Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 168: Về nước




Hà Ngân cùng Lê Hùng đến thành phố Kinh thăm Phan Vân Lam.

Đủ loại tư vị của thế gian ngổn ngang trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, chớp mắt liền trở thành bãi bể nương dâu, nhất thời không rõ có cảm nhận gì, hai người đứng ở phía xa xa nhìn vào phòng bệnh, bên ngoài cửa có vệ sỹ, mà Hà Ngân và Lê Hùng không muốn có quá nhiều người biết rằng cô vẫn còn sống.

Mạnh Biên lấy danh nghĩa thăm bệnh con trai mình để đưa Hà Ngân và Lê Hùng vào, bà Phan không ở đó, gần đây tình hình của nhà họ Phan cũng là sóng trước chưa lên mà sóng sau đã xô tới, không biết nhà họ Hoàng dùng cách gì mà lại có thể mượn được người của bên chính phủ, áp chế khó khăn do nhà họ Phan và Mạnh gây ra, đúng là đã quá xem thường anh ta rồi.

Hà Ngân cùng Lê Hùng nhìn Phan Vân Lam trên giường bệnh, anh ấy mặc một bộ quần áo trắng xanh dành cho bệnh nhân, sắc mặt thoạt nhìn không tồi, được an dưỡng rất tốt ở bệnh viện, chỉ là không biết khi nào mới tỉnh lại, mà cũng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nỗi chua xót nổi lên trong lòng Hà Ngân, vô số áy náy bao phủ trái tim cô, cô hy vọng người phải nằm đó chính là mình mà không phải Phan Vân Lam, một Phan Vân Lam mà cô coi như anh trai của mình.

Tâm tình của Lê Hùng giờ phút này cũng không dễ chịu, biết Phan Vân Lam hôn mê cùng với tận mắt chứng kiến hoàn toàn là hai việc khác nhau, cho dù trải qua nhiều đau khổ như vậy tại nước Mỹ, Lê Hùng cũng chưa từng khóc, mà giờ phút này hốc mắt cô lại ửng đỏ.

Họ đã từng có khoảng thời gian sống nương tựa lẫn nhau, cho dù có chịu nhiều cực khổ, có khách hàng hống hách đến tìm họ gây sự, nhưng ba người ở bên nhau dường như sẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa cả, thế sự khó lường, vậy mà lại rơi vào tình cảnh này.

Người thân mà Lê Hùng vẫn luôn mong nhớ đã tìm được rồi, cô tìm được người anh trai dùng vóc người bé nhỏ của mình để bảo vệ cô rồi, nhưng gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, người đó còn suýt nữa hại chết Phan Vân Lam, cô phải làm sao đây?

"Nếu hai người muốn trốn thì không nên ở lại đây lâu, bà Hoàng sắp đến rồi." Mạnh Biên nhíu mày nói.

Khi đã già rồi mới biết hóa ra mình có con trai, đã vậy còn quen biết nhau nên mới trở thành cục diện như bây giờ, dù cho đã trải qua nửa đời sóng gió, Mạnh Biên cũng hoàn toàn không thể bình thản ung dung như thường được.

Giờ nhà họ Hoàng cùng nhà họ Cố đã thỏa thuận với nhau điều gì đó, họ muốn che chở cho nhà họ Cố, hắn hiểu rõ quy tắc thương nhân không đấu đá với quan viên nhà nước, Hà Ngân lại không đành lòng, hiện giờ chỉ có thể để cho Hoàng Sinh nhận được báo ứng mà hắn phải nhận, không, nhất định phải tử hình thì mới có thể làm dịu đi nỗi đau này.

Hà Ngân cùng Lê Hùng đi ra khỏi phòng bệnh, khóe mắt Lê Hùng vẫn còn đỏ, thấy Mạnh Biên không ở cạnh nữa, Lê Hùng mới mở miệng nói: "Tớ muốn đi gặp Hoàng Sinh."

Hà Ngân nhìn Lê Hùng, thật ra trong lòng Hà Ngân hận Hoàng Sinh vô cùng, tin chắc rằng Lê Hùng cũng như vậy, thế nhưng Hoàng Sinh lại là anh ruột của Lê Hùng, Hà Ngân không thể quên được khi còn ở Dạ Mị, Lê Hùng uống rượu cứ khăng khăng muốn đi tìm anh trai, đó chính là sự ấm áp duy nhất trong suốt thời thơ ấu của cô.

"Cậu đến Nhiễu thành đi, tớ ở Kinh thành chờ cậu." Hà Ngân nói.

Lê Hùng mấp máy môi, cuối cùng lại không nói nữa, cô biết đây là sự nhân nhượng lớn nhất của Hà Ngân, đối với Hà Ngân, Hoàng Sinh chính là kẻ thù, mà đối với cô, anh ta là kẻ thù, đồng thời cũng là người thân.

Cả hai bên đều cầm lên không được mà buông xuống cũng chẳng xong.

Ở ngoại ô Kinh thành, Mạnh Biên cung cấp cho Hà Ngân một căn nhà ở, bởi vì còn mấy tháng nữa là phải sinh rồi, hiện tại việc quan trọng nhất mà Hà Ngân phải làm chính là an tâm dưỡng thai.

Lê Hùng đến thành phố Nhiễu, thoạt nhìn bên ngoài, thành phố Nhiễu nhộn nhịp hát ca nhảy múa tưng bừng, nhưng ai mà biết được rằng trong bóng tối lại dơ bẩn cỡ nào, Lê Hùng nhìn tấm biển to đề tên cục cảnh sát, trong lòng giật thót, ánh sáng mặt trời có hơi chói mắt, tựa như sẽ khiến cho nước mắt chảy ra.

Hoàng Sinh nhìn thấy Lê Hùng bên kia đầu cửa sổ thủy tinh, bỗng nhiên rơi nước mắt, đống râu dưới cằm lâu ngày chưa cạo, cả người trông chẳng có chút tinh thần nào, càng làm thêm vài phần tang thương.

Ở trong tù, chắc chắn cuộc sống của anh ấy không được tốt, bị nhà họ Phan cùng nhà họ Mạnh gây khó dễ, mà Hoàng Mạnh lại ở xa tận đất Mỹ.

Lê Hùng cầm điện thoại, hai người ở hai đầu tấm kính thủy tinh lặng lẽ nhìn nhau rơi lệ, cuối cùng vẫn là Lê Hùng mở miệng trước: "Anh."

Thanh âm mang theo run rẩy, xưng hô quen thuộc này cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.

Bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể hắn làm điều gì đi chăng nữa, thì cuối cùng hắn vẫn là anh trai của cô.

"Giai Giai." Một gã đàn ông chảy mồ hôi rơi máu cũng không đổ lệ giờ phút này lại không kìm được nước mắt.

Hai người đều có trăm ngàn lời nói muốn bộc bạch nhưng ngôn ngữ cứng nhắc khô khốc kia dường như không thể nào lột tả hết được nỗi nhớ nhung của bọn họ, chỉ có thể lặng lẽ nhìn nhau qua tấm kính thủy tinh rơi lệ.

"Xin lỗi, Giai Giai." Hoàng Sinh nói, anh ta biết chuyện mình làm đã gây rắc rối cho Phan Vân Lam, nghe đâu Lê Hùng cũng có chút tình cảm với Phan Vân Lam, hiện giờ trong lòng Lê Hùng chắc chắn là vô cùng đau khổ.

Lê Hùng mở miệng, cuối cùng thốt ra câu "Không sao" nói: "Em ở bên ngoài chờ anh, chờ anh chuộc hết tội, chúng ta liền cùng nhau rời khỏi đây, được không?"

Hoàng Sinh cười: "Được."

Lê Hùng đi ra khỏi đồn cảnh sát vẫn thấy hoảng hốt, sắc trời đã có chút tối, bây giờ Dạ Mị hẳn là đã mở cửa buôn bán.

Lê Hùng do dự một chút, cuối cùng bước vào Dạ Mị.

Không biết có phải là do Dạ Mị mới vừa mở cửa tiệm nên còn vắng người, hay là do Hoàng Mạnh trời sinh đã có khả năng thu hút ánh nhìn người khác, nên Lê Hùng liếc mắt một cái liền thấy được Hoàng Mạnh đang ngồi trong góc của quầy bar lặng lẽ uống rượu.

Trước mặt của anh đã bày la liệt chai rượu, có vẻ đã uống không ít, xung quanh có rất nhiều chàng trai cô gái vô thức liếc về phía bên này, đây chính là sức hấp dẫn của Hoàng Mạnh.

Lê Hùng bước đến cạnh Hoàng Mạnh, gọi một ly rượu.

Hoàng Mạnh úp mặt xuống bàn, luôn miệng lẩm bẩm gì đó.

"Hoàng Mạnh, hôm nay tôi đến thăm Hoàng Sinh." Lê Hùng cũng không biết Hoàng Mạnh có thể nghe được hay không, giờ cô chỉ muốn tìm một người để trút bầu tâm sự, Hà Ngân không được, Mạnh Biên không được, ai cũng không được.

Hoàng Mạnh quả nhiên là uống quá nhiều nên không nghe thấy, lẩm bẩm mấy câu, nhưng lần này Lê Hùng nhạy bén nghe được tên của Hà Ngân, Hoàng Mạnh nói: "Hà Ngân, đừng đi."

Lê Hùng ngẩn ra, nước mắt lại vô thức rơi xuống, về nước dường như cô lại trở nên đa sầu ca cảm, thực ra, cô có thể nhìn ra tình cảm sâu đậm của Hoàng Mạnh dành cho Hà Ngân, thế nhưng giữa bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng bị ngăn cách bởi rất nhiều chuyện, Phan Vân Lam chính là chiếc hố không thể vượt qua, anh ấy còn bất tỉnh ngày nào, thì ngày đó kể cả cô lẫn Hà Ngân đều phải chịu sự tra tấn giày vò của cơn áy náy.

"Ai cũng không ngờ tới chuyện sẽ đến nước này, tôi sẽ đợi Hoàng Sinh ra tù, tin tưởng rằng anh cũng sẽ được gặp lại cô ấy thôi, Hoàng Mạnh." Lê Hùng uống cạn ly rượu, thành phố Nhiễu quả thật là nơi khiến người ta thương cảm, nó chất chứa quá nhiều quá nhiều nỗi đau, bao gồm cả Dạ Mị, nơi đã từng là nhà của cô, thế nhưng hiện giờ không có Phan Vân Lam, Hà Ngân cũng rời đi, chốn đã từng quen thuộc nhất này lại trở nên xa lạ như vậy, cô cần phải đi.

Đáng tiếc Hoàng Mạnh lâm vào tình trạng say xỉn cũng không nghe rõ Lê Hùng nói gì.

Mà một ngày nào đó trong tương lai, nói không chừng hai người thật sự có thể gặp lại.