Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 67: Gặp lại.




Ai, bắt đầu choáng váng rồi.


Vũ Thanh An chậm rãi bước đi, song bởi vì đoàn người đông đúc chen lấn, tiếng nhạc oang oang bên tai khiến đầu óc cậu càng mơ hồ.


Phòng vệ sinh ở trong góc đã gần tới, bất chợt một cánh tay đưa ra cản, chính điều này kích thích tới sự nhẫn nại cuối cùng của Vũ Thanh An, cậu lập tức đưa tay dùng lực gạt ra.


Nam nhân có ý muốn trêu đùa người thanh niên này sau khi bị gạt tay liền đen mặt, gã đưa tay túm vai cậu nói lớn, "Một chút lịch sự mày cũng không có sao??"


"Đừng động vào tôi." Vũ Thanh An chán ghét cảm giác người lạ chạm vào mình, bởi vì vậy đã tỉnh được đôi phần, ánh mắt lạnh đi nhìn gã đàn ông kia.


"Mày biết tao là ai không? Chán sống ở A thành rồi sao?" Gã đàn ông kia giơ nắm đấm hướng thẳng mặt Vũ Thanh An.


"Aaa!!!" Tiếng hét cùng tiếng đổ vỡ vang lên, đám người dàn ra tạo khoảng trống ở góc sàn bar, A Báo thấy có chuyện không ổn liền ngoắc tay với bảo an ở đây bắt đầu làm việc, phía DJ thấy được cũng dừng nhạc ngay lập tức.


Nguỵ Âu Dương đứng phía sau ngạc nhiên, người thanh niên nhỏ kia thế nhưng có thể vật ngã một gã đàn ông cao lớn hơn mình dễ dàng như vậy, thân thủ không hề tệ.


Gã đàn ông kia không hiểu được chuyện gì xảy ra, khi thấy được ánh mắt lạnh lẽo của người thanh niên này thì bả vai đã bị túm ngược lại, gã bị ném ngã dúi dụi dưới bàn, toàn bộ rượu nước đều đổ lên người.


"A..." Vũ Thanh An đầu "ong" một tiếng, động tác vừa rồi quá nhanh, cậu không chịu được.


Choáng quá...


"Bắt nó lại!" Gã kia hô.


Đám đàn em của gã vừa tính đuổi theo túm lại người thanh niên đang dựa tường đi vào nhà vệ sinh thì vừa lúc người đàn ông này xuất hiện.


Xung quanh liền xôn xao không ngừng.


Nguỵ Âu Dương sau bao lâu không xuất hiện bên ngoài, lần này lại tựa ma quỷ đột ngột có mặt ở đây.


Dáng người cao lớn, mái tóc nâu xoăn vuốt phía sau, áo sơ mi đen xắn tay cùng cúc áo hờ hững phô ra làn da đồng khoẻ mạnh cùng bả vai rộng, vẫn là phong thái điềm nhiên và đôi mắt xanh lạnh lẽo đó nhìn.


"Vậy mày biết tao là ai không?"


Từ ngày Nguỵ Âu Dương quy ẩn, A thành liền xuất hiện những băng đảng nhỏ lộng hành, chúng còn dám tới địa bàn Rose bày trò, hắn lại mắt nhắm mở cho qua, chủ lực dồn vào Nguỵ Âu thị, đám băng đảng này thấy không bị sờ gáy thì càng lộng hành.


Thế nhưng ai mà biết được, chúng tưởng bản thân mình có được cơ hội thâu tóm thành phố này, hoá ra Nguỵ Âu Dương vẫn ở đây, nhìn từ trên cao coi bọn chúng diễn trò hề.


Nguỵ Âu Dương cười như không, hắn so với quá khứ càng ít nói hơn, bước chân chậm rãi đi về hướng người thanh niên vừa rời khỏi.


Gã đàn ông kia cùng đám đàn em của chúng được một trận doạ gan liền như thỏ đế, vội vàng tìm đường rời bỏ. Thế nhưng động phải Nguỵ Âu Dương sao có thể tránh được, A Báo đi tới cho bảo an lôi chúng ra phía sau quán bả, lấy toàn bộ căn cước và ví của chúng. Nhìn đám đàn em thậm chí còn có vài đứa tuổi còn đang đi học, ngoài việc to xác ra thì trong đầu có lẽ chẳng có một kiến thức gì, học theo thói xấu ra ngoài xã hội ra oai. Thật đen đủi, ông chủ Nguỵ Âu Dương lại khinh thường nhất loại này.


"Cho chúng vài chiêu của các cậu đi, tiền giữ lại làm bồi thường thiệt hại, tan ca thì cầm đi ăn uống gì đó cũng được." A Báo phất tay thoải mái nói, Nguỵ Âu Dương tuy rằng khắt khe huấn luyện người của mình nhưng chưa bao giờ bạc đãi, chỉ cần không làm trái ý hắn thì chẳng bao giờ lo chuyện thiếu tiền, hơn nữa cách sống của người đàn ông này có tiếng trong giới hắc bạch khiến bao người nể phục, chính vì vậy đàn em của hắn luôn là những người trung thành lâu năm.


_____


Vũ Thanh An đẩy cửa vào nhà vệ sinh liền ôm mặt xuống bồn rửa nôn thốc tháo.


Chết tiệt, tại nãy uống quá nhiều rồi, trước đó còn không ăn gì, dạ dày cậu chịu không nổi.


Mở vòi nước tẩy sạch đi, đưa tay rửa mặt cho tỉnh táo một chút, nhìn trong gương liền thấy hình ảnh người y hệt cậu đang đứng khoanh tay cười.


"Thật bẽ mặt."


"Im đi." Vũ Thanh An phẩy tay.


"Thôi nào, tôi là người giúp cậu trước đó đó." Người trong gương cau mày bất mãn.


"Cậu là do tôi tưởng tượng ra." Người thanh niên lấy trong túi ra một lọ thuốc, bỏ ra hai viên cho vào miệng rồi cúi người mở máy nước uống.


"Tôi là con người thật của cậu mà, hơn nữa thứ thuốc đó không tốt cho sức khoẻ đâu." An Vũ nói.


Cúi đầu rửa mặt lại một lần nữa, nếu như quay trở về thời điểm 3 năm trước chắc chắn viễn cảnh đó sẽ là như vậy.


Nhưng hiện tại An Vũ đã biến mất rồi, chỉ còn mình cậu.


Vũ Thanh An là An Vũ mà.


Xoa xoa mái tóc hơi ướt của cậu, Vũ Thanh An vừa thở dài một tiếng thì nghe tiếng mở cửa, cậu theo phản xạ nhìn qua, có thể là đám người vừa nãy gây rối.


"Tôi cần cậu ra ngoài vì có thể cậu liên quan tới vụ việc làm phá hoại tài sản ở đây." Nguỵ Âu Dương lần đầu tiên nói những thứ như thế này, vốn dĩ đây không phải việc của hắn, hắn sẽ không bao giờ phải hạ mình đi làm thế, song không hiểu sao mặc dù lấy cớ để nhìn mặt người này thì Nguỵ Âu Dương vẫn không hề thấy bị sỉ nhục.


Bốn mắt chạm nhau, cả hai người đều đông cứng.


Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, cổ họng Vũ Thanh An nghẹn đắng lại, đến khi nhìn khuôn mặt người kia thì mọi rào chắn trong lòng liền tan biến.


Ba năm, Nguỵ Âu Dương đứng trên đỉnh danh tiếng và sự nghiệp, hắn vẫn khoẻ mạnh, không có vẻ gì khác so với trước đây, thậm chí vẻ ngoài còn trưởng thành hơn soái hơn. Thế nhưng đôi mắt xanh lạnh lùng kiêu ngạo vẫn còn đó, chỉ có điều ẩn sâu bên trong là sự mỏi mệt thêm mười phần vô cảm.


"Cậu tên gì? Chúng ta từng gặp trước đây chưa?" Nguỵ Âu Dương cau mày hỏi, nhìn thấy người thanh niên này càng lúc càng quen mắt, giống như đã từng gặp trước đây nhưng lại không thể nhớ ra được là ai.


Lần đầu tiên người đàn ông này lại nghi ngờ chính khả năng ghi nhớ của mình.


Nhìn biểu tình cứng ngắc cùng ánh mắt ngơ ngác của người đối diện xen lẫn đau đớn, hắn lại càng nghi ngờ, đây không phải là biểu tình của một người thường khi gặp người lạ.


Cảm giác của hắn cũng không phải là bình thường khi ở gần người thanh niên này. Nó giống như là chỉ xuất hiện duy nhất ở người này, chưa từng có ai khác giống như vậy.


Vũ Thanh An chết lặng, cậu không biết phải phản ứng ra sao, trong đầu chỉ vang lên có một câu nói lặp lại từ người kia. Hắn không nhận ra cậu.


Nếu còn đứng ở đây, cậu sẽ ngã khuỵu xuống mất.


Hốc mắt cay xè, Vũ Thanh An cúi đầu xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi sẽ gửi lại địa chỉ cho quản lý, tôi vừa về nước nên không thể liên lạc được."


Phải nhanh chóng rời khỏi đây, "Tôi chưa từng gặp anh."


Nói xong Vũ Thanh An cũng không ngẩng mặt lên nhìn, trực tiếp đi vòng qua nam nhân hướng phía cửa rời khỏi. Nhưng mà đáng tiếc lại không thể dễ dàng như vậy, vừa lướt qua người hắn, bàn tay Nguỵ Âu Dương đã túm lại cậu, hàng lông mày tuấn nghị cau lại hỏi.


"Nếu chưa từng gặp tôi, tại sao lại bỏ chạy?"


"Anh nhận nhầm người rồi." Vũ Thanh An tránh nhìn mặt hắn quay đi.


Khoé môi mỏng hơi nhếch lên, "Tôi đâu có nhận nhầm, tôi hỏi chúng ta đã từng gặp chưa, làm sao cậu biết tôi ngộ nhận cậu là ai chứ?"


Nhìn bả vai người thanh niên nhỏ hơi run lên, tay bắt đầu có ý định phản kháng, đôi mắt loé lên tia sắc bén, "Nhìn phản ứng của cậu, chắc chắn là ai đó rồi."


"Anh có thể để tôi đi không? Tôi sẽ không chạy trốn đâu, ngày mai tôi sẽ nhờ người quay lại đền tiền bồi thường cho anh." Vũ Thanh An luống cuống, cậu không thể thở được, lồng ngực khó chịu quá.


Nguỵ Âu Dương kia chính là ác ma, cho dù mềm rắn cũng không thể thay đổi được hắn, hắn muốn người ở lại thì người làm sao có thể chạy thoát.


Cảm nhận được hơi thở của hắn càng lúc càng gần, Vũ Thanh An co người lại vào bên cửa muốn tránh đi thì cuối cùng lại tự dồn mình vào một góc.


"Tôi nhớ được mùi hương này." Đôi mắt xanh càng lúc càng lộ ra suy tư, rất quen thuộc, vô cùng quen, không phải là mùi nước hoa.


Lời nói của người thanh niên này rất thông minh, thế nhưng ánh mắt cùng biểu cảm lại đang bán đứng chính cậu, bởi vì đã say rồi nên không thể kiểm soát được, nếu như gặp phải người này lúc cậu còn đang tỉnh táo, có lẽ chính hắn cũng bị đánh lừa.


Cậu thanh niên này không trung thực.


Bàn tay đưa lên chạm vào khuôn mặt người này, nhiệt độ lạnh băng tiếp xúc với da thịt ấm nóng của người kia khiến trong lòng hắn xúc động, cảm giác này cũng quen thuộc.


"Trước đây tôi từng bao nuôi em sao?"


"Không có, anh nhận nhầm rồi." Nói dối.


Hắn càng tò mò, linh cảm như nói rằng không được để cậu thanh niên này chạy mất, trước tiên phải tóm gọn lại bên người.


"Aiz, hơi tiếc nhỉ..." Bàn tay to lớn chạm lên mái tóc nâu mềm mại, hàng lông mày càng cau chặt lại, thế nhưng rất nhanh sau đó biểu cảm thu về bình thường, "Có muốn thử được tôi bao nuôi không?"


"Tôi không muốn, anh làm tôi cảm thấy không thoải mái." Vũ Thanh An mặt cúi gằm, trước đây chỉ cần Nguỵ Âu Dương trêu đùa chút cậu đã không chịu đựng được, huống gì là ba năm chưa gặp người này, hắn rõ ràng đang dụ dỗ cậu.


Khoảng cách hai người là quá gần, cậu bởi vì men rượu nên càng hoa mắt chóng mặt khi thiếu không khí, hốc mắt đã cay xè..


Cậu chỉ muốn rời khỏi đây, "Xin anh hãy để tôi đi."


Phát hiện được người thanh niên có điểm khác biệt, cả người cậu run lên bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn muốn thoát ra, Nguỵ Âu Dương mới nắm cằm cậu nâng lên.


"Tại sao em lại khóc?"


Vũ Thanh An lắc đầu tránh đi hắn, cậu im lặng không nói gì, chỉ là lệ cứ như vậy lặng lẽ rơi.


Đừng khóc.


Suy nghĩ trong đầu khiến Nguỵ Âu Dương giật mình hoảng sợ, hắn không có biểu hiện gì chỉ lặng im nhìn cậu thanh niên kia, mà trong đôi mắt là hàng ngàn suy nghĩ mâu thuẫn khiến cho hắn bối rối. Nhìn cậu ấy đau lòng như vậy, hắn không nỡ.


Nguỵ Âu Dương nhiều lần đem mạng sống của con người ra trêu đùa, tiễn nhiều kẻ rời khỏi trần thế, bàn tay nhiễm đầy máu nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh, thế nhưng hắn nhìn cậu thanh niên nhỏ trong lòng lặng lẽ khóc lại không nỡ.


"Đừng khóc..." Câu nói dồn nén trong lòng rồi cũng bật ra thành tiếng, ngón tay nhẹ vuốt hàng mi cong dài của cậu lau đi những giọt nước mắt.


Vũ Thanh An mở mắt nhìn, trong lòng lại càng bi thương, ngày trước hắn cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói với cậu, chính là như vậy khiến lồng ngực càng quặn thắt lại đau đớn.


Nguỵ Âu Dương thấy tình hình không khả quan, hơi cúi người nghiêng đầu nhẹ chạm lên môi cậu thanh niên.


Không khí trong phòng càng nóng lên, Nguỵ Âu Dương lấy từ sau túi quần một bình rượu mini mà hắn yêu thích đem theo hằng ngày, "Cái này để em thành thật một chút."


Nhấp một ngụm xong, hắn đưa tay nâng cằm người thanh niên lên bao phủ lấy đôi môi mềm của cậu, bởi vì Vũ Thanh An sở dĩ không thể đối kháng hắn huống chi là lúc này đang say rượu, cậu nhanh chóng đầu hàng, hàm răng bị cạy mở, rượu cay xè chảy xuống cuống họng.


"Ưm..." Vũ Thanh An trong đầu mãnh liệt chống cự hi vọng có thể tỉnh táo hơn, tay lần mò ra cánh cửa sau lưng tìm núm mở cửa.


Nguỵ Âu Dương thả nụ hôn ra cũng là lúc hơi thở Vũ Thanh An gấp gáp vang lên, cả người mềm nhũn dựa vào cửa, rượu này ngấm nhanh quá.


"Để tôi đi...." Tay kia vô lực đẩy người đàn ông cao lớn đang bao phủ lấy mình ra, tay còn lại thì mở cửa rời khỏi, bên ngoài lúc này đã trở về trạng thái bình thường như cuộc ẩu đả vừa rồi chưa hề xảy ra. Vũ Thanh An mới bước ra thôi bên tai liền ập tới tiếng nhạc lớn, đau đầu quá..


Nguỵ Âu Dương đỡ lấy người ngã xuống, không cần tốn sức ôm cậu lên, trong lòng hơi khó chịu, gầy như vậy?


"Em chắc chắn là vậy sao?" Leo ở trên tầng đang ngồi cùng với Văn Lam, y vừa kể lại sự việc gặp một người có nghi vấn tại cửa bar.


Nguỵ San khẳng định rằng người kia còn sống khiến cho Leo sửng sốt. Năm đó không thể tìm thấy xác do công tác tìm kiếm bị cản trở, Hạ Dịch Phong rút khỏi A thành rời sang nước ngoài, món quà anh gửi tặng Nguỵ San chứa kèm tin nhắn của người kia.


Sau khi nhìn ảnh chụp xác định là đúng chữ của cậu ấy, Văn Lam càng chắc chắn thêm, "Hiện tại chỉ cần thông tin xuất trình giấy tờ ngoài cổng là được."


Vừa hay bảo an nhận ca làm hôm nay mới theo Nguỵ Âu Dương có hai năm, thông tin về Vũ Thanh An căn bản là không hề biết, "Có một người xuất trình hộ tịch và căn cước nước ngoài, cậu ta nói mới về nước không lâu."


Ở Rose có một quy định, ngoại trừ khách VIP chỉ cần xuất trình thẻ ra, mọi khách hàng muốn tiếp cận đều phải chứng minh thân phận qua cửa ra vào, bảo an sẽ dùng một máy quét để lưu lại, dữ liệu khách hàng được bảo mật an toàn trong ba tuần nếu như không có vấn đề gì thì dữ liệu sẽ khôi phục lại ban đầu. Chính vì vậy nên Rose là nơi ưu tiên hàng đầu của những người có nhu cầu giải trí tại A thành.


Leo nhận tấm ảnh chụp được in lớn ra, liếc mắt qua liền nhận ra được người trong ảnh, trên đời không thể có người thứ hai giống được.


A Báo mím môi, trầm ngâm một lúc rồi nói, "Có lẽ hai người đó đã gặp mặt rồi."


Dựa theo tình hình lúc nãy, thậm chí trước khi bọn họ phát hiện ra thì Nguỵ Âu Dương đã trông thấy Vũ Thanh An ở đây rồi.


Leo quay sang nhìn Văn Lam tựa muốn nói gì đó, y hiểu được ý của hắn cũng chỉ có thể thở dài. Bỗng dưng nhận ra một người tưởng đã chết từ lâu nay lại còn sống vốn đã doạ người, bọn họ không biết phải xử lý thế nào, huống chi còn một vấn đề lớn nhất ở đây là từ Nguỵ Âu Dương.


"Chúng ta không thể trả lại ký ức cho anh ta, phải để Nguỵ Âu Dương tự nhớ lại thôi."


Bỗng chốc hoàn cảnh như ba năm trước lặp lại khiến sự việc toàn bộ một lần nữa bị xáo trộn, chỉ là lần này đã quá tốt rồi, Vũ Thanh An còn sống.


A Báo mở tin nhắn điện thoại kiểm tra, quả nhiên là ông chủ, cũng quá nhanh tay đi, "Nguỵ Âu Dương đêm nay sẽ ở lại đây, công ty ngày mai phải nhờ đến anh rồi Leo."


"Aiz.." Leo thở dài dựa vào người Văn Lan, "Ngày mai anh mệt lắm, em mát xa giúp anh chút đi."


Văn Lam nhếch môi cười, chẳng phải ngày mai là chuyện của ngày mai sao, hắn còn không có đứng đắn như vậy?


"Em nghĩ Vũ Thanh An sẽ bị doạ mất." Từ cửa môn quan trở về lại nhận ra Nguỵ Âu Dương căn bản không biết mình là ai, nếu là y ngay cả với tư cách một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp cũng không thể kìm chế được sợ hãi.


Khi cuộc sống của bạn xuất hiện thêm một người thậm chí còn quan trọng hơn cả bản thân mình, mọi giới hạn đều sẽ bị phá bỏ.


"Cậu ấy biến mất 3 năm, xét về mặt nào thì cả hai cũng sẽ đều đau khổ thôi, không phải Nguỵ Âu Dương hiện tại đang ở bên cậu ta sao? Cái chính là thời gian." Leo nằm gối đùi lên Văn Lam, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái từ bàn tay người yêu mát xa hai bên thái dương cho mình.


"Tại sao hắn lại nhận ra nhanh đến mức vậy?" Leo hỏi.


Văn Lam cười nhẹ, y ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:


"Em không phải Nguỵ Âu Dương."


Có lẽ bởi vì Vũ Thanh An chính là tâm can của hắn, Nguỵ Âu Dương đem hình ảnh cậu tạc sâu vào trong tâm trí,