Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 3: Muốn kết hôn hả, mơ đi




“Nó… đương nhiên là giống anh.”

Hà Ngân không hề đưa đứa bé cho anh mà càng ôm đứa bé chặt hơn. Hoàng Mạnh vẫn nhìn bằng gương mặt tươi cười, đi tới gần cô một bước, dang tay ra vòng qua bả vai cô, một tay xoa gương mặt đứa trẻ.

“Cô chủ Hà, cô vẫn coi Hoàng Mạnh tôi là kẻ dễ bắt nạt, vết thương hai ngày trước cô tặng cho tôi hành hạ tôi đến ngủ không yên giấc, bây giờ lại tặng cho tôi một đứa bé, tôi cũng thật là phục cô đấy.”

Giọng Hoàng Mạnh nói rất nhỏ, trên mặt vẫn cười cười, Hà Ngân bị nói mà đỏ mặt: “Em yêu anh như vậy, anh nên vui mới phải.”

“Ừ! Có thể được cô chủ Hà yêu thương như vậy, Hoàng Mạnh thực sự là phúc đức ba đời, ngoan, cục cưng à, cha mang con về nhà được không?”

Giọng nói sau cùng của Hoàng Mạnh đột nhiên cao lên, Hà Ngân hơi choáng váng, Hoàng Mạnh dùng tốc độ nhanh nhất giật đi đứa trẻ trong tay cô, nhấc chân bước đi.

Hà Ngân lại càng sợ hãi, thấy Hoàng Mạnh đi xuống bậc thang vội vàng đuổi theo, sợ Hoàng Mạnh sẽ làm gì đó bất lợi với đứa trẻ, vừa chạy vừa hét: “Hoàng Mạnh, trả con lại cho tôi? Nếu anh đã không thừa nhận tôi thì anh đừng hòng đưa đứa bé đi.”

Hoàng Mạnh ôm đứa bé nghênh ngang mà đi, Hà Ngân chịu nỗi đau trên chân chạy vội theo. Mà trên hôn lễ, Hà Dung mặc áo cô dâu ngồi xẹp trên thảm đỏ ôm mặt khóc nức nở.

Người nhiều chuyện cầm di động và camera đi theo sau Hoàng Mạnh và Hà Ngân, thấy Hoàng Mạnh ôm đứa bé lên một chiếc xe sang trọng rồi nghênh ngang rời đi. Hà Ngân thấy Hoàng Mạnh rời đi, để giành lại đứa bé liền lên một chiếc xe khác bám theo sau.

“Cậu chủ, cha mẹ và cả ông của cậu chủ đều đi theo, nói là muốn hỏi đứa bé đó rốt cuộc có phải của anh không? Nếu là đúng thì ôm ra ngoài cho bọn họ xem?”

Hoàng Mạnh cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, lại giương mắt nhìn về phía Hà Ngân bị anh ném lên giường, sau đó xoay người lại, Hà Ngân thấy vậy cuống quýt từ trên giường bò dậy nói: “Đứa bé vô tội, cho dù đây là con ai thì cũng không ai được tổn thương nó, anh… đừng… đừng làm thằng bé bị thương được không?”

Hoàng Mạnh ngoảnh mặt làm ngơ đưa con cho người hầu ở cửa: “Đứa bé đương nhiên là của tôi, nói với mẹ tôi, có thể là đứa bé đói rồi, bảo bà ấy chăm sóc tốt.”

Người hầu nghe vậy liền cẩn thận từng li từng tí ôm đứa bé vào lòng, dạ một tiếng rồi xoay người rời đi. Hoàng Mạnh đóng rầm cửa lại, cạch một tiếng khóa luôn cửa.

“Cô chủ Hà, chúc mừng cô cuối cùng đã phá hỏng hôn lễ của tôi.”

Hà Ngân không ngờ Hoàng Mạnh sẽ thừa nhận đứa bé là con anh, đứa bé không sao đương nhiên là cô yên tâm hơn nhiều.

Sau khi đứng dậy thấy Hoàng Mạnh nở nụ cười, ánh mắt cũng nhìn vào mắt Hoàng Mạnh mà cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Hoàng khích lệ, tôi chẳng qua là cảm thấy đứa bé này đáng thương, đã có người bỏ nó ở địa bàn của tôi, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm với nó một chút rồi? Ai bảo anh là người giàu nhất thành phố Nhiễu, có thể cho nó cuộc sống tốt nhất chứ!”

Hà Ngân vòng hai tay trước ngực, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ đắc chí. Hoàng Mạnh nghe vậy cong môi lên cười nguy hiểm, sải bước đi đến bên giường, Hà Ngân đang định né tránh thì Hoàng Mạnh đã nhào về phía cô: “Nếu cô đã là mẹ của đứa bé, tôi là cha đứa bé, vậy buổi động phòng hoa chúc tối nay nhất định là thuộc về cô rồi.”

“Anh… á…” Mặt Hoàng Mạnh đột nhiên biến sắc, khiến Hà Ngân bị dọa.

Cô chỉ muốn phá hỏng hôn lễ của Hà Dung, nếu không phải đứa bé bị Hoàng Mạnh mạnh mẽ đưa đi, làm sao cô có thể chạy đến nhà Hoàng Mạnh, thấy Hoàng Mạnh sắp sàm sỡ mình, cô liền liều mạng phản kháng, cho dù cô cũng khá nhanh nhạy nhưng sao có thể so được với sức mạnh của Hoàng Mạnh, đạp Hoàng Mạnh một cước rồi đứng dậy khỏi giường, nhưng chưa kịp đứng lên thì Hoàng Mạnh đã ập tới người cô.

“Muốn chạy, đừng có mơ!”

Quần áo Hà Ngân bị Hoàng Mạnh kéo rớt từng cái, cảm giác đau đến tê dại khiến nước mắt cô rơi xuống, cô ở bar luôn giữ mình trong sạch lại chưa từng nghĩ mình sẽ mất trinh ở đây.

“Thật không ngờ cô lại chưa từng trải, rất tốt!”

Hoàng Mạnh vồ vập như điên trên người Hà Ngân, chọc vào vô số lần, Hà Ngân đau đến ngất đi.

“Tôi phá hỏng hôn lễ của anh, anh đã lấy được cơ thể tôi, bây giờ huề nhau, trả đứa bé lại cho tôi, thả tôi đi?”

Sau khi tỉnh lại, Hà Ngân chịu đựng nỗi đau thân thể, để mình trần truồng nhặt quần áo bị xé rách từ dưới đất lên mặc từng cái vào, gương mặt xinh đẹp lạnh tanh không có biểu cảm gì nhiều.

Hoàng Mạnh nghe vậy liền nhấc cô khỏi mặt đất, nắm chặt cổ tay cô lạnh giọng cười với cô: “Trước mặt mọi người cô khăng khăng đổ đứa bé cho tôi, tất cả mọi người biết cô là mẹ đứa bé, tôi chính là người cha không muốn chịu trách nhiệm kia, cô muốn rời đi là có ý gì? Để tôi bị mọi người mắng chửi sao? Ngay trước mặt nhiều người như vậy không phải cô nói cô rất yêu tôi sao? Bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô và đứa bé, muốn rời đi ư, đừng mơ.”

Hoàng Mạnh dùng sức kéo một cái, Hà Ngân bị ép đụng vào ngực anh, thứ nghênh đón là nụ hôn như cắn xé của Hoàng Mạnh.

Hoàng Mạnh cắn mạnh mấy cái trên cánh môi xinh đẹp của Hà Ngân, Hà Ngân đau đến nước mắt trào quanh hốc mắt lại mạnh mẽ không chịu cho nó rơi xuống, cô trợn to hai mắt ngước nhìn Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh là nhân vật lợi hại nhất nhì thành phố Nhiễu, tuy trong tay cô có người nhưng cũng không thể nào chống lại anh, giơ tay lên lau máu trên miệng, chỉ có thể làm bộ như thỏa hiệp, nở nụ cười sau đó từ từ nhắm mắt lại, Hoàng Mạnh thấy thế lại cúi đầu hôn cô.

Quần áo Hà Ngân mặc được một nửa lại bị kéo rơi lần nữa, chịu đựng cảm giác đau đớn mà người đàn ông vì oán giận mà mang đến cho cô, cô đột nhiên thấy mình thế này là tự làm tự chịu, tuy Hà Dung đáng hận nhưng Hoàng Mạnh cũng coi như vô tội, lần trước mình giận chó đánh mèo với anh, bây giờ lại khiến anh mang tiếng xấu, vết cắt bị cô dùng dao rạch trên người anh vẫn còn hơi sưng đỏ, đây là sự tức giận của một người đàn ông bình thường đúng không?

“Nói, cảm giác tôi mang đến cho cô là thế nào? Cô biết không? Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp.”

Sau khi thân thể Hoàng Mạnh được thỏa mãn liền nắm lấy tóc Hà Ngân, cứng rắn kéo cô từ trên giường ngồi dậy, tay nắm ở cằm cô, ánh mắt kia tràn đầy sự trêu chọc.

Hà Ngân gần như không cảm giác được đau đớn nữa, phớt lờ sự trêu chọc của Hoàng Mạnh, trong ánh mắt đầy nước lóe ra sự quật cường, lạnh lùng nói: “Từ nhỏ đã sống dưới đáy xã hội, sớm đã không còn biết liêm sỉ là gì? Tổng giám đốc Hoàng, không ngờ anh thật sự để ý Hà Dung kia? Có điều hôm nay chị ta bị người đàn ông mình yêu thương làm bẽ mặt trong hôn lễ, nhất định sẽ rất đau khổ đó? Cô gái cành vàng lá ngọc của thành phố Nhiễu sắp bị người ta cười đến rớt hàm rồi.”

“Cậu chủ, Phan Vân Lam của quán bar tới, nói là đón cô chủ của anh ta về.”

Ngoài cửa là giọng của người hầu, khiến Hoàng Mạnh có ý mở miệng hơi sững sờ, buông tay Hà Ngân ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, vừa kéo tay áo vừa nói: “Chỉ cần cô rời đi, đứa bé kia sẽ chết ngoài ý muốn, cô tự xem thế nào mà làm!”

Nói xong không thèm liếc nhìn Hà Ngân, xoay người mở cửa ra ngoài.

Phan Vân Lam là trợ thủ đắc lực nhất của Hà Ngân, cũng là người bảo vệ cô nhất, cô ngước mắt quan sát phòng cưới sang trọng của Hoàng Mạnh một chút, đi tới trước tủ quần áo tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi trắng của nam ra mặc vào người, sửa sang lại đầu tóc một chút, chậm rãi ra khỏi phòng, ngước mắt đã thấy Phan Vân Lam mặc nguyên cây đen dẫn theo hai vệ sĩ đứng trong phòng khách.

Cô khẽ ho khan một tiếng, nói với bóng lưng của Phan Vân Lam: “Vân Lam, tôi và tổng giám đốc Hoàng tâm đầu ý hợp, định ở đây thêm vài hôm, mọi người về trước đi!”

Phan Vân Lam nghe tiếng liền xoay người lại, gương mặt tuấn tú lập tức trùng xuống.