Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 166: Giải thích nguyên nhân




Kính thủy tinh trước mặt Jason lấy viên đạn làm trung tâm, rạn ra một vết nứt nhỏ.

Jason nhìn xuyên qua kẽ hở ấy, trông thấy nụ cười sứt sẹo của Củng Nhân.

Tình cảm đúng là thứ hủy hoại con người, Củng Nhân từ từ buông bàn tay cầm súng của Giang Việt Nhượt xuống, nòng súng còn bốc lên làn khói màu trắng, Giang Việt Nhượt đánh tay lái, rời đi.

Jason nhìn thấy trong xe còn có nửa bao thuốc lá của Hoàng Mạnh, không nhịn được cầm lên hút, nicotine tiến vào cổ họng, tựa như có thể nuốt chửng mất cơn quạnh quẽ.

Jason đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh vun vút, chỉ nhìn thấy khói bụi.

"Vũ Nhu, em biết là xe chống đạn thì việc gì phải làm chuyện thừa" Củng Nhân cũng nhìn vết đạn trên kính thủy tinh, không khỏi bật cười nói.

Giang Việt Nhượt bĩu môi, nhíu mày nhìn vết thương trên cánh tay Củng Nhân "Em không vừa mắt anh ta đấy, vậy mà lại để chị chịu khổ."

Giang Việt Nhượt rất ít khi trẻ con bốc đồng như vậy, Củng Nhân cười khẽ nói: "Anh ta cũng không làm khó chị, em đừng quên, nhà họ Giang cùng gia tộc Douglas còn đang hợp tác."

"Đối với em thì cái gì cũng không quan trọng bằng chị." Giang Việt Nhượt nói.

Củng Nhân dao dộng nỗi lòng, sự chua xót kéo đến, có được những lời này là cô đã rất mãn nguyện rồi, nhưng mà, cô sắp phải rời khỏi đây.

"Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra tay của chị, rồi lại khám một lượt toàn thân, tốt nhất là đừng để lại di chứng gì từ lần trước." Giang Việt Nhượt nói, lái xe đưa Củng Nhân đến bệnh viện

Trong biệt thự của Jason có dấu vết giao chiến, vì không để người khác chú ý, cả hai bên đều rất cẩn thận, Củng Nhân trực tiếp đánh ngất vệ sĩ rồi đuổi theo hội họp với Giang Việt Nhượt, Jenny cùng những người khác lại không biết đánh nhau, vậy nên biệt thự không bị tổn hại nghiêm trọng như trong tưởng tượng.

Quản gia nhìn thấy Jason trở về, lập tức nhận tội.

"Sửa chữa dọn dẹp lại rồi đi xuống đi." Jason không trách móc gì nhiều, lặng lẽ một mình bước vào phòng.

Đây là nơi Củng Nhân đã từng ở, trong không khí còn vương mùi hương thanh mát trên người cô, làm cho người ta lưu luyến.

Chẳng biết mình trở nên đa sầu đa cảm như thế từ bao giờ nữa, Jason cười trào phúng, có đôi khi không nên gặp được người quá mức hoàn mỹ, nếu không nửa đời sau sẽ rất khó có được sự yên bình.

Jason gọi điện thoại, bên trong truyền ra âm thanh kiên quyết: "Hủy bỏ hôn sự của tôi với Linda."

Cho dù biết Củng Nhân sẽ là của người khác, thế nhưng vừa nghĩ tới bênh cạnh mình là một người phụ nữ xa lạ, lòng anh liền khó chịu, hóa ra, một khi đã tìm được người mình thích rồi, thì kẻ khác cũng chỉ là dư thừa mà thôi.

Jason bất lực nghĩ như vậy.

Jason ở trong phòng liên tục hút thuốc, mãi cho đến khi sắc trời dần dần chuyển tối, tàn thuốc đã rơi đầy sàn nhà.

Hoàng Mạnh dập tắt điếu thuốc cuối cùng trong hộp, màn đêm đã hoàn toàn bao phủ.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Jason, nói: "Jason, tôi phải đi, trước khi đi tôi muốn được gặp Mike, anh chuyển lời cho ông chủ của các anh đi."

Jason ở đầu bên kia nghe có vẻ rất mất mát, nhẹ nhàng "Ờ" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy nhà họ Giang thì sao?"

Hoàng Mạnh trầm tư một lúc, nói: "Tôi đã thỏa thuận với người ta, sau khi xử lý xong kẻ phản bội ở đây thì sẽ trở về. Về phần nhà họ Giang, các anh xem rồi xử trí đi."

Jason "Ừ" một tiếng liền cúp điện thoại, nhớ tới Củng Nhân nhắc đến thỏa thuận của mình và người trong nhà, để họ nhúng tay vào chuyện này, không biết Hoàng Mạnh thay đổi có phải là do chuyện đó hay không.

Lê Hùng có hơi trốn tránh Hà Ngân, cô nhất thời không thể chấp nhận được chuyện anh trai mình lại là người hãm hại Phan Vân Lam hôn mê, bên này buông không được mà bên kia bỏ xuống cũng không xong.

Hà Ngân đứng ở giữa chắc hẳn là rất khó xử.

Vết thương trên chân Hà Ngân sau khi trải qua đợt trị liệu thì khôi phục rất nhanh, sắp đi lại được bình thường, không phải khập khiễng nữa.

Hà Ngân thở dài, cho rằng như vậy chung quy cũng không phải biện pháp hay, vì thế chủ động đi tìm Lê Hùng: "Giai Giai, chuyện này không trách cậu được, tớ hiểu mà."

Lê Hùng hờ hững, từ trước tới nay cô luôn coi Hà Ngân như chị của mình, lại là người Phan Vân Lam thầm mến đã lâu, bọn họ từng sống nương tựa vào nhau, hiện giờ lại ra nông nỗi này.

"Hà Ngân --" Lê Hùng vươn tay, ôm lấy Hà Ngân.

Hà Ngân sờ mái tóc mềm mại của Lê Hùng, sau khoảng thời gian ở Mỹ, trông cô gầy đi nhiều, cũng khổ cho Lê Hùng, đều tại mình không đón cô ấy về Trung Quốc sớm.

"Cậu còn chưa nói với tớ, lúc cậu ở Mỹ đã phải chịu oan ức gì?" Hà Ngân chậm rãi nói

Lê Hùng ngẩn ra, nhớ đến khó khăn chồng chất khi đến Mỹ, hai người phải trải qua nỗi đau sinh tử mới không dễ dàng gì mà được yên ổn như hiện tại, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Thật ra, lúc trước người đưa tớ qua Mỹ là Phan Vân Lam."

Hà Ngân biết chuyện này, chỉ gật đầu.

Lê Hùng ngừng một lát, nhớ tới chuyện lúc trước đã đồng ý với Phan Vân Lam, gắng sức đem chuyện độc tố thần kinh kia nuốt vào bụng, tiếp tục nói: "Sau đó tớ bị người của Hoàng Mạnh bắt đi, luôn được bảo vệ, cuộc sống cũng coi như khá thoải mái."

"Anh ta không làm khó cậu chứ?"

Tuy rằng ấn tượng của Lê Hùng đối với Hoàng Mạnh cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn lắc đầu: "Cho tớ một phòng đồ ăn, bố trí người chăm sóc tớ, không hề gây khó dễ."

Hà Ngân mím môi, xem ra Hoàng Mạnh coi như còn có chút lương tâm.

"Về sau, Hoàng Mạnh ở Mỹ có một người quản lý công việc nội bộ tên là Mike, thế nhưng hắn ta làm phản, đi theo Giang Việt Nhượt, tớ liền bị Giang Việt Nhượt bắt cóc."

Mike, tạo phản, Giang Việt Nhượt. Chân mày Hà Ngân cau lại, Giang Việt Nhượt với Hoàng Mạnh không phải người yêu thời đại học sao, với lại hai người họ rõ ràng yêu nhau mà?

Hà Ngân hơi rối loạn, nói: "Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"

Lê Hùng nhíu mày, nói: "Cụ thể tớ cũng không biết, nhưng mà theo lời của Hoàng Mạnh nói lúc trước thì Giang Việt Nhượt bắt cóc tớ là để uy hiếp Hoàng Sinh làm việc cho cô ta."

Hoàng Sinh là trợ lý của Hoàng Mạnh, quan hệ của hai người kia... thật đúng là phức tạp.

"Bọn họ không phải người yêu sao?" Hà Ngân rốt cục cũng hỏi ra khỏi miệng, lúc trước Giang Việt Nhượt nói Hoàng Mạnh chỉ coi Hà Ngân là thế thân mà thôi.

Lê Hùng nghe đến câu này, trái lại nở nụ cười: "Sao có thể chứ?"

Hà Ngân nhất thời không hiểu vấn đề, nói: "Sao lại không thể, Giang Việt Nhượt có gia thế, có sắc đẹp, có tài năng, cái gì cũng có, mà khi quen biết với Hoàng Mạnh ở đại học thì quan hệ của họ đã không bình thường, hai người trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, sao lại không thể có tình cảm với nhau được?"

Lê Hùng cảm thấy chuyện này chính là nguyên nhân mấu chốt khiến Hà Ngân phải tự tử, nghĩ rằng nên nói hết những chuyện mình biết cho cô nghe: "Tớ nhớ Mike đã từng nói với tớ, Giang Việt Nhượt là con gái một của nhà họ Giang, Giang Việt Hân là con riêng, mưu toan muốn tranh giành nhà họ Giang, nói thật, Giang Việt Hân chẳng có chỗ nào sánh được với Giang Việt Nhượt, trong nhà họ Giang SỞ dĩ còn duy trì cổ đông Giang Việt Hân là bởi vì người yêu của Giang Việt Nhượt là một cô gái."

"Cái gì, cô gái?!" Hà Ngân cảm thấy không thể tin nổi.

"Là một cô gái tên Củng Nhân, nghe nói nếu như cô ấy mà là con trai, chắc sẽ chẳng kém Hoàng Mạnh là bao nhiêu đâu, hai người bắt đầu quen nhau từ thời đại học."

Sắc mặt Hà Ngân trở nên vô cùng khó coi, bản thân cô vẫn luôn so đo từng chút một, bực bội khó chịu, mỗi ngày đều giày vò hành hạ mình, vậy mà.... lại là giả sao?