Hàn Triết Si đem hai tay khoác lên eo cậu, cằm đặt trên vai Tống Tử Hàm, thanh âm khàn khàn nói: “Khó chịu.”
Tống Tử Hàm không có tiếp tục đẩy ra, nhiệt độ của thân thể trên người không phải cao bình thường, xem chừng là phát sốt. Tống Tử Hàm dìu hắn đến ghế sofa, muốn đem hắn đặt ngồi ở trên ghế sofa, kết quả bị hắn kéo xuống theo, nằm ở trên lồng ngực của hắn.
Cái người này bị cảm mạo còn thừa cơ chấm mút! Thực không nên đồng tình!
Tống Tử Hàm đem móng vuốt hắn đẩy ra, thoát ly khỏi ngực của hắn, hỏi: “Nhà anh có thuốc cảm hay thuốc hạ sốt không?”
“Không có.”
Cái nhà này loại thuốc thiết yếu vậy mà cũng không chuẩn bị, Tống Tử Hàm bất đắc dĩ, đang muốn đi ra cửa mua thuốc. Hàn Triết Si thoáng cái từ trên ghế sofa ngồi dậy ôm eo cậu, mặt cọ cọ trên lưng Tống Tử Hàm, “Đừng đi, ở đây bồi ta.”
Tống Tử Hàm gỡ ra hai tay bên hông, cũng may bá đạo tổng giám đốc bởi vì sốt cao cho nên không có khí lực gì, dùng sức có thể cởi bỏ giam cầm của hắn. Tống Tử Hàm quay đầu lại xem, gương mặt hơi đỏ hồng có chút đáng yêu, vốn bình thường vẫn là huênh hoang. Có chút ngẩn ngơ, giống như một tiểu nam hài thập phần dịu dàng ngoan ngoãn bị ủy khuất.
Tống Tử Hàm nhìn hắn nói: “Ta đi mua dược, sẽ về ngay.”
Không thể không nói, Tống Tử Hàm đối với vùng này chưa quen thuộc, tìm tiệm thuốc thật lâu cũng không thấy, hỏi người khác mới biết rõ tiệm thuốc còn phải ngồi xe bus mới tới được.
Đến tiệm thuốc, mua nhiệt kế, thuốc hạ sốt cùng một loạt thuốc cảm mạo, sau đó mới trở về.
Hàn Triết Si nửa nằm trên ghế sofa, cổ áo áo sơ mi mở ba nút trên cùng, lộ ra lồng ngực bên trong trắng nõn cùng đường cong xương quai xanh rõ ràng, một khuôn mặt dễ nhìn có chút hiện ra ửng đỏ. Tống Tử Hàm lấy ra nhiệt kế thay hắn đo nhiệt độ, rất cao, 39.7 độ, cũng không biết đầu có bị cháy hỏng hay không.
Đun nước, cho uống thuốc, trên cơ bản đều là Tống Tử Hàm làm. Hàn Triết Si thuê người làm bình thường đều là quét dọn xong thì trở về, bình thường không ở chỗ này lâu, cho nên, Hàn Triết Si xem như ở một mình.
Hàn Triết Si uống thuốc không lâu sau thì buồn ngủ, Tống Tử Hàm lay tỉnh hắn, nói hắn vào phòng rồi hãy ngủ.
Phòng của Hàn Triết Si tại lầu hai, Tống Tử Hàm dìu hắn lên lầu, thân thể người nào đó vẫn dán trên người Tống Tử Hàm, rất rõ ràng lại là thừa cơ chấm mút.
Đem Hàn Triết Si ném lên giường xong, Tống Tử Hàm còn giúp hắn đắp chăn, lại bị hắn dùng chân đá văng ra, vốn trên người cũng rất nóng, đăp chăn thì lại càng nóng. Tại hắn đá nhiều lần về sau, Tống Tử Hàm cũng không đắp cho hắn nữa.
Hàn Triết Si bắt lấy tay Tống Tử Hàm, mơ mơ màng màng tại trong miệng nói: “Không được đi, chờ ta tỉnh lại.”
Đều bệnh thành cái dạng này mà vẫn mạnh như thế, Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua tay bị hắn nắm lấy, ánh mắt tiếp theo rơi vào trên khuôn mặt dễ nhìn. Rút tay, Tống Tử Hàm liền cất bước đi ra ngoài.
Đi xuống lầu, Tống Tử Hàm cầm lấy áo khoác âu phục đặt ở trên ghế sofa, do dự một chút, đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn trên lầu, quay người hướng về cửa ra vào đi đến. Đưa tay xoay nắm cửa, một chân bước ra ngoài, vẫn còn do dự.
Đóng cửa, lại quay trở lại, ngồi trên ghế sofa. Hàn Triết Si, đây là vì lý do anh đang ốm…
Hàn Triết Si ngủ năm tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại đầu vẫn rất nặng, hỗn hỗn độn độn mà mở cửa xuống lầu. Rất tốt, trên ghế sofa có người đang xem báo, coi như là nghe lời, chưa có chạy.
Hàn Triết Si đi qua, Tống Tử Hàm bỏ xuống báo trong tay, giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã là buổi chiều ba giờ.
“Anh có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, ta giúp anh đi mua.” Tống Tử Hàm nói, buổi trưa cậu là đi ra bên ngoài gọi một phần thức ăn nhanh, bởi vì không biết Hàn Triết Si lúc nào sẽ tỉnh, cho nên không có mua cho hắn.
Hàn Triết Si tại bên cạnh Tống Tử Hàm ngồi xuống, nghiêng thân đi qua đem đầu gối trên vai Tống Tử Hàm “Ta muốn ăn đồ em làm.”
Yêu cầu thật cao! Tống Tử Hàm hắc tuyến, “Nhà anh có nguyên liệu để nấu sao?”
Vừa rồi Tống Tử Hàm mở ra tủ lạnh xem qua, bên trong ngoại trừ bia cùng một ít đồ uống thì không có những vật khác, chắc hẳn bá đạo tổng giám đốc trong nhà cũng chưa bao giờ nấu cơm, một ngày ba bữa đều có thể ở bên ngoài ăn.
“Không có thì ra ngoài mua.”
Dùng tay đẩy ra cái đầu đang tựa trên vai, Tống Tử Hàm nói: “Ta chưa có đáp ứng muốn làm cho anh ăn.”
Hàn Triết Si giơ tay lên vuốt ve mặt Tống Tử Hàm, thanh âm khàn khàn giọng điệu tà mị, “Em nếu không nấu cơm cho ta ăn vậy để cho ta ăn em, tự em chọn.”
Lại là tự ta chọn, cái gọi là lựa chọn mà không có lựa chọn nào khác!
Hàn Triết Si loại người này, một khi bị hắn quấn lên vậy cũng chỉ có thể nghe lời. Tống Tử Hàm đẩy ra đầu Hàn Triết Si đứng lên, “Ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, phải đợi hơi lâu, anh nếu đợi không được cũng đừng có ăn!”
Hàn Triết Si dùng tay sửa tóc, nhìn Tống Tử Hàm nói: “Chờ một chút, ta đổi bộ y phục cùng đi với em.”
Hai nam nhân trong siêu thị đi dạo, Tống Tử Hàm đẩy xe mua sắm, Hàn Triết Si đi bên cạnh cậu, sắc mặt rõ ràng khó coi như vậy lại còn muốn đi theo!
Tống Tử Hàm đối với việc chọn thức ăn cũng coi như có chút hiểu rõ, trước kia Ngô Thiến Linh thích mang theo nhi tử đi chợ mua thức ăn, đi theo rất nhiều lần, như thế nào chọn lựa rau quả, như thế nào phán đoán dưa leo ngọt hay không ngọt, Tống Tử Hàm cũng đều có biết một chút.
Mua đồ vật cũng không nhiều, là một ít nguyên liệu nấu cháo, đồ gia vị nấu ăn cùng một ít thực phẩm thường ngày, còn có một chút hoa quả thích hợp với người bị cảm.
Vật dụng trong phòng bếp đều là mới, bình thường có người quét dọn cho nên không có bụi, nhưng là trước khi làm cháo, Tống Tử Hàm vẫn là đem những dụng cụ kia hết thảy rửa sạch một lần.
Kế tiếp là rửa nguyên liệu nấu ăn, trước tiên rửa gạo cho vào nồi nấu, sau đó thịt nạc cùng trứng muối nấm hương đều rửa sạch, để ở một bên.
Tống Tử Hàm trong phòng bếp bận rộn, bên ngoài Hàn Triết Si khoanh tay, khóe môi có chút nhếch lên, đứng cạnh cửa nhìn cậu. Tống Tử Hàm mỗi một lần đem ánh mắt quét tới, trong nội tâm liền không hiểu sao run lên.
Dùng cái loại ánh mắt không rõ ý nghĩa này nhìn người khác, ngươi ngẫm lại xem người bị nhìn là tâm tình gì!
Làm xong một chén cháo, đã là buổi chiều năm giờ đồng hồ.
Trước đó ngoại trừ thuốc Hàn Triết Si chưa có ăn thêm bất kỳ vật gì. Ngồi ở trước bàn ăn nhìn chén cháo bốc hơi, Hàn Triết Si cầm lấy thìa quấy quấy.
Tống Tử Hàm đứng bên cạnh bàn, nói: “Tài nghệ của ta không tốt, anh nếu ăn không vô thì ra ngoài ăn.”
Hàn Triết Si múc một muôi, đặt ở bên môi nếm, “Hương vị cũng được, bất quá…” Ngẩng đầu nhìn Tống Tử Hàm mị hoặc cười cười, “Chỉ cần là em nấu ta đương nhiên thích.”
Nhiệt độ trên mặt Tống Tử Hàm lúc này so với Hàn Triết Si bị sốt cao còn muốn nóng hơn, bá đạo tổng giám đốc rất thích cố ý nói ra những câu tình tứ, để cho người khác sau khi nghe thấy liền xấu hổ tim đập.
Bình thường người khác phát sốt đều không muốn ăn gì, Hàn Triết Si ngược lại ăn rất khoẻ, một lèo hết ba chén cháo.
Tống Tử Hàm dọn dẹp xong, cầm lên áo khoác của mình, đem thuốc hôm nay đi mua đặt ở vị trí dễ nhìn nhất trên bàn trà, nói: “Thuốc này một ngày uống ba lần, ngươi đợi lát nữa trước khi ngủ lại uống một lần, ta đi về trước.”
Hàn Triết Si nhìn nhìn chằm chằm vào cậu, “Ở lại.”
“Hai ngày rồi ta không có trở về nha, phải đi về thay quần áo, ” Từ ngày hôm qua họp lớp, Tống Tử Hàm hôm nay sáng sớm sau khi trở về liền trực tiếp tới nơi này, cửa nhà cũng chưa bước vào, trên người một bộ y phục cũng mặc hai ngày, nên trở về tắm rửa thay quần áo. Nghĩ nghĩ, Tống Tử Hàm lại bổ sung một câu, “Anh nếu không thoải mái thì gọi điện thoại cho ta.”
Khó được Tống Tử Hàm nói nếu không thoải mái thì gọi điện thoại cho cậu.
“Đừng trở về, mặc y phục của ta cũng được.” Hàn Triết Si nói.
“Không cần, về nhà vẫn tiện hơn.” Nói xong Tống Tử Hàm cất bước muốn đi đến cửa ra vào, động tác nhanh chóng càng giống như là đào tẩu, bởi vì biết rõ không trốn đi dùng tính tình của người kia nhất định sẽ cường hành giữ cậu lại.
Hàn Triết Si rất nhanh từ trên ghế sofa đứng dậy, đi nhanh qua, Tống Tử Hàm bất ngờ không kịp đề phòng, thời điểm kịp phản ứng Hàn Triết Si đã gần ngay trước mắt, trên cánh tay bị một cỗ lực giam cầm.
Tống Tử Hàm đối diện ánh mắt của hắn, người kia vẫn như vậy, giống như đã thành thói quen, Tống Tử Hàm vĩnh viễn đều là thỏa hiệp.
Tống Tử Hàm giãy tay ra nói: “Buông ra!” Một câu này đối với Hàn Triết Si xem là không hề có lực uy hiếp.
Rõ ràng là sốt cao, giọng thì khàn, còn cường hãn như vậy, nhìn thẳng vào Tống Tử Hàm chậm rãi nói: “Không có nghe rõ sao? Ta bảo em lưu lại!”
Tống Tử Hàm dời khỏi ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn mũi giày, “Hai ngày không có tắm rửa, trên người bẩn chết rồi, cho nên đừng chạm vào ta.”
Ý là, ta lưu lại, anh buông tay.