “Mẹ của ngươi người này, thích quản chuyện người khác, đến chuyện của mình luôn qua qua loa loa.”
Nói xong những lời này, Tống Kiến Hổ cũng không có nói tiếp.
Ngô Thiến Linh sau khi tỉnh lại, đã là buổi tối. Sau khi tỉnh lại biết rõ chính mình đang ở bệnh viện, vẫn ồn ào nói phải về nhà, bệnh viện cái chỗ này nàng một khắc cũng không muốn lưu lại. Như một tiểu hài tử một mực nhao nhao lấy, mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào nàng cũng muốn kiên trì.
Tống Tử Hàm nói: “Mẹ, ngươi bệnh còn chưa hết, ở lại bệnh viện đợi chữa cho khỏi bệnh liền trở về nhà.”
Ngô Thiến Linh dùng tay vuốt ngực, cau mày nói: “Nghe thấy mùi bệnh viện ta đã cảm thấy muốn ói, đi đi, chúng ta trở về, có thể có bệnh gì, cũng chỉ là đau đầu bình thường thôi, không cần thiết nằm ở chỗ này, không có bệnh đều bị cái mùi buồn nôn này hun ra bệnh rồi.”
Ngô Thiến Linh rất chán ghét bệnh viện, từ ngày xưa đã không thích đến bệnh viện, vì không muốn Tống Tử Hàm cùng Tống Kiến Hổ sinh bệnh, nàng một mực đều rất chú ý ẩm thực cùng giữ ấm cho bọn họ, luôn làm một ít đồ ăn bảo vệ sức khoẻ.
Phụ thân Ngô Thiến Linh tức ông ngoại Tống Tử Hàm là vào bệnh viện xem lầm bệnh, thời điểm những năm tám mươi, y học còn chưa phát triển, khi đó phụ thân Ngô Thiến Linh bất quá là bởi vì lúc đó phát sốt đến bệnh viện tiêm một mũi, lúc trở về liền phát hiện miệng sùi bọt mép, cứ như vậy ra đi.
Chuyện này đối với Ngô Thiến Linh đả kích rất lớn, từ đó về sau nàng đối với bệnh viện cũng sinh ra sợ hãi.
Hàn Triết Si ở bên ngoài mua một ít đồ ăn, có đồ ăn cho người bệnh, cũng có cho Tống Tử Hàm cùng Tống Kiến Hổ. Tiến vào phòng bệnh, chứng kiến chính là cục diện Ngô Thiến Linh nhao nhao đòi về nhà.
Tống Kiến Hổ ở bên cạnh ôn tồn mà khuyên bảo: “Đợi trị hết bệnh chúng ta trở về nhé.” Trong mắt lộ vẻ chua xót nói không nên lời, Ngô Thiến Linh sắc mặt rất khó nhìn, bình thường sắc mặt cũng không tốt lắm, những ngày này nàng đều là một mình yên lặng chịu đựng. Cái loại đau đớn này mấy ai có thể chịu được.
Ngô Thiến Linh thanh âm cũng mềm ra, dùng tay vỗ lên mu bàn tay Tống Kiến Hổ, “Thân thể của mình ta tự biết, xem ta cái này thân thể rất khoẻ mạnh, đi công viên chạy mười vòng cũng không thành vấn đề, các ngươi đừng cứ mãi lo lắng.”
Nói dối cũng trôi chảy như vậy.
Tống Tử Hàm cau mày nói: “Mẹ, ngươi đừng như vậy, bác sĩ đã kiểm tra cho ngươi, ngươi thân thể thế nào, chúng ta cũng biết rồi.”
Ngô Thiến Linh nhìn về phía Tống Tử Hàm, trong ánh mắt lập tức ảm đạm. Cũng sớm nên nghĩ tới, không thể gạt được phụ tử hai người bọn họ.
Ngô Thiến Linh hơn nửa năm trước đã biết mình bị ung thư não. Nửa năm trước, một lần đi trên đường, té xỉu trên mặt đất, được đưa đi bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra, phát hiện nàng là bị ung thư não. Khi đó vừa vặn ở vào lúc đầu của trung kỳ, nếu kịp thời trị liệu, nói không chừng xác xuất giải phẫu thành công sẽ lớn một chút.
Khi đó Ngô Thiến Linh đối với bệnh viện là vạn phần chán ghét, không có nghe bác sĩ khích lệ, liền ra viện, sinh hoạt vẫn như bình thường. Trong lòng cay đắng, nàng tinh tường ung thư não là bệnh gì, hậu quả sẽ là gì, nếu như may mắn mà nói, đại khái sẽ được vài năm nữa đi.
Khi đó, duy nhất không yên lòng chính là cha con hai bọn họ. Trong nội tâm luôn mong có thể chứng kiến Tống Tử Hàm kết hôn sinh con, nếu như lúc còn sống nhìn thấy cháu của mình, nàng có thể thanh thản mà nhắm mắt ra đi.
Thời điểm Tống Tử Hàm còn chưa tốt nghiệp đại học đã tìm cho cậu đối tượng xem mắt, muốn cho con của mình nhanh chóng kết hôn, sợ hãi sẽ không kịp, cho nên, mỗi ngày đều tại bên tai Tống Tử Hàm nói đến chuyện kết hôn. Hao hết tâm tư muốn tìm cho Tống Tử Hàm một người thích hợp. Cũng chỉ có một nguyện vọng như vậy thôi, nếu như không thực hiện được, chết cũng không thể nhắm mắt.
Hàn Triết Si vỗ vỗ bả vai Tống Tử Hàm, đem một phần cơm hộp đưa cho cậu, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước.”
Tống Tử Hàm giương mắt nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn Tống Kiến Hổ cùng Ngô Thiến Linh bên kia đang nói chuyện, Ngô Thiến Linh cuối cùng cũng an tĩnh lại. Tống Kiến Hổ mở hộp cháo tổ yến, uy cho Ngô Thiến Linh.
Tống Tử Hàm tiếp nhận hộp cơm trên tay Hàn Triết Si, đứng lên nói với hắn: “Chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Tại ghế dựa bên ngoài công viên bệnh viện ngồi xuống, tới gần đèn đường vừa vặn đem nơi đây chiếu lên sáng ngời. Ánh đèn mờ vàng, trên đất đều là lá vàng rơi, bây giờ đang vào đông, trong không khí có khí tức rét lạnh.
Tống Tử Hàm ăn rất ít, một phần cơm ăn hết không đến một phần ba, Hàn Triết Si nhìn cậu muốn đóng lại hộp cơm, “Ăn thêm một chút nữa đi.”
Tống Tử Hàm miễn cưỡng nuốt xuống thức ăn trong miệng, lắc đầu, đứng dậy đem cơm hộp ném vào thùng rác gần đó, sau đó trở lại ghế dựa ngồi xuống. Có chút ngửa đầu, nhìn bầu trời hắc ám, không có những vì sao, chỉ có nửa vầng trăng. Hít sâu một hơi, Tống Tử Hàm nói: “Mẹ của em nàng khổ cực hơn nửa đời người.”
Hàn Triết Si đưa tay đem bờ vai của cậu kéo qua, để cho cậu dựa vào trên bả vai, lẳng lặng nghe cậu nói.
“Ông ngoại của em lúc mẹ mới 16 tuổi liền qua đời, nàng là trưởng nữ, dưới còn có một đệ đệ một muội muội, toàn bộ gia đình là nàng cùng bà ngoại chống đỡ. Thẳng đến khi gặp được cha, mới tốt hơn một chút.” Tống Tử Hàm hơi nhắm mắt lại, Hàn Triết Si nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại.
“Mẹ của em nàng rất cường thế, cái gì cũng muốn tự mình làm chủ, kể cả hôn nhân của em, nhưng em biết là nàng thật sự quan tâm em.”
Người làm mẫu thân đều hi vọng con của mình tốt, cha mẹ luôn trách mắng bất quá là muốn cho hài tử lớn lên về sau sẽ không hối hận thua thiệt bất cứ ai, cả ngày mắng chửi nhi tử không có tiền đồ có lẽ trong lòng nghĩ chính là nghiêm khắc, hi vọng hắn có thể trở thành người hữu dụng, phương pháp có lẽ quá mức cực đoan quá mức không hợp tình hợp lý, nhưng điểm xuất phát lại vĩnh viễn đều là tốt đẹp, đều là vì thương yêu.
Hàn Triết Si lúc này với tư cách một thính giả, lẳng lặng ngồi nghe, từng chữ hắn đều nghe được tinh tường, hắn đáp lại cũng rất đơn giản, liền là sau khi Tống Tử Hàm nói một đoạn lời nói đáp lại một giọng điệu, “Ân.”
“Mẹ của em nàng sớm đã biết rõ mình bị ung thư não, nàng là sợ mọi người lo lắng vẫn chịu đựng, thời điểm đau đầu, sắc mặt rõ ràng rất khó coi, nàng lại nói không có việc gì, nói nàng đến bệnh viện nàng cũng không tới.”
Nhớ lại tràng cảnh lúc ấy, làm sao lại thật sự tin tưởng Ngô Thiến Linh thật sự không có việc gì, nào có ai đau đầu nhiều lần như vậy, sắc mặt kém như vậy nói rõ nhất định rất đau.
“Nàng một mực hi vọng em nhanh chóng kết hôn, an bài cho em mấy lần xem mắt, em hiện tại mới hiểu được, nàng đã sớm có kế hoạch, chờ em kết hôn sinh con, liền thanh thản rời đi.”
Nghe đến lúc này, Hàn Triết Si thần sắc thay đổi, bàn tay một mực vuốt tóc cậu cũng cứng lại. Phát giác Hàn Triết Si dị thường, Tống Tử Hàm từ trên vai của hắn ngẩng đầu lên, nhìn bên sườn mặt của hắn, chậm rãi mở miệng, “Triết Si?”
Hàn Triết Si nghiêng đầu liếc cậu, đem đầu của cậu một lần nữa ôm trở lại trên vai của mình, đem mặt mình dán lên đỉnh đầu của cậu, “Còn có gì muốn nói nữa không?”
Cậu nói, hắn sẽ nghe.
Tống Tử Hàm trầm ngâm một lát, nhẹ giọng đáp: “Không có.”
Bên ngoài bệnh viện xanh hoá, dưới đèn mờ nhạt, hai nam nhân dựa vào nhau trên mặt ghế công viên, vào đêm đông vài phần hàn ý thấu tận xương, chỉ có nơi này là ấm áp.
Đỗ Bái Thanh cũng chạy tới bệnh viện, hôm nay Tống Kiến Hổ cùng Tống Tử Hàm đều lo lắng cho Ngô Thiến Linh, chưa kịp thông tri Đỗ Bái Thanh. Biết được Ngô Thiến Linh nằm viện là thời điểm nàng chủ động gọi điện thoại cho Tống Kiến Hổ, nhận được tin tức liền lập tức chạy tới.
Ngô Thiến Linh rất thích Đỗ Bái Thanh, nhìn thấy nàng đến, liền vẫy tay lại để cho nàng tới ngồi. Hai cái nữ nhân bình thường hoà hợp, liền trò chuyện không dứt.
Đến hơn mười giờ đêm, Ngô Thiến Linh bắt đầu nói bọn họ trở về. Đỗ Bái Thanh ngày mai phải đi làm, Tống Tử Hàm ngày mai cũng phải đi làm, đều ở lại bệnh viện cũng không có chỗ ngủ.
Thật vất vả mới khiến cho Ngô Thiến Linh đáp ứng ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, Tống Tử Hàm cũng chỉ có thể nghe nàng, trước về nghỉ ngơi, để Tống Kiến Hổ một người ở lại bệnh viện chiếu cố nàng.
Thời điểm đi về, Ngô Thiến Linh dặn đi dặn lại muốn Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh nhất định phải về cùng nhau.
Hàn Triết Si đối với Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh nói: “Ta đưa các ngươi trở về.”
Quan hệ của Tống Tử Hàm và Hàn Triết Si, Đỗ Bái Thanh còn không biết. Tại trên xe Hàn Triết Si, Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh ngồi ở ghế sau.
Không gian ba người rất quái dị, Đỗ Bái Thanh tại chỗ ngồi phía sau liền cùng Tống Tử Hàm nói đến chuyện Ngô Thiến Linh, nhắc tới Ngô Thiến Linh, Đỗ Bái Thanh con mắt đều là ẩm ướt, trong giọng nói có chú nức nở, “A di nàng tốt như vậy, không nghĩ tới sẽ bị loại bệnh này.”
Tống Tử Hàm vô thức đảo qua kính chiếu hậu phía trước, xem biểu lộ của Hàn Triết Si. Vừa rồi thời điểm lên xe, Tống Tử Hàm không có ngồi ghế phụ mà là ngồi cùng Đỗ Bái Thanh ở ghế sau, Hàn Triết Si sắc mặt liền có chút không đúng.
Đỗ Bái Thanh ôn nhu trấn an Tống Tử Hàm nói: “Tử Hàm, ngươi đừng lo lắng, a di người hiền đều có trời giúp, sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tống Tử Hàm nhấp nhẹ khóe môi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đỗ Bái Thanh, “Ân, ta biết rồi.”