Dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về nhà, Vũ Thanh An thu lại mấy đồ dùng cá nhân mình mới mua được vài ngày cho vào balo, viết vội một tờ giấy rồi dán vào cửa phòng bỏ ra ngoài.
Nơi an toàn nhất bị bại lộ, một bức tường mỏng manh nhưng có thông báo phòng vệ cuối cùng lại bị chính cậu phá nát, nơi còn lại chỉ có thể là chốn cũ.
Ngụy Âu Dương ngồi trên ghế, bình thản nhìn một đống màn hình trước mặt, tầm mắt bắt được thân ảnh nhỏ ở trong video góc trái bên trên.
"Xem em có thể chạy được đi đâu."
Dụ được con mồi tự chạy ra khỏi ổ, thậm chí Ngụy Âu Dương còn chẳng thèm động tay.
Hắn là một người đàn ông trưởng thành, thêm một năm như thêm một tuổi sói, đọc vị người khác càng kinh người. Vũ Thanh An thay đổi, không còn là một con mèo nhỏ nhát gan chỉ dám xù lông hăm dọa, cậu trở thành con mèo kiêu ngạo, mọi giây phút đều có thể vung vuốt cào người. Nhưng hắn tự biết, chính hắn là điểm tối kị trong lòng cậu. Cho dù bây giờ nó theo hướng tiêu cực hay tích cực, hiển nhiên rồi.
Thả con tép, bắt con tôm.
Mở cánh cửa cho cậu tự do chạy ra ngoài, cuối cùng đóng lại cánh cổng sân vườn nhốt cậu ở trong.
Nhìn camera ngoài vườn thấy Ngụy Tiêu Tường đang ngồi nghe nhạc trên ghế cạnh Lod trên ghế, khóe môi mỏng nhếch lên cười, "Em không đành lòng bỏ lại thằng bé".
2 giờ sáng, Vũ Thanh An vì đói tỉnh dậy, bật đèn flash điện thoại phát hiện dấu chấm đỏ ở góc trần nhà ẩn ẩn hiện hiện.
2 giờ 10 phút, chặn ở ngõ hẻm là hơn chục người vệ sĩ cùng A Báo đứng chờ.
"Thật sao? Có hơi phô trương quá không?" Vũ Thanh An nhìn người đứng kín lối cả trước sau, bất đắc dĩ nhìn A Báo hỏi.
Hắn nhếch vai, "Ngài Ngụy muốn chắc chắn rằng cậu sẽ không đập hết người của tôi".
2 giờ 13 phút, Vũ Thanh An bị kẹp giữa đám vệ sĩ ngồi trong xe, trước sau đều có xe của bảo an đi theo.
"Cậu nên hợp tác, ngày mai tôi còn phải đưa Tiểu Tường đi học." Hôm nay thằng bé thức khuya mãi mới chịu đi ngủ, nếu ngày mai hắn không gọi cậu dậy thì khả năng trễ học là rất cao.
Ngụy Âu Dương nhận được tin nhắn thông báo xác nhận mới "à" một tiếng, nhấp một ngụm cà phê đen rồi chép miệng mấy cái mới nở nụ cười.
Trước đó 3 ngày, có một xe bán tải dịch vụ dừng trước cửa tiệm cũ, vài người mặc đồ bảo hộ bước vào, gỡ bỏ từng tấm màn phủ chắn bụi ra, mở máy hút bụi, đảo chiều rồi bắt đầu làm việc, ở một góc có một nam nhân đứng trên ghế cao, cẩn thận móc trong túi zip ra một con mắt camera cẩn thận gắn vào góc tường, còn tỉ mỉ phủ một lớp giấy dán trùng với màu tường lên.
2 giờ 30 phút, Vũ Thanh An đứng ở ngay sảnh lớn Ngụy gia.
Nhìn người đàn ông mặc áo choàng ngủ trước mặt diện vô biểu tình, Vũ Thanh An mím môi một lúc, sau cùng thấy hắn cũng im lặng liền mở lời, "Ngài Ngụy, có lẽ anh có nhầm lẫn.."
"Tại sao?"
"Hả" Cậu ngây người.
Đôi mắt xanh trầm ngâm dõi theo từng ánh mắt cử chỉ của cậu, vẫn là chất giọng khàn nam tính đặc trưng ấy vang lên, "Tại sao muốn anh quên đi em?"
Vào giây phút đó cậu cảm thấy như rơi vào một khoảng không vô định của vòng lặp thời gian, bên tai chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi của người đàn ông này.
Tại sao muốn anh quên đi em?
Tại sao muốn Ngụy Âu Dương quên Vũ Thanh An?
Cổ họng nghẹn đắng, cánh môi run run cứ mấp máy chẳng thể mở lời, cậu tránh đi ánh mắt kiên định mà đau lòng của hắn, vậy là hắn nhớ lại được.
Và những lúc này là khi con người không thể kiềm chế được lời nói suy nghĩ của mình.
"Chẳng phải... cứ như vậy sẽ tốt hơn sao?"
"Cứ như vậy? Em để mặc tôi đau đớn tuyệt vọng khóc thương cho em để rồi nói với tôi thế này sao?!" Ngụy Âu Dương như bị chạm đến giới hạn trong lòng bước tới bên cậu, hai bàn tay lớn bắt lấy vai cậu không cho chạy thoát, giọng gằn xuống ẩn tức giận.
"Tôi bị bắn thủng phổi, bị dìm dưới biển gần chết, Ngụy Âu Dương, và anh còn không nhận ra tôi là ai!" Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy, áp lực cùng sự tủi thân bao lâu nay như sợi dây bị cắt đứt bùng nổ, giọng cậu lạc cả đi vang vọng khắp sảnh.
Đôi mắt nâu rưng rưng ửng đỏ nhìn thẳng vào hắn, câu hỏi mà bấy lâu nay vẫn giữ kín trong lòng thốt lên, "Nếu anh yêu tôi đến vậy, tại sao còn nỡ quên đi tôi?"
Một câu hỏi duy nhất chặn họng Ngụy Âu Dương, khiến bao lửa giận tích tụ trong lòng như tan biến. Tay nhẹ đưa lên ôm khuôn mặt Vũ Thanh An, ngón tay cẩn thận xoa đôi mắt ướt nhèm như những ngày xưa cũ, giọng điệu ôn hòa dỗ dành cậu, "Đừng khóc.."
"Tôi chấp nhận cùng anh vượt mọi gian hiểm, nhưng đối diện cái chết, tôi nhận ra mình hèn nhát đến như nào. Sẽ có những người muốn giết tôi, giết anh, cho dù tôi chẳng làm gì tới họ hết. Anh không thấy sao? Nếu tôi xuất hiện, anh sẽ càng nguy hiểm."
Ngụy Âu Dương nhắm mắt thở dài, phải rồi.
"Chúng ta có thể cứ như vậy.."
"Vậy em trở về bởi vì muốn nói lời chia tay thẳng mặt với anh?" Hắn nhăn mày cau có, "Em ở nơi xó xỉnh nào đó tối ngày suy nghĩ việc sẽ gặp mặt và chia tay với anh thế nào? Còn anh thì nghĩ Vũ Thanh An - người anh yêu đã chết rồi!"
Ai nói đàn ông không rơi lệ?
"Anh ở lại căn nhà này, mọi ngóc ngách đều xuất hiện gương mặt em, mọi thứ đều gợi nhớ đến kỉ niệm giữa anh và em.. thậm chí..." Ngụy Âu Dương ôm đầu thốt lên, "Thậm chí anh nhìn chó mèo cũng nhớ tới em".
"Mọi thứ đang giết chết dần anh, anh phải làm gì?"
Vũ Thanh An nhìn người đàn ông trước mặt chẳng phải là Ngụy Âu Dương thường ngày nữa, nhìn hắn mất bình tĩnh, nhìn hắn tan vỡ ngay trước mặt mình.
Cậu nghĩ mình sẽ đứng tim mất, khó chịu quá, không thể thở nổi.
"Anh thì sao??" Có lẽ do ngày hôm nay cậu chưa ăn gì hết.
Vũ Thanh An, vậy còn anh thì sao?
_____
"Cậu ấy sẽ ổn thôi, chỉ là thiếu dinh dưỡng và mệt mỏi quá, ăn uống ngủ đủ là ổn." Văn Lam nhìn người đang gối tay che mắt ngồi trên ghế nói, "Anh cũng nên nghỉ ngơi đi, tìm được cậu ấy về là tốt rồi".
"Tôi đã phải phái 20 người kèm A Báo đi đấy, biết chứ?" Hắn mệt mỏi đáp.
"Cậu ấy phải đến trưa mới tỉnh lại, nghỉ đi." Leo vỗ vai hắn an ủi, tay kia vẫy vẫy với Văn Lam ý muốn người yêu trở lại bên mình.
Văn Lam nhướn mày mặc kệ hắn đứng dậy chỉnh dây truyền cho Vũ Thanh An, Leo thấy bị bơ thì chẹp miệng tiến lại. Không thì thôi, ta tự tìm tới.
Liêm sỉ đã là cái gì.
"A Báo nói với tôi Tiêu Tường nay chỉ học hai tiết, có vẻ buổi trưa sẽ về dùng cơm." Văn Lam trước khi rời đi nói với lại chỗ Ngụy Âu Dương, thấy hắn gật đầu đã biết liền an tâm xoay người rời đi, không quên kéo theo cái đuôi là Leo một rổ tóc vàng chói trên đầu.
Ngụy Âu Dương cả đêm không ngủ, hắn không dám.
Sợ rằng nhắm mắt ngủ đến khi tỉnh dậy Vũ Thanh An liền biến mất. Rằng cậu lại lần nữa bỏ chạy khỏi hắn. Rằng hết thảy chỉ là giấc mộng.
Hắn cứ nghĩ mãi tới câu hỏi của cậu, tới khuôn mặt đỏ ửng vì khóc, giọng nói đầy tủi hờn và đau đớn hỏi, "Nếu anh yêu tôi đến vậy, tại sao còn nỡ quên đi tôi?"
Kê ghế gần lại giường, tay nhẹ vuốt ve mái tóc cậu như ngày trước, dịu dàng yêu thương như trân bảo.
"Khi em tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói chuyện một cách tử tế được không?"
Dung mạo xinh đẹp ngủ say chẳng biết gì, an yên đến lạ thường khiến cho hắn bật cười, ánh mắt càng nồng đậm cưng chiều.
"Chúng ta sẽ không lớn tiếng chì chiết nhau nữa, được không?"
Hắn mệt mỏi rồi.
Không thể cứ như vậy mãi được.
Giờ đã có Vũ Thanh An rồi..
"Mình sẽ ổn thôi em..."