Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 161: Sự thật (1)




Hà Ngân đang trốn ở trong góc, nghe thấy những điều này cũng vô cùng hỗn loạn, ai ngờ lại có nhiều chuyện cô không biết như thế, mà rất nhiều chuyện còn phức tạp hơn cả cô nghĩ.

Hoàng Sinh là anh ruột của Lê Hùng, mà anh ta còn bị Giang Việt Nhượt uy hiếp, nhưng Hoàng Sinh lại là trợ lý của Hoàng Mạnh, thế thì quan hệ của Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt là gì chứ?

Rõ ràng nhìn có vẻ rất mập mờ, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ những bức ảnh ở trong điện thoại, từng bức ảnh mờ ám đó, hơn nữa cả hai đúng là từng có một mối quan hệ đàn anh đàn em trong đại học.

Hà Ngân cảm thấy vô cùng hỗn loạn, cô cảm thấy đầu rất đau, dường như có rất nhiều chuyện không phải như cô nghĩ.

Vào lúc này thì ba người Trung Quốc kia cũng đã tìm đến đây, Hà Ngân từ trong góc phòng đi ra hỏi: “Các anh là người của Mạnh Biên?”

Ba người đó gật đầu, người dẫn đầu lấy ảnh ra nhìn lướt qua rồi gật đầu với hai người còn lại, tỏ vẻ đúng người.

“Mời cô, xe đang đợi bên ngoài.” Hà Ngân gật đầu, vết thương thật sự rất phiền phức, đến tận giờ vẫn còn đau.

Ba người kia thấy vậy liền tiến lên đỡ Hà Ngân rồi nói: “Chúng ta đi bệnh viện trước đã.”

Hà Ngân nhìn hướng mà Lê Hùng vừa rời đi rồi nói: “Không cần đi bệnh viện, gọi bác sĩ riêng đến nhà khám đi.” Điều này để tránh lộ mặt ở nơi công cộng, mấy người nghe Hà Ngân nói xong thì gật đầu rồi nhanh chóng gọi cho bác sĩ riêng.

Đợi cô rời đi rồi sẽ quay lại đón Lê Hùng sau vậy, bây giờ cô còn không muốn gặp Hoàng Mạnh, mà vừa nãy hình như tay Lê Hùng bị thương, sao cậu ấy lại bị thương chứ? Cái miếng băng thấm đầy máu kia thật sự rất ghê người.

Nghĩ đến đó thì sắc mặt của Hà Ngân bỗng trầm hẳn.

Lúc đi đến phòng của hai người, Hà Ngân nhặt một tảng đá khắc gì đó lên cây cột, đó là ám hiệu cô để cho Lê Hùng, nếu cô ấy trở về thì cũng có thể tìm được cô.

Sau khi viết xong, cô liền cùng ba người Trung Quốc kia rời đi.

Lê Hùng và Hoàng Mạnh chạy một lúc, thấy đằng sau không có người đuổi theo liền dừng lại, dù trong lòng Hoàng Mạnh cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lúc anh định hỏi thì bị Lê Hùng ngắt lời: “Những lời anh vừa nói, tốt nhất nên giải thích cho rõ một chút.”

Hoàng Mạnh quan sát xung quanh một lúc thì thấy ở đây cũng khá an toàn, nhìn thấy vết thương trên tay Lê Hùng cả đoạn đường cứ chảy máu, vì là chạy nên máu chảy thấm ra băng gạc còn nhiều hơn liền nói: “Đi bệnh viện xử lý trước đã, rồi vừa đi vừa nói.”

Hoàng Mạnh gọi một chiếc xe, đi đến bệnh viện gần nhất.

Lái xe là một người da trắng, nhìn thấy vết thương của Lê Hùng thì không nói gì suốt cả đoạn đường, chỉ sợ chọc đến mấy kẻ đáng sợ nào đó.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ.” Lê Hùng tiếp tục hỏi.

Hoàng Mạnh liếc nhìn tài xế, thấy anh ta không hiểu tiếng Trung mới nói: “Lúc trước, khi tôi bảo Hoàng Sinh đi điều tra về cô thì tra được thân phận của cô, cũng biết quan hệ của hai người, chứ chứ trước đó tôi muốn giết cô.” Hoàng Mạnh nói đến đây thì cũng cảm thấy hơi ngại mà khẽ vuốt mũi mình: “Chuyện trước đây mẹ tôi làm thì cô cũng biết rồi, Hà Ngân mà biết chuyện này chắc chắn sẽ rất không vui.”

Lê Hùng hừ lạnh rồi nói: “Lúc ấy Hà Ngân đều nghĩ là do anh làm.”

“Chẳng trách, thái độ lúc đó của cô ấy lại lạnh lùng thế, nhưng sợ là sau này không còn cơ hội nói rồi.” Khóe môi hiện lên một nụ cười đắng chát, có thứ gì đó đảo quanh trong mắt anh.

Lê Hùng không muốn nói tiếp chuyện Hà Ngân liền hỏi: “Anh nói tiếp chuyện Hoàng Sinh đi.”

Hoàng Mạnh khẽ hít một hơi thật sâu, mới có thể giấu hết cảm xúc của mình đi, rồi tiếp tục nói: “Lúc đó Hoàng Sinh vì cứu cô mà làm trái ý của tôi, khiến cô bị Phan Vân Lam bắt đi, sau đó thì cô đến Mỹ, vì muốn Hà Ngoc vui tôi mới cứu cô từ tay Phan Vân Lam ra, sau đó thủ hạ ở Mỹ của tôi là Mike đã phản bội, đưa cô cho Giang Việt Nhượt, Giang Việt Nhượt lại dùng cô để uy hiếp Hoàng Sinh phá hoại mối quan hệ của tôi và Hà Ngân, bây giờ Phan Vân Lam hôn mê, mà Hoàng Sinh lại bị giam trong tù đợi phán quyết của tòa.” Hoàng Mạnh nói một cách ngắn gọn.

Đã xảy ra bao nhiêu chuyện mới dẫn đến ngày hôm nay, mỗi bước đi sai đều sẽ có những hậu quả không tưởng được, mà bây giờ kể ra thì chỉ là một vài câu nói.

“Phan Vân Lam hôn mê? Hoàng Sinh trong tù?” Trong khoảng thời gian ngắn Lê Hùng có chút không hiểu rõ được chuyện này, đầu óc không ngừng nghĩ kĩ về chuyện mà Hoàng Mạnh nói.

“Đến rồi, chúng ta vào xử lý vết thương trước đã.” Hoàng Mạnh xuống xe, Lê Hùng cũng không nói lời nào mà đi theo anh ta vào viện.

Thời gian chưa qua bao nhiêu mà đã có nhiều chuyện như thế xảy ra.

Lê Hùng nhớ đên lúc cô hỏi Hà Ngân tại sao cô lại dại dột thế thì cô ấy nói: “Việc yêu Hoàng Mạnh thật sự rất đau khổ, nếu anh ta không thể buông tha tớ thì tớ nghĩ chỉ có cái chết mới có thể giúp tớ thoát khỏi sự đau khổ này.”

Giữa Hà Ngân và Hoàng Mạnh chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện thì mới khiến người đã trải qua bao đau đớn lựa chọn tìm đến cái chết.

“Tôi muốn yên tĩnh một lúc, sau đó anh hãy gửi hộ chiếu đến chỗ tôi ở, tôi không muốn gặp anh nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ tự về nước để gặp Hoàng Sinh.” Lê Hùng nói với Hoàng Mạnh

Có lẽ giờ Hà Ngân đã được mấy người đó đón đi rồi, nên cô phải quay lại xem Hà Ngân có để lại cái gì cho cô không, mà còn phải hỏi rõ ràng chuyện xảy ra giữa Hà Ngân và Hoàng Mạnh.

Hoàng Mạnh gật đầu, dù còn chút nghi ngờ Lê Hùng vì sao không để anh đưa về nước nhưng cũng không hỏi ra.

Bác sĩ tháo ra lớp băng gạc của Lê Hùng, đồng tử Hoàng Mạnh đột nhiên co rút lại, vết thương này rõ là vừa bị không lâu.

Người có mắt đều nhìn ra được điều này, nhưng miếng băng gạc dưới giường thì lại rõ là vừa mới thay đổi, lại nghĩ đến thái độ vừa nãy của Lê Hùng, chắc chắn cô ta đang che giấu điều gì.

Lê Hùng nhìn thấy vết thương của mình còn chưa hề kết vảy, mà Hoàng Mạnh thì ngay bên cạnh, thầm nghĩ hỏng rồi, vội híp mắt suy nghĩ cách ứng đối.

Người như Hoàng Mạnh, muốn ứng đối với anh ta thật rất khó, bây giờ anh ta thấy vết thương rồi mà liên tưởng đến cái băng gạc dưới đất vừa nãy chắc chắc sẽ nghi ngờ cho coi.

Bác sĩ nói gì đó bằng tiếng Anh, mà Lê Hùng thì chưa đi học bao giờ, nên chỉ biết một số câu thông dụng, mấy câu mang tính chuyên nghiệp này thì cô không hiểu nổi.

Hoàng Mạnh đứng bên cạnh gật đầu, cũng nói gì đó với bác sĩ.

“Tôi ra ngoài hút thuốc một lát.” Hoàng Mạnh nói với Lê Hùng.

Lê Hùng gật đầu, hai con người vừa còn nói sự thật với nhau nay lại không biết đối phương đang tính toán bản thân cái gì.

Hoàng Mạnh đứng ở khu hút thuốc trong bệnh viện, đốt thuốc nhưng lại không hề hút, đợi đến khi lửa cháy gần hết cây thuốc mà chạm vào tay thì anh mới bừng tỉnh.

Lê Hùng thật sự rất bất thường, rốt cuộc là có chuyện gì đang giấu mình đây?

“Alo, theo dõi Lê Hùng giúp tôi.” Hoàng Mạnh gọi điện thoại xong liền dùng tay bóp tắt điếu thuốc, thế cục gần đây của Mỹ cũng không hề yên ổn.

Không thể phủ nhận, Hoàng Mạnh luôn thầm mong trong lòng rằng, sự bất thường của Lê Hùng đều là vì một người phụ nữ tên Hà Ngân.

“Hoàng Mạnh, cậu đoán xem tôi vừa điều tra được cái cô gái ở khu xóm nghèo gọi điện thoại quốc tế cho ai nào?” Jason cũng chẳng phải kẻ ngốc, rất nhanh đã nhận ra cái cô gái mà hắn nhận lầm là Hà Ngân là một cô gái khác tên Lê Hùng gì đó?!

Hoàng Mạnh nhíu mày nói: “Đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa.”

“Là Mạnh Biên.”