Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 169: Một năm sau




Một năm sau.

Mùa hè ở Thành phố Kinh lại đến rồi, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chia thành những tia sáng nhỏ, rọi vào một căn biệt thự màu trắng

Một người mẹ trẻ xinh đẹp đang chơi đùa với đứa bé trong lòng.

“Đồng Đồng ngoan, gọi mẹ đi.” Hà Ngân ngắm nhìn đứa trẻ mới được một tuổi, ngắm đôi mắt to màu thạch lựu đang chớp, đáng yêu vô cùng.

“Mẹ…” Cái giọng búng sữa của đứa trẻ nghe thật đáng yêu.

Hà Ngân hạnh phúc cười híp hết mắt vào, cảm thấy tuổi thọ của mình được kéo dài ra, có lẽ trải qua nhiều như vậy rồi, đứa trẻ này chính là món quà tốt nhất dành cho cô ấy, cô ấy thề rằng, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa đều sẽ bảo vệ đứa trẻ này.

Lí Giai đẩy cửa tay cầm bình sữa bước vào, trải qua một năm bình yên, cô ấy trông có vẻ béo lên chút, những khó khăn được tích lại trên người, phát ra hào quang có sức quyến rũ chín chắn

Hoàng Sinh bị phán quyết tù chung thân, Lí Giai thỉnh thoảng trở về thăm anh ấy, Hoàng Sinh nói rằng sẽ biểu hiện thật tốt để giảm mức phạt, tất cả mọi việc dường như đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Cuộc sống dường như trở nên vô cùng tươi đẹp, những người trong quá khứ dường như đều trở thành ảo ảnh, tình cờ trở về thăm Phan Vân Lam, cái dáng anh ấy ngủ rất bình thản, không biết đến khi nào mới tỉnh, bác sĩ nói Phan Vân Lam khôi phục rất tốt, nhất định sẽ tỉnh lại, Hà Ngân tràn đầy niềm hi vọng vào cuộc sống.

Lúc đầu khi đặt tên cho đứa trẻ, Hà Ngân liền nghĩ ngay sẽ đặt là Niệm Đồng, mẹ của cô là Mạnh Đồng, nếu bây giờ mẹ nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc như thế này của mình, dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ cảm thấy yên lòng.

“Đồng Đồng rất thông minh, nhỏ như vậy đã bặp bẹ học nói nhiều chữ như vậy.” Lí Giai ngắm nhìn Đồng Đồng đang uống sữa mà nói, đứa trẻ này sau khi ra đời, ngay đến cả khuôn mặt giả dối đó của Mạnh Biên cũng bất giác mà cười lên, có một lần còn tè dầm trên người ông ấy mà vẫn còn cười ha ha được, phải biết rằng Mạnh Biên đó rất sạch sẽ, bẩn một chút cũng không bỏ qua.

“Đó là điều đương nhiên, cũng không nhìn xem là con ai.” Hà Ngân phổng mũi cũng không chút ngại ngừng, cười ha ha nhìn.

Chiếc ti vi nhỏ trong phòng đang chiếu phim hoạt hình, niềm vui lớn nhất của Hà Ngân và Lí Giai chính là cùng xem phim hoạt hình với Đồng Đồng.

Hai người đều là những người gặp phải bất hạnh từ nhỏ, thời thơ ấu của họ dường như không có phim hoạt hình, vừa hay có thể bù đắp cho thời nhỏ thiếu thốn của mình.

Con lợn con trong ti vi nhìn thấy bố nói: “Bố.”

Đồng Đồng nhìn thấy, đang ngậm bình sữa cũng bập bẹ nói: “Bố…”

Hà Ngân toàn thân cứng đờ ra, quay đầu lại nhìn Đồng Đồng.

Đồng Đồng dường như cảm thấy thích thú, liên tục gọi: “Bố, bố, bố.”

Khả năng mô phỏng của Đồng Đồng rất tốt, mặc dù còn rất nhỏ, nhưng lại nói rất sõi không hề giống giọng bập bẹ của những đứa trẻ thông thường, mà là âm thanh trong trẻo có lực.

Lí Ngân nhìn thấy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống của Hà Ngân, trong ánh mắt dường như đang ẩn chứa điều gì đấy, một năm trở lại đây, cái tên của người đó vô hình chung trở thành điều tối kị, cả hai người im bặt không nói tiếng nào.

Nhưng Hà Ngân trong một năm cũng không ngăn được bản thân trong đêm khuya tĩnh mịch nhớ lại những hình ảnh của hai người, Hoàng Mạnh thực sự đối xử rất tốt với mình, bản thân ban đầu bị che mắt bởi rất nhiều thứ, đến nay lại hiểu ra rất nhiều chuyện rồi, cũng hiểu rõ trái tim anh ấy, là thật lòng thật dạ.

Lí Giai mấp máy môi, hai người ngày ngày nương tựa vào nhau, tất nhiên biết trong lòng Hà Ngân thực ra vẫn không thể buông bỏ được Hoàng Mạnh, có lúc Hà Ngân đọc được một chút tin tức của thành phố Nhiễu cũng sững người ra rất lâu, thực ra trong lòng vẫn yêu anh ấy.

“Hà Ngân, có một chuyện, tớ nghĩ phải nói cho cậu biết.” Lí Giai chau mày, cuối cùng cũng mở miệng.

“Chuyện gì vậy?” Hà Ngân nhìn Lí Giai.

“Thực ra sau khi tớ về nước lúc đi đến thành phố Nhiễu thăm anh tớ, tớ nhìn thấy Hoàng Mạnh.” Lí Giai nhớ lại cái đêm của một năm về trước, Hoàng Mạnh uống say khướt ở Dạ Mị, gọi tên Hà Ngân, tình yêu khắc cốt ghi tâm đó cho dù thế nào cũng khó mà giấu giếm được.

Hà Ngân nghe đến cái tên Hoàng Mạnh, nước mắt cũng đang trực chào, có những người, đúng là đã chôn vùi trong máu thịt rồi, thì cho dù thế nào cũng không quên được, một khi nhắc đến thì sẽ đau.

“Tối hôm đó, tớ gặp Hoàng Mạnh uống say khướt ở Dạ Mị, anh ấy cứ liên tục gọi tên cậu, thực ra anh ấy rất rất yêu cậu, anh ấy lúc đó, nhìn trông giống một đứa trẻ bị vứt bỏ vậy, yếu đuối không nơi nương tựa.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa đừng nói nữa.” Nước mắt của Hà Ngân cuối cùng cũng đã rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt Đồng Đồng, Đồng Đồng mở to mặt không hiểu gì nhìn Hà Ngân, không hiểu mẹ mình tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy.

Trong căn phòng bệnh màu trắng, vẫn là mùi thuốc tiệt trùng, người bên trong đã nằm hơn một năm rồi.

Ánh nắng rọi vào hàng lông mi của anh ấy, để lại một tia sáng yếu ớt.

Mạnh Biên ở lại trong phòng bệnh, từ sau khi có người thân thì Mạnh Biên trở nên lải nhải vô cùng, ngồi bên cạnh nói về những chuyện gần đây cho Phan Vân Lam.

Thân phận của Phan Vân Lam đã sắp bị lôi ra rồi, nhà họ Mạnh và nhà họ Phan đối đầu nhau cũng là chuyện không lâu sau đó, chỉ là Phan Vân Lam đang nằm trên giường bệnh thì không hề hay biết.

“Hà Ngân sinh ra một bé trai, đáng yêu lắm, con nhất đinh phải tỉnh lại mà xem.” Mạnh Biên nhớ đến thằng bé con đó, nhỏ tuổi như vậy ấy thế mà đã hoà tan được trái tim của lão già cứng cỏi bao năm nay.

Mạnh Biên vẫn đang lảm nhảm gì đấy, hoàn toàn không hề phát hiện ra, ngón tay của Phan Vân Lam đã động đậy khẽ khó nhìn thấy được.

Thành phố Nhiễu cách xa thành phố Kinh hàng ngàn cây số.

Trong vòng một năm, cũng đã ổn định lại.

Như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Hoàng Mạnh ngày ngày đúng giờ đi làm đúng giờ tan làm, thỉnh thoảng vể nhà trêu đùa với My My, My My lớn lên từng ngày.

Cuộc sống dường như rơi vào quỹ đạo vô vị, một năm kể từ khi Hà Ngân mất, Hoàng Mạnh dường như không còn sức sống, cứng nhắc làm việc như một cái máy, chỉ khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, sự lạc lõng và tuyệt vọng cực lớn lại phô ra, phải nhờ vào men rượu mới có thể đi vào giấc ngủ.

Anh ấy mỗi ngày đều đi cũng không nhìn một chút, hơn nữa trong vòng vài tháng trước thành công mua được Dạ Mị từ tay Mạnh Biên

Dạ Mị đâu đâu cũng là mùi nước hoa và mùi rượu, Hà Ngân đã từng sống ở đây, nhưng dường như giống như chưa từng xuất hiện ở đây vậy, ở đây sẽ cũng không bao giờ có thêm một bà chủ xinh đẹp nào khác nữa.

Cuộc sống vốn dĩ vô vị như thế này, Hoàng Mạnh nghĩ, Hoàng Mạnh vốn dĩ phong độ dường như cũng chết cùng với Hà Ngân rồi.

Thế nhưng bi đát là cuộc sống của anh ấy vẫn phải tiếp diễn, anh ấy đã từng nghĩ rằng anh sẽ rất hạnh phúc nhưng cuối cùng lại tan vỡ như bong bóng.

“Sếp Hoàng, sếp Hà đến.” Trợ lí mở cửa phòng anh ấy, là Hoành Thạch, anh ấy ra sức bảo vệ Hoàng Sinh, cũng chỉ là bảo vệ một người án chung thân mà thôi, nghe nói Lí Giai và Hoàng Sinh đã nhận nhau là người thân rồi, hai người phải nên vui mừng chứ, trên đời này còn có người thân của mình.

“Ông ta đến làm gì?” Hoàng Mạnh một chút cũng không muốn nhìn thấy người nhà họ Hà.

“Nghe nói là…”

“Đừng úp úp mở mở nữa nói thẳng đi.”

“Hoành Thạch vẫn chưa nói gì, sếp Hà đã trực tiếp xông vào: “Hoàng Mạnh, Hà Dung đã mang thai con cậu rồi, cậu đừng có có mà rũ bỏ trách nhiệm.”