Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 2: Đứa bé bị người ta vứt bỏ




Hoàng Mạnh nghe vậy, gương mặt điển trai đột nhiên thôi tức giận, lại cười nói sâu xa: “Cô chủ Hà thật biết đùa, cô nổi tiếng là coi đàn ông như cặn bã, sao có thể động lòng với tôi? Có điều, phụ nữ như cô chủ Hà đây, dù cho có độc Hoàng Mạnh cũng muốn nếm thử!”

“Anh…” Hà Ngân chưa kịp nói ra lời, Hoàng Mạnh đã đột nhiên cúi đầu hôn cô. Cô liều mạng phản kháng, thấy tay đã bị kiềm chế liền dùng chân chống lại, đầu gối thúc vào chỗ bị thương ở bụng dưới của Hoàng Mạnh. Hoàng Mạnh kêu đau một tiếng, Hà Ngân nhân cơ hội đẩy anh ra, nhân cơ hội lăn xuống giường, động tác lanh lẹ nhặt con dao từ dưới đất lên định ra tay trước.

Hoàng Mạnh cũng không ngồi không, cô giơ tay bổ xuống, Hoàng Mạnh đã bắt cổ tay cô lại một cách chuẩn xác, giật con dao lần nữa, hất cô ra thật xa, cởi khăn trói ở chân.

“Tổng giám đốc Hoàng quả nhiên rất nhanh nhạy, như vậy cũng có thể để anh thoát thân.”

Hà Ngân thấy mình bị thua, thành thật khoanh hai tay trước ngực ngồi xuống giường, còn bắt chéo hai chân, thoạt nhìn rất tức giận.

“Nể tình cô và Hà Dung đều họ Hà, tôi chả thèm tính toán với cô, nếu có lần sau thì tuyệt đối không dễ dàng như vậy đâu.”

Hoàng Mạnh được tự do, sắc mặt hơi thay đổi, trầm giọng cảnh cáo xong liền bất chấp vết thương trên người, cầm lấy quần áo trên giường mặc vào rồi đi. Hà Ngân thấy việc thất bại nhưng không từ bỏ ý định, Hoàng Mạnh chưa kịp đưa tay mở cửa, cô đã bước lên phía trước ôm lấy người Hoàng Mạnh từ phía sau.

Khuôn mặt dán vào lưng anh, nũng nịu oán giận: “Hoàng Mạnh, lẽ nào em thật sự khó coi như thế sao, dùng cách như vậy cũng không giữ được anh?”

“Cô…” Hoàng Mạnh đỏ bừng mặt, tác dụng của thuốc khiến anh thở dốc không yên, hành động này của Hà Ngân chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao, anh cắn răng tức giận nói: “Cô chủ Hà coi họ Hoàng tôi là kẻ ngốc sao? Cô muốn dùng dao để tôi bỏ mạng ở chỗ này chứ gì?”

Bụng dưới Hoàng Mạnh bị thương, nói xong liền gạt tay Hà Ngân ra, Hà Ngân thấy thế lại tăng thêm lực: “Không muốn, em chỉ muốn dùng biện pháp cực đoan này để anh nhớ kỹ em mà thôi.”

Lực tay của Hà Ngân khiến Hoàng Mạnh bị đau, có điều cơ thể đau đớn có thể khiến tinh thần anh tỉnh táo hơn chút, dùng tất cả sức lực gạt tay Hà Ngân ra, mở cửa rời đi.

“Rầm.” Một tiếng vang thật lớn, cửa bị đóng sầm lại, sắc mặt Hà Ngân đột nhiên trùng xuống. Nước mắt quật cường chan chứa trong hốc mắt nhưng lại bị nén lại.

Tuy cô đã lăn lộn nhiều năm trong bar, nhưng lại là lần đầu tiên nhung nhớ một người đàn ông, đối phương là một người đàn ông bị bỏ thuốc mê, còn là một người đàn ông nổi tiếng đa tình, anh vậy mà lại không hành động gì, một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có khiến cô tức đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

“Cô chủ, tổng giám đốc Hoàng đi rồi, lên xe xong đi về phía bệnh viện, à… vừa mới có người quăng một đứa trẻ ở cổng, nên xử lý thế nào?”

Hà Ngân nghe vậy vội đưa tay mở cửa xuống tầng đi cùng cấp dưới xem tình trạng đứa bé kia. Là một bé trai mới chỉ được mấy tháng tuổi, nó được bọc lại trong một chiếc mền, khóc trên ghế sofa trong phòng đơn của bar, Hà Ngân cúi người ôm nó vào ngực dỗ dành, thấy đứa trẻ ngừng khóc liền quay đầu nhìn sang người bên cạnh, lạnh giọng nói: “Cậu chắc chắn đứa trẻ này người ta không cần chứ?”

“Đúng vậy cô chủ, đã tìm khắp xung quanh không có ai nhận đứa trẻ này, xem ra là một đứa bé bị bỏ rơi.”

Hà Ngân nghe cấp dưới nói vậy, ánh mắt u ám lại sáng lên một chút, ngón tay khe khẽ búng trên gương mặt nhỏ như quả trứng của đứa trẻ, sau đó khẽ cười nói: “Bé cưng, con tới thật đúng lúc, mẹ tìm cho con một người cha giàu có, thế nào?”



Hôn lễ rầm rộ ngoài trời được công chúng vô cùng chú ý.

Cô dâu Hà Dung dáng người thon thả mặc váy cưới màu trắng, ánh mặt trời khẽ chiếu trên người chị ta, vẻ đẹp vô cùng chói mắt, nhận được sự cảm thán của vô số người.

“Em đồng ý lấy anh không?”

Hoàng Mạnh mặc trang phục chú rể, thậm chí còn chói mắt hơn cả cô dâu, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh mặt trời lộ ra một nụ cười đẹp, cầm lấy bàn tay ngọc ngà của cô dâu nhẹ giọng hỏi.

“Em đồng ý!”

Cô dâu ngượng ngùng nói xong, nửa cúi đầu chờ chú rể đeo nhẫn cưới cho chị ta.

“Đợi đã!”

Hoàng Mạnh cầm nhẫn kim cương đang định đeo vào tay cô dâu, ai ngờ bên dưới lại truyền tới tiếng hét của một phụ nữ.

Theo tiếng hét, Hà Ngân mặc váy màu đen bước ra từ trong đám người, trong tay cô ôm một đứa trẻ mấy tháng tuổi, từ tốn bước trên bậc thang trải thảm đỏ.

“Hoàng Mạnh, anh có thể không thừa nhận em, nhưng đứa bé là máu mủ của anh mà! Lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm để nó sau này mang họ người khác?”

Lời nói của Hà Ngân khiến người ở đó náo động, những ai vốn cầm di động và camera lại càng hưng phấn, lập tức quay cận cảnh gương mặt của Hoàng Mạnh.

“Hà Ngân! Sao lại là cô?” Cô dâu Hà Dung vốn là vẻ mặt xấu hổ đột nhiên nổi giận, hét lên một tiếng với Hà Ngân, lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Mạnh, trợn to hai mắt nghiến răng chất vấn: “Hoàng Mạnh, em muốn anh giải thích cho em biết đây là chuyện gì? Đứa bé là của ai? Anh lằng nhằng với thứ đê tiện này từ lúc nào?”

Sự chất vấn của Hà Dung khiến Hoàng Mạnh nhíu chặt lông mày, lúc này Hà Ngân đã ôm đứa bé đi tới gần anh, mặc cho ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt anh nhìn Hà Ngân cứ như đã đóng băng, lướt qua đứa bé trong tay Hà Ngân rồi nhìn kỹ vẻ đau đớn trên mặt Hà Ngân, trầm giọng hỏi: “Hà… cô chủ Hà, cô lại ca bài gì thế?”

“Hoàng Mạnh, em yêu anh, hãy vì đứa bé mà chấp nhận em được không? Lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm không cần nó nữa? Nó chính là máu mủ ruột thịt của anh mà! Em bảo đảm, chỉ cần anh đón nhận em và đứa bé, em đồng ý từ bỏ cuộc sống ở bar, yên phận theo anh, Hoàng Mạnh, xin anh.”

Hà Ngân vừa nói, trong mắt giàn giụa nước mắt, lúc này đứa bé trong lòng cô khóc òa lên một tiếng.

Hoàng Mạnh còn chưa kịp nói gì, bên dưới đã ồn ào lên, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Thị lại có con với người phụ nữ trăng hoa trong quán bar, trong hôn lễ cô ôm con anh chạy đến tìm, e là sẽ trở thành tin tức hot nhất thành phố Nhiễu đây.

“Hoàng Mạnh, anh đúng là khốn kiếp! Anh tìm ai không được lại cứ phải tìm cô ta, cô ta là thứ đê tiện từ nhỏ đã không ai cần, đáng cho anh mê mẩn như vậy sao?” Hà Dung giựt phăng chiếc voan đội đầu xuống, xoay người đi về phía Hà Ngân, gương mặt trở nên ác độc đáng sợ, giơ tay lên cướp đứa bé trong lòng cô: “Đồ con hoang, tôi muốn xem thử hai người các người có thể sinh ra cái thứ gì?”

Hà Ngân thấy Hà Dung lộ ra bộ mặt thật, muốn làm hại đứa bé, sợ hãi vội tránh về phía sau, tiếc là cô đi giày cao gót, để bảo vệ đứa bé nên lùi ra sau hơi gấp gáp, cô bị Hà Dung giằng một cái liền ngã xuống.

Hà Dung thấy Hà Ngân ngã sấp xuống thì càng thêm hung hăng, bước đến, chỉ là khi tiếp xúc với gương mặt đứa bé, đột nhiên lại lùi về sau hai bước.

Đứa bé khóc lớn trong lòng Hà Ngân, Hà Ngân dỗ mấy cái rồi định đứng dậy, chỉ là chân vừa bị đau, ôm đứa bé không dễ đứng dậy, lại chưa từng nghĩ tới Hoàng Mạnh sẽ đi đến trước mặt cô, đỡ một cánh tay của cô kéo cô dậy từ dưới đất.

Hoàng Mạnh không còn sự tức giận ban nãy, ánh mắt như cười như không đưa hai tay ra dịu dàng nói: “Hà Ngân, đưa con cho anh, để anh xem con chúng ta giống ai?”