Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 92-1: Đầu mối bị cắt đứt




Edit: Ngọc Hân 

Chuyện xảy ra đã qua một tuần lễ, Âu Dương Lãnh duy trì bộ dạng này từ đó, gương mặt tuấn tú âm trầm, nhìn vào một chỗ không nháy mắt, thuốc đốt cháy gần tới ngón tay mới hút một ngụm. 

Hặc Mộc thấy Âu Dương Lãnh đúng lúc khói đang mịt mù, mấy ngày nay bất kể Hắc Tử phái đi bao nhiêu người cũng đều không cách nào tìm thấy bóng dáng Vu Tiện, cô giống như biến mất khỏi thành phố S.

Chỉ thiếu điều lật tung thành phố S lên, nhưng tình hình bây giờ cũng chả khác gì lật tung lên rồi cả, anh ta không hiểu sao Vu Thiện lại biến mất không dấu vết như vậy được, dù sao người lớn thế, sao có thể biến mất trong nháy mắt!

Ở những nơi Vu Thiện có thể xuất hiện đều đã lục soát qua, tin tức mang về lần lượt là thất vọng, Hắc Mộc đã chết tâm, nhưng Âu Dương Lãnh vẫn chưa buông tha, anh không tin Vu Thiện lại mất tích.

Ngày đó phát hiện bóng dáng Vu Thiện trên đường nhỏ, là người khác cố ý cài bẫy, lúc ấy cho rằng Vu Thiện bị bắt cóc, nhưng từ lúc đó đến giờ mà bọn cướp không gọi điện đòi tiền chuộc, còn Hắc Tử thì loại bỏ khả năng bị bắt cóc, suy cho cùng bắt cóc không phải là vì tiền sao?

Ở hội trường tham gia triển lãm, quả thực có nhìn thấy bóng dáng Vu Thiện trong camera, chính xác là cô ngồi lên xe tài xế chạy về phía tập đoàn Âu Dương, còn chiếc xe nửa đường xuất hiện, cảnh sát chứng thực là một chiếc xe được trộm, đầu mối cứ như vậy bị đứt đoạn.

“Tổng giám đốc, đây là văn kiện khẩn cấp, phiền anh ký tên.” Thư ký nhắm mắt đi vào đưa văn kiện cho Âu Dương Lãnh. Trong khoảng thời gian này tổng giám đốc âm trầm lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo làm người khác không dám đến gần, nếu như không phải có văn kiện khẩn thì bình thường cô không dám chủ động xuất hiện, không muốn trở thành đối tượng để trút giận.

Hắc Mộc im lặng ngồi bên cạnh, đuôi mắt quét Âu Dương Lãnh một vòng thấy anh cau mày, anh ta nhìn lại phía thư ký: “Cô đi ra ngoài trước đi, tý tôi đưa cho cô.”

“À, vâng.” Thư ký hơi sững sờ, lập tức gật đầu, vì không khí quanh mình chợt trầm xuống, khiến cô ta mừng quýnh, nhận được sự đảm bảo của Hắc Mộc vội vàng mở cửa đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Nhìn thư ký chạy trối chết, khuôn mặt tuấn tú của Hắc Mộc tối xuống, bộ dạng này của tổng giám đốc duy trì đã lâu, nếu tiếp tục như vậy cho dù tập đoàn Âu Dương có thực lực rất mạnh cũng sẽ không chịu nổi.

Xem xét lại tập đoàn Sở thị, cũng không vì hôm triển lãm tập đoàn Âu Dương gặp phải đột kích tạo nên hỗn loạn mà gặp tổn thất, ngược lại buôn bán càng thêm phát triển không ngừng.

“Tinh tinh.” Điện thoại đột nhiên vang lên, ánh mắt Âu Dươn Lãnh lóe lên nhưng không có động tác gì, Hắc Mộc đứng dậy cất bước đi tới nhấc máy: “A lô?” Gọi vào số này chỉ có một người.

“Điều tra được, hôm phu nhân gặp chuyện không may có một chiếc máy bay riêng bay từ trên sân thượng Sở thị bay đi, nhưng không điều tra ra địa chỉ đáp xuống, mà căn cứ theo lời tài xế nói, ngày đó Vu Thiện rất đáng nghi, vì khi đi vào không đeo kính đen.” Hắc Tử nói liền một mạch.

“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tra ra được tung tích của phu nhân.”

“Dạ.”

“Tổng giám đốc, xác định phu nhân có thể nhờ Kinh Sở dẫn đi.” Đây là giải thích duy nhất, tài xế nói ngày đó khi về nhà, “Phu nhân” mang mắt kính đen.

“Lập tức cho người theo dõi sát sao Sở thị, bất cứ chuyện gì cũng không thể bỏ qua.” Đồng tử Âu Dương Lãnh co rút lại, tròng mắt đen nhanh thoáng hiện vẻ ngoan độc, giờ khắc này cả người anh phát ra vẻ cuồng loạn, rất giống mãnh thú trong đêm tối, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nát con mồi.

“Dạ.” Hắc Mộc nhận lệnh, lập tức gọi điện cho Hắc Tử, Hắc Tử sảng khoái đồng ý, dù sao thì trước giờ tập đoàn Âu Dương và tập đoàn Sở thị vẫn luôn như nước với lửa. 

“Tổng giám đốc, vậy còn những văn kiện này?” Hắc Mộc nói chuyện điện thoại xong thuận thế hỏi, anh ta cảm giác tổng giám đốc trở về bộ dạng trước kia rồi.

“Đưa tôi.” Âu Dương Lãnh dập tắt thuốc, trong khoảng thời gian này nếu như không có điếu thuốc trên tay, sợ rằng anh đã có thể ném đồ đạc gì đó, anh nhận tài liệu trên tay Hắc Mộc, chăm chú xem.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, bóng dáng Âu Dương Văn xuất hiện, thư kí phía đằng sau lộ vẻ mặt hoảng hốt: “Tổng giám đốc, thật xin lỗi, anh ta nhất định đi vào….”

“Đi ra ngoài.” Hắc Mộc phất tay bảo thư kí đi ra ngoài, thư kí lập tức như nhận được đại xá, đóng cửa rời đi, anh ta đứng lên: “Nhị thiếu gia, mời vào.”

“Ừ.” Anh ta duy trì bộ dạng ôn nhu bước vào phòng làm việc, đây không phải là lần đầu tiên anh ta đi vào đây, nhưng trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá: “Sao anh hút nhiều thuốc như vậy?” 

“Đi ra ngoài.” Âu Dương Lãnh nhếch môi, chân mày không hề hạ xuống, tiếp tục xem văn kiện.

“Anh trai, ông nội biết chuyện không tìm thấy chị dâu, ông hỏi anh là đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Văn không lùi bước, ngược lại tiến lên phía trước. Đây cũng là điều anh ta quan tâm, khoảng thời gian trước Vu Thiện vẫn nhận điện thoại của anh ta, chợt có một ngày ngay cả điện thoại cũng không gọi được, mới biết có thể Vu Thiện bị bắt cóc. 

“Ai nói bậy bạ luyên thuyên vậy?” Bút ký tên trong tay “Cộp” một tiếng cắt ngang, gương mặt tuấn tú cương nghị căng thẳng nói: “Nói cho ông biết, Thiện Nhi sẽ nhanh chóng quay về.” Động tác trên tay tiếp tục việc ký tên vừa rồi chưa làm xong.

“Ông nội muốn tự anh về nhà một chuyến.” Âu Dương Văn ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt vô tình hữu ý liếc văn kiện trên bàn, sâu trong đôi mắt thoáng qua vẻ độc ác, nhưng không để Âu Dương Lãnh nhìn ra.

Hắc Mộc đứng một bên, không phản ứng cuộc nói chuyện của hai anh em, mà dường như từ trước tới giờ bọn họ nói chuyện đều không hài hòa như thế này.

“Ừ, tôi sẽ bớt thời gian đi về.” Âu Dương Lãnh trả lời, động tác trên tay không ngừng lại, Âu Dương Văn hoàn toàn bị xem nhẹ cũng không nói gì, người bên ngoài nhìn thấy sẽ cho rằng sự kiên nhẫn của anh ta rất tốt.

“Không có việc gì nữa, về làm chuyện cậu cần phải làm đi.” Âu Dương Lãnh nhàn nhạt nói, nói chuyện như nói với thuộc hạ, khóe miệng Âu Dương Văn mất tự nhiên giật giật: “Vâng, tổng giám đốc.” Nói xong đứng dậy rời đi, Hắc Mộc mở cửa giúp anh ta.

Khoảnh khắc cửa đóng lại Âu Dương Văn dừng lại, quay đầu nhìn vào bóng dáng Âu Dương Lãnh bận rộn bên trong phòng qua cửa kính, tiếp sau đó quay đầu hai tay dưới ống tay áo nắm chặt, đôi môi mím lại không nói một lời rời đi. Người trong phòng thư ký thấy anh ta rời đi, tiếng thảo luận rối rít truyền tới, khiến bóng lưng Âu Dương Văn càng thêm cô đơn.

“Anh ta cũng chỉ là con chó đi bên cạnh tổng giám đốc, nếu như không phải thân phận của anh ta thì sợ rằng tổng giám đốc cũng sẽ không để ý tới anh ta.” 

“Đúng vậy, nghe nói vị trí này của anh ta là ông cụ Âu Dương muốn.”

“Nghe nói vậy, nhưng cũng không dễ ăn đâu.”

“Khụ khụ, còn không mau làm việc đi!” Hắc Mộc vừa lúc đi ra ngoài pha café thì nghe được mấy người trong phòng thư ký tụm nhau lại nói chuyện, cố ý ho khan khiến bọn họ chú ý, nếu như những chuyện này truyền tới tai tổng giám đốc, nhất định sẽ gặp chuyện không hay. Mấy người tụm lại nói chuyện ý thức được có thể gây họa, lập tức giải tán, cũng biết nếu lời mình nói mà tổng giám đốc nghe được, đến lúc đó thì bọn họ sẽ thê thảm, tổng giám đốc ghét nhất là người buôn chuyện.

Hắc Mộc pha xong café bưng vào cho Âu Dương Lãnh, còn Âu Dương Lãnh dường như trở về con người trước kia, cả người tỏa ra khí thế bạo chúa: “Dặn đám người đó liên tục gây áp lực cho Sở thị, âm thầm phá hỏng việc buôn bán của Sở thị.” Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm một phần văn kiện điều tra về Sở thị, độc ác nói.

**********

Vu Thiện bí mật đi tới thủ đô Paris cũng đã một tuần, từ hôm đó tới giờ cô vẫn ở trong ngôi nhà mà Kinh Sở chuẩn bị trước cho cô, mỗi ngày ngoại trừ ngủ và thiết kế thì không đi đâu nửa bước.

Có mấy lần muốn đi xem thế giới bên ngoài một chút, nhưng vệ sĩ được Kinh Sở phái tới khuyên, nói trong khoảng thời gian này thành phố S trong nước không hề yên bình, ở đây không biết có người của bang Tãnh Thiên sống hay không. Vu Thiện không biết bang Lãnh Thiên là gì, khi vệ sĩ giải thích thì mới biết đó là bang phái được Âu Dương Lãnh lập ra rất nhiều năm về trước, được đặt tên là bang Lãnh Thiên.

Vu Thiện rất ngạc nhiên, nói cho cùng chả ai nghĩ tới Âu Dương Lãnh ngoài tập đoàn Âu Dương còn có thân phận khác đó chính là đứng đầu thế lực hắc bang thành phố S. Không biết bang Lãnh Thiên có trụ sở ở đây hay không, thế nên Vu Thiện không dám liều mình đi ra ngoài, cũng không biết kế hoạch của Kinh Sở có bị nhìn ra hay không. Khi cô bay lơ lửng giữa bầu trời mới biết kế hoạch của  Kinh Sở, là phái một người có vóc dáng gần giống mình để cải trang thành mình, thu hút sự chú ý của Âu Dương Lãnh.

Chuyện đã qua một tuần, Âu Dương Lãnh chắc cũng đã buông tha tìm kiếm mình rồi? Vu Thiện nghĩ, không phải là cô có thể đi ra ngoài hoạt động rồi sao? Rốt cuộc ước mơ tha thiết đi tới Paris, cô muốn cảm thụ sự lãng mạn và sức hấp dẫn của Paris. lqdon

Buổi chiều, vệ sĩ nhận điện thoại trước cửa, là Kinh Sở gọi tới, xác định xem Vu Thiện có an toàn hay không, vệ sĩ khẳng định với Kinh Sở là Vu Thiện không sao, Kinh Sở mới yên tâm.

Vu Thiện ngủ trưa xong nhàm chán ngồi trong ghế quý phi, nhìn bầu trời thênh thang bên ngoài, nghĩ tới thời gian mới tới chỗ này, mình rất không quen, nôn gần hai ngày, cô cho là mình mang thai, vì lúc trước có nhà thím Thẩm ở cách vách nhà cô, con gái bà ấy mang thai cũng có triệu chứng như thế này, ăn rồi nôn, nôn rồi ăn.

Khi đó cô rất sợ, cũng không biết phải làm sao, sau vệ sĩ đề nghị cô đi khám bác sĩ, cô ôm tâm tình thấp thỏm bất an đi theo vệ sĩ tới bệnh viện, rất may kết quả khiến cô hài lòng, cô không mang thai.

Mỗi ngày sống ở đây không phải là cách hay, cô muốn trở thành nhà thiết kế mới đi tới chỗ này, nếu như vì muốn trốn tránh Âu Dương Lãnh mà bỏ qua cơ hội này, như vậy cô sẽ tiếc nuối cả đời.

Không được, cô không muốn kết quả như thế, cho dù không thành công nhưng ít nhất cô không nuối tiếc, nghĩ là làm, cô đứng dậy đi thẳng xuống lầu, chỗ này rất yên tĩnh, bên ngoài đều là rừng cây, bên trong là một tòa nhà ba tầng có kiến trúc phương Tây.

Bên trong thiết kế rất tinh xảo, nhìn ra chủ nhà có tâm hồn nghệ thuật.

Cô bước theo  cầu thang xoay tròn, hai vệ sĩ đứng ở cửa thấy cô xuất hiện lập tức tiến lên đón: “Cô Vu, cô muốn đi ra ngoài à?” 

“Ừ, sao các anh biết?” Vu Thiện kinh ngạc, ngay cả việc mình muốn gì bọn họ đều biết ư? 

“Tổng giám đốc nói, bắt đầu từ hôm nay cô Vu có thể tự do hoạt động.” Vệ sĩ trả lời, tổng giám đốc nói tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương không biết cô Vu ở chỗ này, có thể yên tâm sinh sống.

“Thật sự tốt quá.” Vu Thiện rất vui sướng, dù sao không cần ở đây nữa, cô cũng có thể thực hiện giấc mơ của mình rồi. “Vậy bây giờ tôi muốn đi ra ngoài.”

“Được, cô Vu, chúng tôi đi lấy xe.” Vệ sĩ hai nói, xoay người đi lấy xe.”

“Oh, cần phải lái xe đi ra ngoài sao? Ở đây cách nội thành rất xa ư?”

“Đúng vậy, cô Vu, chỗ này là trang viên vùng ngoại ô, muốn đi ra ngoài cần phải lái xe tầm hai giờ.” Vệ sĩ một nói.

“Oh, không thể ở trong khu nội thành sao?” Hàng ngày cô có thể tìm kiếm linh cảm ở đường phố, chỗ này muốn đi ra ngoài thật sự rất xa, mặc dù phong cảnh rất đẹp.

“Không thể, tổng giám đốc nói cô Vu cần sống cách xa thành phố, không để người bang Lãnh Thiên phát hiện ra.”

“Không phải ở đây không có người của bang Lãnh Thiên à?” Không phải vừa bảo cô có thể tự do ra vào ư? Chẳng lẽ Âu Dương Lãnh biết mình ở chỗ này?

“Sợ có người bắt gặp cô.”

“Ừ, vậy phiền các anh.”

Vu Thiện cũng lo lắng, dù sao cũng sợ Âu Dương Lãnh tìm được. 

“Không phiền.” Vệ sĩ 1 trả lời, “Mời cô Vu lên xe.”

Vừa lúc vệ sĩ 2 lái xe tới cửa, Vu Thiện và vệ sĩ 1 đi về phía anh ta, ba người ngồi lên xe sau đó đi vào khu nội thành thành phố Paris. 

“Cô Vu, cô muốn đi đâu?” Vệ sĩ 1 hỏi,

“Không biết, có chỗ nào biểu diễn kịch không?” Nhìn đường phố xa lạ bên ngoài, cô chưa từng tới đây, không biết ở đâu có thể xem biểu diễn! 

“Có, hôm nay vừa đúng lúc có buổi biểu diễn thời trang, bây giờ chúng ta qua vẫn còn kịp giờ.” Vệ sĩ hai vừa xem máy tính vừa nói, anh ta tìm kiếm thời gian biểu diễn thời trang và địa điểm.

“Tốt quá, tôi có thể xem thiết kế thời trang đang thịnh hành.” Vu Thiện rất vui, dường như đã thấy một buổi biểu diễn thời trang trước mắt.

“Vâng, vậy chúng ta đi xem đã.” Vệ sĩ 1 nói, cô Vu này là phu nhân của tập đoàn Âu Dương, thì ra lại là một người dễ chung sống như vậy, bình dị gần gũi, không hề làm ra vẻ.

“Còn có thể nhìn phong cảnh xung quanh.” Vệ sĩ 2 nói, bọn họ đều có may mắn được đi theo Vu Thiện mới tới thủ đô Paris, gặp được người chủ tốt như vậy. 

“Ừ, cảm ơn hai người.” Nếu như không có bọn họ, một mình mình sợ rằng rất khó sinh tồn ở chỗ này.

“Là chúng tôi nên cảm ơn cô Vu mới đúng, nhờ cô chúng tôi mới có thể tới chỗ này chơi.” Vệ sĩ 1 nói, cảm kích liếc mắt nhìn Vu Thiện, cô rất tốt.

“Ơn nghĩa gì đâu, chúng ta là bạn bè mà.” Vu Thiện cười khẽ, mặc dù bọn họ là vệ sĩ bảo vệ cô, nhưng cũng là bạn bè của cô.

Ba người nhìn nhau cười một tiếng, giờ phút này ba người đã trở thành bạn tốt.

Xe đến địa điểm biểu diễn thời trang, vì biểu diễn nên dòng người bắt đầu chuyển động, vệ sĩ 1 đi mua vé cho cô và vệ sĩ hai. Hai người là anh em, làm việc cho Kinh Sở lâu rồi, vệ sĩ 1 là anh trai, gọi là Pháo Đầu, vệ sĩ 2 là em, gọi là Thiết Đầu. Đầu hai người đều lớn, nhưng làm việc rất nghiêm túc.

Rất nhanh, Pháo Đầu quay lại, trên tay là ba tấm vé, Vu Thiện cao hứng nhất, cầm tấm vé cười khúc khích, nếu như không phải Pháo Đầu giục cô đi vào thì cô vẫn còn đứng cười.

Sau khi ba người đi vào, tìm một chỗ có thể gần vị trí sân khấu, Vu Thiện muốn nhìn rõ một chút, cô muốn dùng đầu để nhớ, bất tri bất giác buổi biểu diễn đã kết thúc,Vu Thiện cảm thấy thỏa lòng mong ước. Trên đường về cô lấy giấy bút ra, ghi nhớ từng đặc điểm của những bộ trang phục kia, cẩn thận vẽ lại. 

“Đi thôi, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể ở bên ngoài lâu được.” Pháo Đầu thấp giọng nói, nhìn xung quanh, Vu Thiện hiểu, cô gật đầu: “Bây giờ chúng ta đi về thôi.”

Ba người đi trên đường, cho đến khi xe chạy không có gì khác thường Vu Thiện mới an tâm, Thiết Đầu nhìn ra Vu Thiện căng thẳng, anh ta cười nói: “Cô Vu đừng khẩn trương, chúng tôi rất cẩn thận.” 

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn còn lo lắng người kia.” Vu Thiện cắn môi nói, nỗi đau buồn hiện nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày, không biết Vu Thành có bị dính líu không?

Ngày từng ngày trôi qua, không xảy ra chuyện gì, Vu Thiện và vệ sĩ thường xuyên đi ra ngoài, ba người nhanh chóng quen thuộc đường phố Paris, Vu Thiện lại thường xuyên để ý biểu diễn thời trang, nếu có buổi diễn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ngày hôm đó Vu Thiện theo vệ sĩ đi ra ngoài như bình thường, còn bọn họ cũng rất thích ở chung một chỗ với Vu Thiện, ba người vừa thay giày xong ở cửa, chuẩn bị lên xe đi ra ngoài, chợt điện thoại bên trong phòng vang lên, Vu Thiện nghi ngờ, nhưng Pháo Đầu vội quay vào chạy đi nghe máy: “A lô?” 

“Là tôi, thời gian qua bên kia thế nào?” Kinh Sở hỏi, giờ phút này vẻ mặt anh mệt mỏi nằm ngửa trên ghế da cao cấp, trên gương mặt tuấn tú hiện đầy vẻ mỏi mệt, máu hiện trong hốc mắt, rõ ràng là mấy ngày mấy đêm không được nghỉ ngơi.

Chu Minh đứng ở bên cạnh, cầm sổ sách trong tay, vừa nhìn vừa để ý đến cuộc điện thoại của tổng giám đốc. Kể từ sau khi Vu Thiện rời đi, việc buôn bán của tập đoàn Sở thị bắt đầu bị tập đoàn Âu Dương chèn ép, còn tập đoàn Âu Dương dường như cho rằng phu nhân của bọn họ rời đi là do Sở thị âm thầm sắp xếp.

Gần đây có rất nhiều công ty rối rít phá hợp đồng với Sở thị, nguyên nhân không rõ, cho dù phải bồi thường cũng muốn phá vỡ hợp đồng, mặc dù Sở thị không quan tâm những vụ buôn bán đó, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy thì Sở thị sẽ không chịu nổi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kinh Sở có vẻ mệt mỏi như thế mà cũng phải ở lại Sở thị, không muốn để tập đoàn Âu Dương chèn ép mãi. Thật không ngờ rằng Vu Thiện rời đi lại kích động Âu Dương Lãnh tấn công Sở thị. Trước giờ hai tập đoàn vẫn như nước với lửa, nhưng cũng sống yên ổn với nhau, còn bây giờ vì Vu Thiện mà hai tập đoàn bắt đầu đấu đến anh chết tôi sống.

Mặc dù tập đoàn Âu Dương không tìm được chứng cứ chứng minh mình đưa Vu Thiện đi, nhưng cũng không được bao lâu nữa Âu Dương Lãnh sẽ biết, thế lực bóng đêm của bang Lãnh Thiên không thể coi thường: “Tổng giám đốc, rất tốt, thời gian qua cô Vu rất vui vẻ.” Pháo Đầu nói đúng, không nhìn ra Vu Thiện không vui.

“Vậy thì tốt rồi.” Giọng Kinh Sở nghe cảm giác rất mệt mỏi, song Pháo Đầu không dám hỏi.

“Có phát hiện bang Lãnh Thiên hoạt động ở Paris hay không?” Kinh Sở vẫn lo lắng, dù sao thế lực của bang Lãnh Thiên rất khổng lồ.

Vu Thiện thấy Pháo Đầu cung kính nói với người trong điện thoại thì biết là Kinh Sở, trong khoảng thời gian này hơi bận rộn quên cả nói cảm ơn với Kinh Sở, nếu giờ anh gọi điện thoại tới mình cũng phải bày tỏ một chút, vì thế cô đi tới bên cạnh Pháo Đầu, ý bảo anh ta đưa điện thoại cho mình.

Pháo Đầu đưa điện thoại cho Vu Thiện, anh ta đứng bên cạnh: “A lô, là em.” 

“Thiện Nhi, gần đây em khỏe không?”

“Cảm ơn anh đã giúp em, nếu không em sẽ không có cuộc tốt như vậy.”

Rời khỏi Âu Dương Lãnh là lựa chọn sáng suốt, cho dù nửa đêm nằm mơ cũng sẽ thấy vẻ mặt Âu Dương Lãnh mang theo vẻ mệt mỏi đi tới bên cạnh mình, cô lại thức giấc, sau đó thì không ngủ được, trong đầu đều là bóng dáng của Âu Dương Lãnh và hình ảnh khoảng thời gian cô ở nhà Âu Dương.

“Muốn cảm ơn tôi thế nào?” Kinh Sở nghe thấy giọng cô, tinh thần hơi phấn khởi, nhẹ giọng nói.

“Anh muốn quà gì? Em gửi cho anh.” Vu Thiện cười nhàn nhạt nói, bây giờ Kinh Sở là ân nhân của cô, có yêu cầu gì cô cũng sẽ hoàn thành.

‘Ừm, vậy tự em nghĩ đi, tôi muốn bí mật.” Kinh Sở cong môi, gương mặt tuấn tú phát ra hơi thở ôn hòa, Chu Minh đứng bên cạnh cũng cảm giác Kinh Sở thay đổi.

Anh ta nghi ngờ quay đầu nhìn Kinh Sở, đôi môi khẽ nhấp nháy, miệng khép lại mấy lần muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.  

“Được rồi, em làm xong sẽ gửi cho anh.” Trong đầu cô tự động nghĩ tới quà gì thì phù hợp với thân phận của Kinh Sở, cô không có quá nhiều tiền, không thể mua đồ đắt tiền được.

“Không cần cao sang, chủ yếu là tâm ý.” Dường như Kinh Sở biết cô đang nghĩ gì, khóe miệng nâng lên, tâm tình tốt mà trước nay chưa từng có.

“Vâng, em biết.” 

“Gần đây em sống thế nào?” Kinh Sở quan tâm hỏi, xa cách quê hương của mình nhất định rất nhớ nhà. 

“Rất tốt, đừng lo lắng.”

Hiện giờ cô đã quen.

“Vậy em đi chơi đi, có thời gian tôi sẽ tới thăm em.” Nếu như Âu Dương Lãnh bỏ qua cho Sở thị, anh nhất định có thời gian. 

“Vâng, em cúp máy.” Vu Thiện nhàn nhạt nói, thời gian quả thực không còn sớm, cô còn phải đi tham dự một buổi biểu diễn thời trang, còn có tiệc thời trang nữa.

“Ừ.” Kinh Sở cúp máy trước, anh lo mình sẽ không nhịn được muốn nói chuyện nhiều với Vu Thiện hơn. Haizzz, Kinh Sở rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Vu Thiện cúp máy, vội vàng đi ra cửa, thời gian không còn kịp, cô muốn đi gặp một người, người này có ảnh hưởng sâu sắc với cô trong giới thời trang sau này.

“Nhanh lên một chút.” Vu Thiện ngồi lên xe bảo Thiết Đầu lái xe, Thiết Đầu đợi cô ngồi xong, xe giống như mũi tên lao nhanh về phía trước.

Một ngày này Vu Thiện thu hoạch rất phong phú, thiết kế cô gửi đi nhận được lời khen từ một nhà thiết kế bậc thầy, còn bảo cô tới phòng thiết kế của ông thử thiết kế một bộ trang phục.

Cô rất cao hứng, ý trong lời vị thiết kế này là, con đường thiết kế rất gần với cô rồi! Không uổng công tới Paris một chuyến, trong lòng cô tràn đầy ảo tưởng với tương lai, ngày ngày bận rộn trôi qua.