Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 68: Quen thuộc




Rượu đã ngấm...


Vũ Thanh An mơ hồ nằm trong lòng người đàn ông vô lực bị bế rời khỏi WC, đi một vòng phía sau rời xa khỏi sàn bar đầy tiếng nhạc, hắn dừng lại ở trước cửa một căn phòng.


Nhìn cánh cửa màu đen cùng tay nắm cửa vàng quen thuộc đó, tâm lý lại xuất hiện sự trốn tránh.


Nguỵ Âu Dương đưa tay lên bộ quét mã vân tay cảm biến nhiệt, gần đây vì hắn muốn bảo mật tốt hơn, mọi phòng riêng kể cả ở Nguỵ Âu thị cũng cần có máy quét mã vân tay cho từng người có chức vụ cấp cao, nhìn chung cũng an toàn và nhanh chóng hơn.


Nhận thấy người trong lòng vốn đang yên phận một chút thì lại bắt đầu giãy giụa, cậu phản kháng, "Buông, tại sao lại đưa tôi vào phòng anh?"


Thế nhưng hắn còn chưa nói đây là phòng riêng của mình. Làm sao người thanh niên này chỉ cần nhìn là biết được? Phòng của Leo và Văn Lam ở đây nhìn qua không hề khác phòng hắn.


Hơn nữa Nguỵ Âu Dương sẽ không bao giờ tuỳ tiện để người lạ vào phòng mình, lần này là ngoại lệ duy nhất, cậu thanh niên này thì phản ứng như đây không phải lần đầu khiến suy nghĩ trong đầu Nguỵ Âu Dương lại càng quyết đoán.


Cửa đã tự động khoá lại, Vũ Thanh An đẩy Nguỵ Âu Dương ra thì mất thăng bằng ngã xuống giường.


Cậu khát nước...


Cả người khô nóng, tầm mắt mơ hồ nhìn xung quanh, trong đầu mọi suy nghĩ ưu tư đều dồn ập tới.


"Anh vui vẻ lắm sao?"


Nguỵ Âu Dương vẫn đứng ở bên giường lặng im nghe người thanh niên hỏi, hắn cũng không trả lời lại, Vũ Thanh An không nghe được câu trả lời mình mong muốn, bất mãn lồm cồm bò dậy, hai tay vươn lên túm lấy áo hắn kéo xuống.


Ngón tay cậu chỉ thẳng vào lồng ngực của hắn, nước mắt lại lặng lẽ rơi, "Anh đã hứa với tôi.."


Nguỵ Âu Dương không kỳ thị cảm giác người thanh niên này to gan tự ý chạm vào mình, theo tầm mắt hạ xuống nhìn, phần ngực nghiêng về bên trái có xăm một chữ nhỏ là "An", ngay trên trái tim.


An...


Hắn đặt tên hai khu công trình xây dựng của mình là Vũ An, chiếc dao cầm tay của hắn cũng khắc từ An, hình xăm này cũng không ngoại lệ.


Nguỵ Âu Dương từ khi tỉnh lại ngày đó vẫn chưa bao giờ nghi ngờ những thứ này, hắn vẫn nghĩ chỉ là mong mọi sự bình an và suôn sẻ về mọi mặt.


Người thanh niên này khóc đến thương tâm như vậy, đôi mắt nâu to tròn ngập nước tràn đầy sự đau đớn, nửa điểm cũng không thể là giả được.


"Âu Dương..." Vũ Thanh An mơ mơ hồ hồ, bàn tay gầy nhẹ vuốt xương quai hàm của người đàn ông tuấn tú này, cánh môi khẽ giương lên chủ động hôn, hai tay dần cuốn lên ôm lấy cổ hắn.


Đừng quên mất em...


Trong lòng Nguỵ Âu Dương rung động, người thanh niên này dung mạo rất được, khuôn mặt nhỏ, sống mũi cao, đôi mắt màu nâu tròn cùng hàng lông mi khiến cho phụ nữ phải ghen tỵ, đôi môi nhỏ hơi hồng câu nhân, cậu giờ này còn mang theo sự cám dỗ mê hoặc khiến cho hắn phải đầu hàng.


Đối diện với bao nam nữ có tâm đồ muốn dụ dỗ hắn lên giường, chỉ duy nhất người này hắn không thể chối bỏ, thậm chí còn có phản ứng sinh lý mãnh liệt hơn.


Thật đáng yêu...


Hắn sau vài năm cấm dục lần đầu tiên có thể gặp được người phá được giới hạn này, người thanh niên này giống như đang tự đưa mình vào bẫy.


Một tay giữ lấy eo cậu ôm sát vào người, tay còn lại bắt lấy cằm cậu, thừa dịp Vũ Thanh An rời bỏ thì cúi đầu thừa thắng xông lên, mãnh liệt hôn tới.


"Ưm.." Vũ Thanh An còn chưa kịp thở đã bị hắn hôn tiếp, lưỡi cậu bị quấn lấy, người đàn ông này quá mạnh mẽ gần như muốn rút hết hơi thở cậu.


Bàn tay hạ xuống muốn đẩy hắn ra lại bị bắt lấy, thân hình cao lớn đè lên người cậu tuyệt không cho con đường chạy thoát, "Chính em dụ dỗ tôi giờ muốn bỏ sao?"


"Dương... Em nóng.." Tất cả mơ hồ tựa giấc mơ, Vũ Thanh An vẫn đắm chìm trong mộng này, chỉ như vậy Nguỵ Âu Dương mới là của cậu, ở bên cậu.


Ngay cả áo hoodie cũng không thể nào thoát khỏi người đàn ông này, hắn kéo một lần cởi ra cho cậu dễ dàng, nhìn thân thể thon gầy của cậu lửa nóng trong người hắn lại càng khó dập.


"Gọi thật dễ nghe." Ánh mắt xanh híp lại lộ vẻ tàn nhẫn mơ hồ, suy nghĩ trong đầu với cậu càng lúc càng hạ lưu, hắn muốn một ngụm ăn sạch người thanh niên này.


Không hiểu sao, càng tiếp xúc hắn lại càng không thể kiềm chế được, giống như ở trên người của cậu ấy toát ra mùi hương quyến rũ hắn, hấp dẫn trí mạng khiến cho người đàn ông dễ dàng sập bẫy.


Ở bên ngoài tiếng nhạc vẫn ầm ĩ vang lên, sự náo nhiệt vẫn chưa dứt, trong phòng lại tĩnh lặng nhưng tràn đầy lửa nóng, thi thoảng vang lên tiếng ngâm khe khẽ của cậu thanh niên.


Vũ Thanh An bị ôm trọn vào lòng, eo bị hai tay Nguỵ Âu Dương túm chặt ngồi trong lòng hắn chuyển động lên xuống, khi mãnh liệt khi nhẹ nhàng khiến cho cậu càng bị kích thích hơn, hai chân trở nên vô lực.


"Chân em tê..."


Đôi mắt ngập nước nhìn hắn đáng thương, giọng điệu làm nũng tuyệt như đối người thân thiết, cánh môi bị hắn dày vò trở nên sưng đỏ, bên khoé miệng còn vương sợi lỏng trắng nhỏ câu nhân.


Nguỵ Âu Dương hôn nhẹ lên mắt chàng trai nhỏ này, cười khẽ một tiếng đưa tay lật người cậu lại, để chân tay chống lên giường tiến tới từ phía sau.


"A..." Người thanh niên này chặt như lần đầu tiên làm, mới đầu thậm chí còn khiến nam nhân tình trường như hắn phải khó khăn, song thẳng đến khi cậu ấy quen rồi thì lại vô cùng mẫn cảm, phản ứng lại với mọi động tác của hắn, Nguỵ Âu Dương dường như biết hết mọi điểm yếu của cậu.


Giống như thân thể này thuộc về hắn, không sai lệch đi được.


Tấm lưng trắng đưa lại về phía mình, đôi vai gầy run rẩy vì kích thích, kéo một đường xuống eo nhỏ thon thả rồi tới mông, mọi thứ đều mê người, thực sự là bảo vật.


Ánh mắt chú ý tới dòng chữ nhỏ bên vai trái khiến hắn giật mình, Vũ Thanh An đột nhiên bị ôm từ phía sau kéo lên áp lại gần hắn, người đàn ông cử động eo mãnh liệt làm cậu không chịu được, miệng muốn cầu xin hắn lại không thể, chỉ biết ngâm nga rên rỉ.


Đôi mắt Nguỵ Âu Dương càng lộ rõ sự phức tạp, dòng chữ tiếng Trung vừa nhỏ lại mờ kia là tên hắn..


Vũ Thanh An bị hắn làm cho đến thần trí mơ hồ, kích thích mãnh liệt khiến mắt cậu mờ đi, đến tai cũng nghe không rõ, chỉ biết rên rỉ dưới thân người đàn ông này, bên tai nghe hắn lầm bầm gì đó nhưng cũng không thể hỏi lại được.


Người đàn ông vuốt nhẹ mái tóc cậu, bên dưới vẫn mãnh liệt ra vào, trong lòng chợt có một dòng suy nghĩ len lỏi vào sâu..


Tại sao em thương tâm đến như vậy?


Là tôi đã quên mất em sao....


____


Vũ Thanh An mở mắt tỉnh dậy vào sáng hôm sau, ngoài cảm giác đau đớn khắp người thì còn lưu lại ở trong lòng, hai người như xưa gặp lại nhau ở cùng một tình huống nhưng đã thành hai thời điểm, hắn không nhớ ra cậu.


Cậu từng tự tin vị trí của mình ở trong lòng người đàn ông này rất đặc biệt, thế nhưng ba năm rời xa, cậu không dám nghĩ tới việc hắn liệu có đau khổ hay không, việc hắn sẽ hạnh phúc với người mới lại càng sợ hãi, chỉ có thể mỗi đêm ôn lại ký ức những kỷ niệm bọn họ từng trải qua, nhớ hắn nhưng lại không dám làm gì. Ngu ngốc và nhút nhát.


Đối với việc người ngoài cậu nhanh trí thông minh, đầu óc gian xảo không để ai qua mắt mình, đối với Nguỵ Âu Dương cậu chẳng còn cách nào chống đỡ, hắn đọc vị cậu nắm giữ cậu trong lòng bàn tay.


Cố gắng ngồi dậy bỏ qua cánh tay đang đè ngang hông mình đi, nhìn tấm gương lớn ở góc phòng phản chiếu lại hình ảnh khiến cậu giật mình. Từ trên dưới thân thể đều phủ đầy dấu cắn hôn cùng vết bầm tím, sau lưng cũng vậy, đủ hiểu là minh chứng cho việc đêm qua cuồng nhiệt đến mức nào.


Căn phòng này bày trí khác hoàn toàn so với phòng ở Rose, Nguỵ Âu Dương đã đưa cậu đến đây trong lúc thiếp đi. Vũ Thanh An cẩn thận kéo cánh tay kia rời khỏi mình tránh để hắn tỉnh giấc, may mắn bởi vì tác dụng của rượu hôm qua Nguỵ Âu Dương uống không ít nên vẫn chưa tỉnh dậy, xem ra hắn ngủ rất thoải mái. Trước đây hắn chỉ buông lỏng cảnh giác như vậy khi ở cùng cậu, trải qua một giấc ngủ trọn vẹn thoải mái như người thường, thậm chí có lúc cậu còn dậy sớm trước cả hắn. Chỉ đáng tiếc rằng Vũ Thanh An lại gạt bỏ suy nghĩ này mà cố tình lơ đi.


Cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh chóng, không thể chấp nhận được việc người cậu yêu nhất không nhận ra mình, giống như cái tên Vũ Thanh An chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn, thật xót xa.


Mặc vội quần áo vào, Vũ Thanh An vẫn nhớ những sơ sót của mình năm đó, kiểm tra đầy đủ giấy tờ trong ví của mình rồi mới rời đi. Lặng yên ngồi cạnh ngắm nhìn người đàn ông đang trầm ngủ say, cậu cảm thán, quả nhiên Ngụy Âu Dương ở tuổi 32 bớt đi vài vẻ phong tình nhưng lại thêm vài phần chững chạc nam tính. Gừng càng già càng cay.


Cẩn thận cúi người trộm hôn nhẹ lên môi hắn rồi không động tĩnh rời đi, trước khi đóng cửa còn nhìn lại hắn một lần, Vũ Thanh An hạ mắt tự nhủ.


Thứ lỗi cho một con người không có đủ tự tin trong tình yêu là em..


Thẳng cho đến khi Ngụy Âu Dương tỉnh dậy gây sức ép cho bên bảo an thì Vũ Thanh An đã sớm an vị bên một quán cà phê cạnh một trường học nhỏ. 


Tiểu Tường được Ngụy Âu Dương đứng trên giấy tờ hợp pháp nhận nuôi, đổi họ thành Ngụy Tiêu Tường, chính thức trở thành người của Ngụy gia. Nhìn qua bên đường thấy một đám học sinh đang theo từng nhóm bạn bè đi vào trong trường, vừa lúc đó có một chiếc xe khác đi tới đỗ bên cạnh cổng, cậu không cần đoán cũng biết là xe của A Báo đưa đón thằng bé.


Chiếc xe của A Báo 3 năm trước cũng là hãng vậy nhưng giờ là phiên bản nâng cấp mới nhất, cậu sao có thể không nhận ra. Từ trong xe bước ra là cậu thanh thiếu niên so với bạn đồng trang lứa có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Cậu không thể nhìn rõ thằng bé nhưng hiểu được rằng Tiểu Tường hiện tại đang tốt lắm, ở độ tuổi phát triển so với trước tốt hơn nhiều. Đó chính là đứa bé ngày xưa phải đi theo mình chịu khổ biết bao nhiêu..


Ngụy Tiêu Tường đứng cạnh xe nghe A Báo nhắc nhở liên tục bên tai "Thiếu gia không thể lại gây chuyện với đám người đó nữa" đến phát ngán, nhanh nhảu ngắt lời, "Không sao đâu chú, cháu sẽ không để mình gặp nguy hiểm đâu".


A Báo ngồi trong ghế lái nhướn mày nhìn, "Tôi không nói là cậu sẽ nguy hiểm, tôi nói đám người kia."


Phía sau trường học của Ngụy Tiêu Tường là một trường cấp 3 rất loạn, do quản lý không tốt nên toàn là đám đua đòi du côn ỷ lớn kéo qua kiếm chuyện với học sinh cuối cấp bên đây, mới hai ngày trước A Báo đến trễ có 15 phút, gần đến trường học rồi thì nhận được cuộc gọi điện từ đồn cảnh sát khu vực thông báo Ngụy thiếu gia đang ở đây. 


Cảnh sát thành phố này sao không nghe danh Ngụy Âu Dương, nhìn thấy hai hạ sĩ từ thành phố khác chuyển qua đây công tác mới tuần đầu đã lập công dẹp loạn đám côn đồ trong khu còn chưa kịp khen thưởng thì nhìn thấy Ngụy Tiêu Tường bị còng đứng một bên liền tá hỏa.


Hai hạ sĩ kia còn chưa hiểu chuyện gì, vốn định tra khảo người đó thì đã được cảnh sát trưởng tháo còng mời ngồi xuống, nguyên đám bị đánh cho tơi tả thương tích đầy mình thì bị tạm giam một bên. 


Chưa đầy 10 phút sau có một người mặc đồ đen bước vào, đi phía sau còn thêm 4 người nữa mặc vest chỉnh tề, người đàn ông mặt có vết thẹo đi đầu nói với cảnh sát trưởng vài câu gì đó, ông ta cúi người liên tục có vẻ như nghe theo, rất nhanh người thiếu niên kia được rời khỏi đồn. 


"Thật xin lỗi Ngụy thiếu gia, bất tiện cho cậu rồi." Cảnh sát trưởng đứng ở cửa chào cậu học sinh. 


Hai hạ sĩ liền hiểu ra được gia cảnh của cậu ta không hề đơn giản. Cái người mặt thẹo có vẻ như đứng đầu kia lúc rời đi còn đi phía sau cậu học sinh đó, chứng tỏ người đứng đầu không có ở đây, người kia chỉ là chỉ đạo bảo an chăng?


Đám học sinh bị đánh cho tơi tả kia tối ngày chỉ có kéo bầy lũ đi quấy rối, làm sao có đủ hiểu biết được những mối quan hệ trong xã hội, chúng ở trường bên chỉ thấy được Ngụy Tiêu Tường là có người đưa đón xe sang trọng nhất, chứng tỏ là một đứa nhà nhiều tiền. Rất ít khi A Báo rời khỏi xe, cùng lắm chỉ là mở cửa kính ra dặn dò Tiêu Tường vài câu, mọi người vẫn nghĩ rằng người đưa đón cậu đi học là ba mẹ mà thôi.


Nay vốn định chặn đường cảnh cáo cùng thu một chút "phúc lợi", ai ngờ chúng còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh cho không nhấc nổi người lên, còn bị giải về đồn. Nhìn đứa học sinh kém tuổi được nhóm áo đen tay to mặt lớn đi phía sau, trước khi hoàn toàn rời khỏi thì cậu ta còn quay lại nhìn chúng cười nhẹ một cái, biểu thị cho "hẹn gặp lại".


Múa rìu qua mắt thợ.




"Có một người cũng để thoát. Rảnh rỗi quá nên quên mất cách làm việc rồi?!"


Leo đứng ở bên ngoài nhìn người đàn ông mặc áo choàng ngủ, mái tóc còn chưa chải tử tế đang nổi điên với đám bảo an trong phòng thì huýt sáo một cái.


"Căng nhở?"


Văn Lam đứng một bên đẩy tay hắn, "Anh có thể nghiêm túc một chút hay không?"


Nam nhân tóc vàng mắt xanh nhún vai, "Em à, cuộc sống luôn cần phải tích cực lên chứ. Anh chính là người tỏa năng lượng cho mọi người đó."


Y liếc mắt lườm hắn rồi trực tiếp bỏ qua, người đàn ông này trước giờ vẫn vậy, hễ có y ở bên cạnh là luôn cà trớn chẳng thể nghiêm túc nổi.


Ngụy San cắn răng hỏi, "Anh ấy có thể nhớ lại không?"


Văn Lam nhìn cô thật lòng nói, "Việc hắn có nhớ lại được hay không, chúng ta không thể can thiệp được."


Ngụy Âu Dương dựa theo nền tảng chứng quên ngược chiều mà xóa đi kí ức, thường nó chỉ mang tính chất tạm thời, nhưng đôi khi không phải lúc nào cũng vậy.


Có thể nhớ lại, có thể mãi mãi quên mất.


Các phần khác nhau của não chịu trách nhiệm cho các kĩ năng khác nhau, cũng như nói về phần bộ nhớ, chúng cũng có nhiều loại khác nhau. Các kí ức cũ thường sẽ được an toàn hơn những kí ức mới vì chúng được khắc sâu và mã hóa lâu hơn ở trong não bộ theo thời gian tồn tại. Các kĩ năng sinh tồn thì khỏi cần nói, khả năng quên là rất thấp vì chúng được khắc sâu trong não.


"Đó là lý do tại sao Ngụy Âu Dương sau khi tỉnh lại chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể tiếp thu được rất nhanh mọi thứ trước đây."


Hắn đã tìm hiểu mọi thứ trước khi đến tìm Văn Lam yêu cầu thực hiện chương trình tẩy não, thậm chí còn tự mình thu vén mọi công việc còn đang dở trong công ti và gia tộc yên tâm tạm thời đưa cho Leo và Lâm quản gia nắm quyền. Ngay cả khi hắn tỉnh lại sau quá trình đó, đối tất cả mọi người đang đứng trong phòng cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên khiến cho bao nhiêu bác sĩ chứng kiến đều khiếp sợ, chưa kể tới thời gian hắn hồi phục lại kĩ năng cá nhân, tư duy sắc bén trong công việc của mình.


Hắn hiểu rõ rằng quanh mình là những người hắn tâm đắc tin tưởng nhất.


Bởi vậy mới nói con người Ngụy Âu Dương nhìn được rất nhiều thứ mà người thường không thể nhìn thấy, người khác thấy được một bước thì hắn đã tính trước được mười bước sau đó thế nào.


"Nếu như anh ấy nhớ lại?"


Văn Lam nhìn Ngụy San cười nhẹ, bất đắc dĩ nhún vai, "Không thể biết được hắn sẽ nhớ lại ra sao, nhưng anh đảm bảo Ngụy Âu Dương sẽ không thể nhận ra được Vũ Thanh An ngay đâu."


Kí ức mà ta thường ngay nhắc tới là kí ức sự