“Chủ tịch, ta đi về dọn dẹp nhà cửa trước. Buổi chiều ta sẽ nấu cơm chờ ngươi.” Hoa Thiên hướng Lý Mục đang làm việc mà nói.
Chờ ta? Chữ ấy thật ấm áp biết bao. “Được. Ta đã làm thêm một cái chìa khóa, ngươi cầm lấy đi. Ta sẽ giúp ngươi để ý tin tức thuê nhà.” Lý Mục đáp.
Hoa Thiên tiếp nhận chìa khóa, cười tủm tỉm trở về.
Sắc trời dần dần tối, mặt trời cũng đã xuống núi.
Dưới những tòa cao ốc, người qua kẻ lại vô cùng rộn ràng tấp nập, Lý Mục sải bước trên đường trở về nhà. Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên có một cái bao bố bỗng từ trên trời rơi xuống, đem nửa thân trên của hắn trùm lại, tiếp theo đó hắn bị kéo vào trong con hẻm, trên người không ngừng bị đấm đá, Lý Mục cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ có thể cố gắng giãy dụa trong vô vọng.
Mặc dù bình thường hắn cũng có đến phòng thể hình để rèn luyện thân thể, nhưng căn bản chỉ là để duy trì vóc dáng, lực độ giãy dụa chống đối với bọn người này không hề gây ra ảnh hưởng gì lớn.
“Uh….Hừ.” Lý Mục liên tục bị đánh trúng một chỗ, đau đến nỗi phát ra thanh âm rên rỉ.
“Tiểu tử này ngay cả kêu cũng giống như đang rên rỉ trên giường, đáng tiếc hắn vốn là nam nhân, nếu không đem về cho lão Đại làm ấm giường cũng tốt.” Một tên nói đầy dung tục.
“Ha ha ha!” Cả bọn liền đồng loạt cười vang lên.
Lý Mục chỉ có thể yên lặng chịu đựng để bản thân không phát ra âm thanh.
“Tiểu Thất ca, yếu đuối như hắn sao có thể chịu được nhiều người như vậy chứ?” Tên đó vừa nói lại vừa đá Lý Mục hai cái.
“Nói vậy, cần gì phải dùng bao bố để che mặt hắn?”
“Các ngươi biết cái gì, ý của lão Đại ngươi có thể hiểu được sao? Biến!”
Cũng vào lúc đó.
“Tút…tút…tút…tút…Số máy bạn gọi tạm thời không liên lạc được” Hoa Thiên cúp điện thoại, đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ, bây giờ cũng mười giờ rồi.
Lúc đầu Hoa Thiên vốn là đặc biệt chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn chờ Lý Mục về, nhưng chờ tới giờ này hắn vẫn còn chưa trở về, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, thật sự là tình thế cấp bách mà.
…
Không biết qua bao lâu, Lý Mục mới chậm rãi đứng lên, bọn người nọ cũng đã rời đi hết.
Lý Mục đem bao bố đang trùm trên đầu bỏ ra, những vết thương trên người không ngừng đau đớn âm ỉ. Nhưng Lý Mục chỉ mãi lo đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đối với ta như vậy, không một người nào quan tâm ta, ngược lại còn cười nhạo, thương tổn ta, ta vĩnh viễn cũng chỉ có một mình…
Dường như rơi vào trong bóng đêm tăm tối, nam nhân yên lặng bước về nhà, những người đi đường ai ai cũng đều chú ý đến nam nhân mình đầy thương tích này, lạnh lùng, cô độc, sống nội tâm, ngăn cách với mọi người xung quanh, chỉ là yên lặng mà đi tới. Không ai có dũng khí đến gần hắn, nhưng hắn lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Nam nhân vẫn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, hắn thầm nghĩ về nhà ngủ một giấc, đem hết thảy những chuyện vừa rồi quên đi. Thậm chí cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại “Đinh đinh” vang lên hối hả.