Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 2: Tên đàn ông đáng ghét




"Lãnh, có chuyện gì xảy ra?" Người đàn ông tên Hà Tường hỏi, vừa đi theo Âu Dương Lãnh đi tới phòng khách, hôm nay anh cố ý chạy về chính là muốn thương lượng với Lãnh một ít chuyện, nhưng không nghĩ đến Lãnh lại giấu một cô gái trong nhà! Là cô gái dạng gì mà đáng giá đến độ Lãnh hao phí thời gian công sức lớn như vậy nhốt cô ta?

"Không có việc gì, cô gái này nhất định bắt tôi dùng một chút thủ đoạn mới chịu đồng ý gả cho tôi." Âu Dương Lãnh cười cợt, Vu Thiện này không giống với những người phụ nữ khác, cũng đáng giá mình tốn chút công phu, chỉ là cô ta thật không nghe lời, cần tự mình dùng thủ đoạn cứng rắn.

"Con gái cần được yêu thương, đừng có quá đáng." Hà Tường cười cười, con gái thôi mà, không phải là hò hét là tốt rồi, huống chi lại là một cô gái xinh đẹp: "Cô là Vu Thiện?" Phải biết Âu Dương Lãnh làm việc đều có mục đích và điều kiện, không có hai thứ này, anh sẽ không đưa phụ nữ về nhà, bên ngoài có rất nhiều cô gái mơ ước trở thành người đàn bà của anh ta.

"Ừ, là cô ấy, chỉ là cô ấy khác với những cô gái kia, cũng sẽ không giống những hạng gái nào đó." Âu Dương Lãnh gật đầu một cái, xem như đồng ý lời của anh, nếu như không phải là biết cô là kiểu người gì ngay từ lúc mười năm trước, hôm nay anh đã không phải dùng thủ đoạn đê hèn làm cho cô đi đến bên cạnh mình như vậy.

"Cậu làm như vậy, cô ấy sẽ không tức giận chứ?" Hà Tường và Âu Dương Lãnh đã đi vào phòng, đóng cửa lại, cách vách Vu Thiện vẫn còn không ngừng mắng Âu Dương Lãnh, khiến người ta không khỏi che tai lại cho thanh tịnh, anh hếch mày lên hỏi.

"Yên tâm, chút giận dỗi này tớ sẽ không để cho cô ấy giận lâu đâu, huống chi đây là cách rời đi chỗ đó tốt nhất đối với cô ấy." Âu Dương Lãnh nâng lên nụ cười tự tin, nhớ tới trước đó nhận được điện thoại của cô gái kia, bây giờ anh cũng còn có chút xúc động trước sự thay đổi lớn.

"Tốt nhất là như vậy, tớ hiểu rõ cậu chỉ muốn tốt cho cô ấy, nhưng đừng gây phiền toái trên người." Hà Tường rõ ràng biết chân tướng của sự kiện, mặc dù anh rất không đồng ý với cách làm của Âu Dương Lãnh, nhưng không khuyên nổi Âu Dương Lãnh, cũng đành phải nghe theo anh ta thôi.

"Thôi, đừng nói nữa, sự tình của người bên kia có chuyện gì xảy ra? Ngay cả cậu cũng cần phải xuất động?" Âu Dương Lãnh khoát tay, ý bảo Hà Tường không nên nói chuyện của Vu Thiện nữa, anh khá tò mò, là hạng người gì, phải kinh động Hà Tường ra tay mới có thể giải quyết?

"Chuyện này nói rất dài dòng, tớ từ từ nói." Hà Tường biết Âu Dương Lãnh không muốn nói tiếp, cũng không miễn cưỡng, nói toàn bộ chuyện lần này mình xuất hiện ở thành phố S ra, khiến Âu Dương Lãnh nghe cũng nhíu mày, chuyện này rất khó xử lý.

"Đáng chết, buông tôi ra."Sau khi bọn họ rời đi, Vu Thiện nỗ lực giãy giụa, ngay cả cổ tay cũng mài đến xước da, cũng không chút nào để ý, muốn mau sớm rời đi nơi quái quỷ này, ở trong mắt Âu Dương Lãnh, cô nhìn tháy sự tàn khốc, không một chút thương tiếc.

Cô không cần gả cho một tên đàn ông khát máu, có trời mới biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì, huống chi nếu như không phải gả cho người đàn ông mình yêu, cô tình nguyện làm ni cô cũng tốt hơn bị một tên ác ma giết hại.

Bất đắc dĩ cô giãy giụa thế nào cũng không cởi được, làm đầu cô chảy đầy mồ hôi, làm sao đây, nếu như mình không thể rời đi, sau khi người đàn ông kia làm xong việc, sao mình đi được? Đang giãy dụa, cửa ở căn phòng cách vách mở ra, Vu Thiện bắt đầu lo lắng, nguy rồi, bọn họ đi ra rồi sao?

"Cô đừng uổng phí hơi sức, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại chỗ này là tốt rồi." Chẳng biết lúc nào Âu Dương Lãnh đứng ở cửa phòng, nhìn Vu Thiện nằm trên giường giống như mới vừa làm xong vận động dữ dội, trên trán cô mồ hôi hấp dẫn sự chú ý của anh, từ từ đi bộ đến bên giường, nhìn gương mặt cô kiều diễm ngẩn người, cô thật là đẹp.

"Anh làm cái gì?" Vu Thiện phòng bị hỏi, toàn thân cô đã làm xong phản kích, mặc dù mình không có cởi ra, nhưng cô sẽ ở lúc anh tới gần, toàn lực công kích, ngăn cản anh.

"Tại sao cô phải quật cường như vậy? Đồng ý gả cho tôi không phải rất tốt? Như vậy thì không cần chịu khổ nhiều như vậy." Giống như là lầm bầm lầu bầu, Âu Dương Lãnh không nhịn được đưa bàn tay ra, lau gương mặt của cô, cô là ngườ con gái cá tính nhất mình đã từng thấy, không có bị tướng mạo hơn người của mình hơn hấp dẫn, cũng không bị gia thế kinh người của mình dẫn dụ.

"Anh cút ngay, đừng đụng vào tôi!" Vu Thiện tránh bàn tay của anh ra, sắc mặt không tốt nhìn Âu Dương Lãnh, bộ dạng của mình bây giờ chính là do anh tạo thành, cô hận đến độ muốn giết anh.

"Như vậy không ngoan, vậy cô cứ tiếp tục ở lại chỗ này." Âu Dương Lãnh ngạo mạn cô, chưa từng có cô gái nào dám trợn mắt nhìn mình như vậy, cô là người đầu tiên, nhưng mà anh chắc là sẽ không rat ay với cô.

"Anh là tên vô lại, anh không thể đối với tôi như vậy!" Vu Thiện nén nước mắt trong hốc mắt, tức giận gào lên, quơ hai tay bị trói, muốn đánh anh cho hả giận, dù cho mình không thể rời đi, cũng muốn cho anh biết, mình không phải là dễ bị khi dễ.

"Đây là cái gì?" Âu Dương Lãnh vô tình thoáng nhìn, khi nhìn rõ cổ tay cô siết bị thương chảy máu, vội vàng bắt được cánh tay cô vung lên, đưa đến gần trước mặt mình nhìn, cô vì muốn rời đi mà không thương tiếc mình!

"Chuyện không liên quan đến anh!" Vu Thiện cả kinh, muốn giấu tay mình cũng đã không còn kịp nữa, bị Âu Dương Lãnh kiềm chế nắm cổ tay bị thương, lực độ của mình rõ ràng có khống chế, sao cô ấy lại có thể bị thương nghiêm trọng như thế!

"Thím Lan, mau mang hòm thuốc tới đây." Không để ý đến việc cô giãy giụa, Âu Dương Lãnh cũng không biết tại sao mình khẩn trương như vậy, anh tự nói với mình, mình chỉ là không muốn cô bị thương trong chính nhà mình mà thôi.

"Không cần anh làm bộ tốt bụng!" Vu Thiện nghiêm mặt, xem vẻ khẩn trương tte6n mặt anh là giễu cợt, anh quá ghê tởm, anh trói mình ở nơi này, lại còn dám quát tháo đối với mình!

"Thiếu gia, hòm thuốc tới." Thím Lan vội vàng đưa hòm thuốc cho Âu Dương Lãnh, sau đó nhanh chóng rời khỏi, cô vẫn để ý tình hình lầu hai, nghe lời nói của thiếu gia, cũng nhìn thấy cổ tay tiểu thư nhà họ Vu bị thương, thiếu gia đây là có chuyện gì thế?

"Tay của cô cần bôi thuốc." Không nói nhiều, trực tiếp đem cổ tay của cô đặt trên chân mình, một tay lấy ra băng gạt, sau đó cẩn thận giúp cô bôi thuốc, mới vừa rồi cổ tay của cô trắng nõn trơn mềm, bây giờ đã bị máu tươi thay thế, anh có cảm giác thật là đáng tiếc.

"Anh đi đi, không cần anh làm bộ tốt bụng!" Nhìn thấy động tác của anh, Vu Thiện bối rối, tại sao anh khẩn trương vì mình như vậy? Nhưng cô không cần sự đồng tình của anh.

"Hừ, đừng tưởng rằng bản thiếu gia tốt bụng, tôi chỉ thì không muốn nhìn thấy máu mà thôi!" Âu Dương Lãnh lạnh lùng nói, anh cũng bị hành động của mình làm cho tâm phiền ý loạn, cũng không còn truy cứu cảm xúc của bản thân mình vì sao mà đến.

"Anh cút đi!" Vu Thiện bị anh nói như vậy, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ trước đây, đối với anh tràn đầy đề phòng, người đàn ông vốn không có trái tim ở trước mắt, tại sao mình lại cho rằng anh sẽ đối với mình tốt nhỉ.

"Nếu như cô muốn tiếp tục ở lại nơi này, cứ việc chọc giận tôi." Âu Dương Lãnh nói chuyện lạnh nhạt, không có chút tí ti nào để ý đến sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, tức giận thay cô chùi vết mau, dịu dàng thay cô dọn dẹp sạch sẽ, sau đó bôi thuốc, thái độ thận trọng này giống như là đang che chở cho người con gái mình yêu mến.

Vu Thiện không nói gì thêm, như cũ phòng bị nhìn hành động của anh, rất sợ anh sẽ thương tổn tới mình, biết anh đang tập trung thoa thuốc cho cổ tay mình, cô mới thả lỏng xuống, nghi hoặc nhìn anh.