Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 15: Trong nhà có chuyện




Một người phụ nữ đang ngồi trên du thuyền rất sang trọng, năm tháng không hề để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt bà, ung dung mà không hoa lệ, đoan trang mà không phô trương.

“Bà chủ, đây là video ngày hôm đó mà bà cần.” Một người hầu đặt máy tính trước mặt bà, trong máy tính chính là video ngày Hoàng Mạnh kết hôn.

“Đã điều tra rõ cô gái kia chưa?”

“Người của cậu cả đang cản trở chúng ta.” Người hầu trả lời.

“Cậu tìm Mặc Nhi đến đây.” Người phụ nữ nói với người hầu, nói xong bà đứng dậy đi về phía khoang thuyền, hưởng thụ sự thư thái của biển khơi.

Hà Dung đang ngồi trong căn hộ của Hoàng Mạnh, chị ta lợi dụng thời điểm bị cảm đau buồn đi đến nhà Hoàng Mạnh, nhưng ai ngờ trong nhà không có một ai, người hầu nói đêm qua Hoàng Mạnh không về nhà.

Hà Dung cầm di động lên gọi một số, nói: “Tra được chưa? Bệnh viện? Còn nữa, đưa tài liệu của con tiện nhân kia đến nhà họ Hoàng.”

Trên mặt Hà Dung lộ ra vẻ âm mưu quỷ quyệt, cười đắc ý, chị ta phái người theo dõi Hà Ngân, vì chị ta tin Hoàng Mạnh sẽ ở chỗ Hà Ngân.

Hà Dung siết chặt di động trong tay, nghiến răng nói: “Hà Ngân, mày cứ nhất định phải tranh giành với tao, vậy thì tao sẽ cho mày thấy sự lợi hại của tao.”

Trong bệnh viện tản ra mùi nước khử trùng nồng nặc, e là cũng chỉ có bác sĩ và y tá mới quen với mùi này.

Hoàng Mạnh buồn bực nhìn Hà Ngân cười ha ha, tức giận nói: “Cô cười nữa có tin giờ tôi sẽ xử cô không.” Hà Ngân nghe thấy câu này liền ngưng cười, đi tới cầm gấu bông thả trên người Hoàng Mạnh.

“Ha ha ha, anh biết anh như vậy buồn cười đến mức nào không? Ôm gấu bông mơ mộng xuân, bác sĩ và y tá cũng sợ ngây người. Ha ha ha.” Cô gái nào đó vẫn không biết chán mà cười ha ha, một tên con trai ngồi trên giường bệnh tiếp tục sầm mặt lại.

Hoàng Mạnh nhổ kim truyền dịch ra, Hà Ngân hoảng sợ quát to.

“Anh làm gì vậy, như thế rất nguy hiểm.” Hà Ngân nghiêm túc nói, cô biết Hoàng Mạnh là một người làm việc cẩn trọng, nhưng khi rút châm kim sao cứ như trẻ con vậy.

Hà Ngân vội vã đè mạch máu lại cho Hoàng Mạnh, vẻ mặt căng thẳng của cô lọt vào mắt Hoàng Mạnh, anh vừa cười vừa nói: “Cô xem, trong lòng cô vẫn có tôi.”

Cô trừng mắt liếc Hoàng Mạnh, nói: “Có cái gì mà có, anh có biết anh làm vậy là hành động chỉ kẻ ngu mới làm không, ngộ nhỡ phun máu ra thì làm sao.”

“Không được, tôi đi tìm bác sĩ đến châm kim lại cho anh.” Hà Ngân nói xong xoay người định đi, nhưng Hoàng Mạnh sao có thể cho cô cơ hội này, bắt lấy cô, Hoàng Mạnh xuống giường đi tới bên cạnh Hà Ngân, giúp cô vén mấy sợi tóc tán loạn, nói: “Có phải cô rất hy vọng tôi có chuyện không.”

“Đương nhiên không rồi, tôi muốn gặp My My, nếu anh chết sau này sao tôi gặp My My được.” Hà Ngân im lặng nhìn Hoàng Mạnh.

Tinh tinh tinh…

Di động của Hà Ngân vang lên, là Phan Vân Lam gọi tới, Hà Ngân cầm di động đi ra ngoài.

“Sao vậy?” Hà Ngân hỏi.

“Cô ở đâu thế? Cô không sao chứ?” Phan Vân Lam khẩn trương hỏi, nghe giọng anh ấy hình như là đang chạy.

“Tôi không sao, anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Hà Ngân nghe giọng anh ấy cảm giác có gì không đúng, cứ như có chuyện lớn gì sắp xảy ra.

“Tôi vừa đến nhà tìm cô, cô không có nhưng mọi thứ trong nhà đều bị đập nát, tôi lo cô xảy ra chuyện gì.” Phan Vân Lam thở hổn hển nói.

“Tôi không sao, đang ở bệnh viện. Chuyện trong nhà chờ tôi về rồi nói.” Hà Ngân ôm đầu nói, gần đây đúng là quá nhiều chuyện đau đầu, khiến cô cảm thấy mình mệt chết được.

“Bệnh viện, cô chờ tôi đừng đi đâu, tôi đến đón cô.” Phan Vân Lam vội vội vàng vàng nói xong rồi cúp điện thoại, anh ấy nghe thấy Hà Ngân ở bệnh viện càng sợ cô xảy ra chuyện gì, vội chạy đến xe, đi đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Hà Ngân quay lại phòng bệnh nhìn Hoàng Mạnh đang giằng co với gấu bông, nói: “Tôi có việc phải đi trước.”

Hoàng Mạnh cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không ngờ trong nhà cô chủ Hà còn có thứ này, ngạc nhiên đấy.” Cô đứng ở cửa nghe anh chế nhạo mình.

Cô đi vào cầm lấy túi xách của mình định đi, Hoàng Mạnh sải bước một cái tới trước mặt cô, nói: “My My muốn ra ngoài chơi, có rảnh không?”

Hà Ngân quay đầu nhìn Hoàng Mạnh, có chút cạn lời, nói: “Mấy hôm trước không phải mới ra ngoài chơi sao. Sao lắm chuyện thế.”

“Trẻ con mà, cô có đi hay không hả, tôi không dám bảo đảm sau này My My sẽ như thế nào đâu.” Hoàng Mạnh tiếp tục lấy đứa bé ra uy hiếp cô, anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, trong lòng anh cảm thấy như có chút thành quả.

“Đợi tôi có thời gian rồi nói, nó còn nhỏ không hiểu gì cả, đừng nóng nảy.” Hà Ngân vừa nói vừa tránh khỏi anh.

Hà Ngân ngồi ở đại sảnh bệnh viện chờ Phan Vân Lam, nghĩ trong nhà đã xảy ra chuyện, hôm nay cô ra khỏi nhà cũng chỉ mới vắng có nửa ngày, có người đến nhà cô quậy phá, người đầu tiên Hà Ngân nghi ngờ chính là Hà Dung, ngoài nhà họ Hà ra cô không có bất kỳ kẻ thù nào.

Suy nghĩ một chút, trước mắt xuất hiện một đôi giày, Hà Ngân ngẩng đầu lên liền thấy Phan Vân Lam đang toát mồ hôi đầy đầu, anh ấy thở hổn hển, nhìn là biết vừa chạy tới.

Phan Vân Lam sờ sờ đầu Hà Ngân, xoay cô hai vòng trước mặt mình, nhìn khắp một lượt rồi căng thẳng nói: “Rốt cuộc là cô bị thương ở đâu?”

Hà Ngân gạt tay Phan Vân Lam ra, nói: “Ây da, tôi không sao, có người ốm, tôi đưa anh ta tới bệnh viện thôi.” Hà Ngân cười với Phan Vân Lam, ý bảo anh ấy yên tâm.

Ở cửa không xa có một người đàn ông đang cầm camera chụp bọn họ.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Phan Vân Lam như trút được gánh nặng xoay người ngồi xuống ghế nhắm mắt lại, cứ như vừa mới trải qua địa ngục lại nhìn thấy thiên đường, thực ra cũng có thể nói như vậy, nếu Hà Ngân xảy ra chuyện, anh ấy nhất định sẽ điên mất.

“Được rồi, trong nhà sao vậy?” Hà Ngân đột nhiên nghĩ tới chuyện quan trọng nhất.

Phan Vân Lam mở mắt nhìn Hà Ngân, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không biết, lúc tôi tới tìm cô thì trong nhà đã bị đập phá rồi.”

Hà Ngân nhíu mày, dù không biết là ai làm nhưng cô cảm giác bảy, tám mươi phần trăm khả năng là Hà Dung làm.

Phan Vân Lam đột nhiên đứng dậy, Hà Ngân ấn anh ấy ngồi lại ghế, nói với anh ấy: “Anh làm gì vậy, không phải anh rất mệt sao?” Phan Vân Lam liếc nhìn cô, nói: “Cô có thể lo lắng chút không, nhà cô cũng bị đập phá rồi, cô không về xem thử sao?”

Cô chẳng hề hấn gì, nhún vai nói: “Đập thì cũng đập xong rồi, có gì đáng khẩn trương đâu.”

“Ảnh mẹ cô còn đó, trên đất.” Phan Vân Lam khẽ nói, anh biết mẹ Hà Ngân quan trọng với cô đến mức nào, vốn không định nói cho cô biết, nhưng nhìn cô không quan tâm như vậy chỉ đành làm thế.

Hà Ngân quay đầu trợn to mắt nhìn anh ấy, Phan Vân Lam gật gật đầu trong cái nhìn đáng sợ của Hà Ngân, Hà Ngân kéo tay Phan Vân Lam chạy về phía bãi đậu xe.