Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 66: Hãy luôn vui.




Khu biệt thự Nguỵ Âu đổi tên thành Vũ An, trại mồ côi khi xưa của cậu cũng đổi thành Vũ An, Tiểu Tường không còn học trường cũ, quán ăn của cậu đã chuyển địa điểm.


Vũ Thanh An lên mạng tìm tất cả thông tin về Nguỵ Âu Dương cũng chỉ dừng lại ở 2 năm trước ngày tái thiết lập khu biệt thự kia.


Còn lại đều không thấy, một chút tin tức cũng không thấy.


Nguỵ thị vẫn giữ vị trí hàng đầu, thậm chí còn phát triển bên nước ngoài, cậu tin tưởng khả năng điều hành quản lý ở công ty.


Nhưng có phải là Nguỵ Âu Dương vẫn ở đó hay không?


Năm đó sau vụ ẩu đả, bởi vì Arturto thiệt mạng, rất nhiều bè phái đứng sau lưng gã nhân cơ hội đánh lên, Nguỵ Âu Dương đứng một bên chống đỡ rất vất vả.


Theo liên hệ của cậu, khi mọi việc qua đi, hắn lại an trị thế giới ngầm thì cũng là lúc mọi thông tin biến mất.


Sẽ không phải có việc gì xảy ra chứ?


Mọi đáp án lý giải chỉ có thể nằm ở nhà chính Nguỵ gia.


3 năm qua đi, Hạ Dịch Phong theo nguyện ý của cậu đưa qua Pháp, Vũ Thanh An trốn ở một căn hộ nhỏ, mỗi đêm đều đau đớn dằn vặt tâm can.


Hỏi Vũ Thanh An, cậu còn yêu hắn không?


Tại sao lại không yêu, Nguỵ Âu Dương là người cậu yêu nhất, yêu đến khắc cốt ghi tâm.


Nhưng trải qua cửa tử, cậu sợ hãi. Sợ hãi bản thân sẽ đưa Nguỵ Âu Dương vào nguy hiểm, mặc cho là kẻ thù của cậu hay hắn, Vũ Thanh An vẫn là điểm tối trọng yếu trong lòng hắn, cũng bởi vậy trở thành kẽ hở duy nhất khiến cho kẻ địch đánh vào.


Có phải năm đó Lâm Tĩnh cũng suy nghĩ như thế này hay không?


Nguỵ Âu Dương xảy ra chuyện gì sao..?


Rio đã từng hỏi cậu trước đây, "Đã lâu như thế anh vẫn chưa quyết định được sao?"


Cậu chỉ có thể cười nói, "Tình yêu làm con người trở nên thật ngu ngốc, anh không phải ngoại lệ."


... Vô cùng rối bời.


Hạ Dịch Phong cùng Rio trải qua lễ bế mạc, mọi người lần lượt trở về, hai người bọn họ lưu lại cùng đôi Leo Văn Lam với Nguỵ San.


"Trước hết chuyển những thứ này về nhà giúp tôi, cảm ơn." Nguỵ San nhờ người bảo an đi theo mình.


Lát sau cô quay lại cười, "Chúng ta đi nào, anh trai tôi đang đợi ở nhà hàng."


Bọn họ cứ nghĩ sẽ nói địa điểm rồi lần lượt đến, thế nhưng Nguỵ San phủi tay, "Bỏ đi, em đã gọi xe rồi, cùng nhau đến vẫn là tốt hơn."


Quả nhiên đi ra khỏi sảnh đến cổng có chiếc xe limo đợi ở ngoài, Hạ Dịch Phong vỗ vỗ cái đầu của cậu học trò nhỏ của mình an ủi sự căng thẳng đó.


Rio mím môi đi theo anh như cái đuôi, hoàn toàn đem người đàn ông ra làm lá chắn bảo vệ trước mặt mình.


"Ừm... Tính tình Nguỵ Âu Dương thay đổi, anh ấy trở nên rất cổ quái..." Nguỵ San ngập ngừng nói.


Hạ Dịch Phong gật đầu ngắt lời cô, "Anh hiểu được."


"Hi vọng cậu trước mặt hắn đừng nhắc về cậu ấy." Leo hạ mắt nghiêm túc nói.


Anh gật đầu, vô luận như thế nào ít nhiều Nguỵ Âu Dương sẽ có sự thay đổi. Hắn thật sự yêu Vũ Thanh An, lần này đả kích không nhỏ, có lẽ nghiêng về phần tích cực rất lớn.


5 người bọn họ dừng ở trước một nhà hàng lớn, Nguỵ San dẫn đầu đi vào sảnh, gật đầu với nhân viên lễ tân rồi tiến đến thang máy, họ đi lên tầng cao nhất.


Đến được nơi, thang máy "Ding!" lên một tiếng chậm rãi mở cửa, tức thì một thân ảnh của người thiếu niên xuất hiện, có vẻ đã đứng một lúc rồi.


"Thật tốt quá, em định gọi điện cho mọi người hỏi."


Hạ Dịch Phong nhìn thằng bé mỉm cười chào hỏi, nó cũng gật đầu lễ phép chào từng người. Nguỵ Tiêu Tường hiện tại đã học cuối năm trung học, so với bộ dáng đáng yêu năng động như hồi còn nhỏ thì hiện tại không khác là bao, chỉ có điều anh nhận ra là khí chất đã trưởng thành hơn, thậm chí cảm giác so với bạn bè trang lứa thằng bé hơn một bậc.


Tiểu Tường vào cuối năm Vũ Thanh An rời đi đã đổi họ Nguỵ, trở thành em nuôi trong Nguỵ gia, tin tức này Nguỵ Âu Dương không hề giấu giếm, thậm chí còn tiết lộ thằng bé đang nắm giữ 5% cổ phần công ty, có khả năng tương lai sẽ là người kế thừa của hắn.


Nguỵ Tiêu Tường đang trong giai đoạn phát triển, trổ mã lớn rất nhanh, so với đám con trai bằng tuổi cao hơn tận 1 cái đầu, chính là một bộ dáng cậu quý tử điển trai trong lòng mấy đứa con gái.


"Anh này bộ dáng thực đẹp trai a." Nguỵ Tiêu Tường liếc mắt ra phía sau Hạ Dịch Phong nở nụ cười khen, ánh mắt cong thành một vòng.


Hạ Dịch Phong đen mặt, coi như anh rút lại lời nói vừa rồi.


Cái gì đáng yêu, ánh mắt kia của thằng bé này nhìn Rio rõ ràng có sự khác biệt.


Đổi họ theo tên Nguỵ Âu Dương kia, không khéo đã lây nhiễm luôn tính hắn.


Người mà Hạ Dịch Phong nghĩ tới không đứng ở ngoài chào đón, hắn ngồi yên vị tại vị trí đầu bàn ăn, tay giữ một con dao nhỏ lật đi lật lại xem, hàng lông mày nghiêm nghị nhíu lại.


"Ngài Nguỵ có vấn đề gì không?" A Báo đứng một bên hỏi.


"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"


"Hôm nay là ngày 10 tháng 6." A Báo bình tĩnh trả lời lần thứ 5.


Nguỵ Âu Dương tặc lưỡi một cái, "Tối nay đến Rosé, đã một thời gian rồi chưa qua kiểm tra."


A Báo hơi ngạc nhiên một lúc, nơi đó từ khi gặp Vũ thiếu đến giờ hắn chẳng bao giờ thèm tới nữa, hiện tại đột nhiên lại nói vậy.


Bỏ qua, đành chấp nhận thôi, Nguỵ Âu Dương hắn muốn làm gì đâu ai đoán được.


Ngón tay vuốt chữ "An" khắc trên con dao, ánh mắt có chút đăm chiêu.


"Ai lại đặt bình an trên một con dao chứ."


Một câu nói này Hạ Dịch Phong bước vào lại vô tình nghe được, tầm mắt rơi vào con dao cầm tay được Nguỵ Âu Dương bỏ vào trong bọc khăn đưa cho A Báo cất giữ, trong lòng anh chấn động.


Con dao kia rõ ràng của Vũ Thanh An, mà chữ An đó hiển nhiên không phải là mặt ý nghĩa cầu may.


Nguỵ Âu Dương thấy anh đến đây thì đứng dậy bước tới, sau bao nhiêu năm hiềm khích hắn chủ động mở lời, "Đã tới rồi".


Không có ngữ điệu đề phòng, không có mỉa mai hiềm khích, chỉ đơn giản như người bạn lâu năm chưa gặp mặt.


Rio liếc trộm phản ứng của Hạ Dịch Phong, trong lòng mừng trộm. Mối quan hệ với mọi người ở đây vẫn luôn là vướng mắc trong lòng anh, kể từ năm bọn họ đoạn tuyệt Hạ Dịch Phong vẫn luôn một mình học tập làm việc, hầu như chẳng kết giao với ai, sở dĩ anh là một người hướng nội không muốn tiếp xúc nhiều. Anh từng nói với Rio rằng, "Khi em trưởng thành ra ngoài xã hội, việc tìm được bạn tốt là rất khó, sẽ chẳng thể giống những người bạn tri kỷ xưa cùng nhau mà không màng vụ lợi."


Vì vậy anh vẫn luôn một mình, nhưng đến giờ xem phản ứng của Nguỵ Âu Dương có vẻ như đã ổn thoả rồi.


Mọi người đều thản nhiên bất giác mỉm cười, không khí trở nên thân thiết gần gũi hơn nhờ nụ cười của Nguỵ Âu Dương. Nhưng mà trời mới biết trong lòng Hạ Dịch Phong có bao nhiêu rối bời, một suy nghĩ loé lên trong đầu anh.


"Âu Dương, năm đó tôi rất tiếc về chuyện cậu ấy." Hạ Dịch Phong vỗ bả vai hắn, ánh mắt lộ vài tia ảm đạm.


Một lời này khiến cho ba người lớn một nhỏ kia sắc mặt vội biến, Nguỵ San nhìn Hạ Dịch Phong cười gượng, "Nào nào, ngồi xuống đi mọi người, có người mang đồ ăn đến." Cô ngoắc ngoắc tay phía sau gọi người lập tức đi vào hòng đánh lạc chủ đề câu chuyện.


Nguỵ Âu Dương lắc đầu, "Năm đó còn quá trẻ..."


"Ngày đó tôi không có mặt, nhưng nghe người thuật lại việc làm của gã, thật sự rất đáng tiếc." Hạ Dịch Phong bỏ qua việc lời mình nói có bao phần tối kỵ, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Nguỵ Âu Dương.


Người đàn ông trước mặt hơi nheo mắt tặc lưỡi, hắn lặng im không nói gì.


Hạ Dịch Phong biết phản ứng này của hắn, Nguỵ Âu Dương không phải nhân vật bình thường, hắn tuyệt sẽ không để lộ sơ hở gì trước những câu nói ý vị thế này.


Nhưng đó đôi khi lại chính là kẽ hở lớn nhất.


Hạ Dịch Phong nhìn ra được hắn không nắm được vấn đề mà anh đề cập tới.


Ánh mắt anh nhìn qua Nguỵ San đang mím môi lặng im chẳng nói điều gì, cô chỉ ngồi xuống nhìn người lần lượt đem đồ ăn lên.


"Mọi người ngồi đi." Nguỵ Âu Dương cũng ngồi về vị trí của mình, theo đó mọi người đã yên vị tại bàn ăn.

Trải qua một bữa cơm yên bình, tuy ban đầu còn gượng gạo vì hai người Nguỵ Âu Dương cùng Hạ Dịch Phong chưa thích ứng được, song về sau là Văn Lam bắt chuyện với Rio, không khí mới vui vẻ lên, duy chỉ có Nguỵ San vẫn im lặng.


Leo không có đề cập gì tới cuộc đối thoại trước bữa ăn, hắn nghĩ lần này người cần giải thích là Nguỵ San, sở dĩ khi Hạ Dịch Phong rời sang nước ngoài, người vẫn liên lạc cùng anh là cô.


Vẫn là để cô nói ra thì hơn.


Ánh mắt Nguỵ Tiêu Tường nhìn Hạ Dịch Phong có thêm vài phần phức tạp, tuy là nhìn nó có vẻ trưởng thành hơn, che giấu cảm xúc tốt hơn song mọi người vẫn cảm giác được tâm trạng hơi trùng xuống khi nghe anh đề cập tới anh ấy.


Rất nhanh bữa ăn đã kết thúc, giờ là lúc giữa chiều, Nguỵ Âu Dương bởi vì công việc trên Nguỵ Âu thị nên cùng A Báo rời đi trước.


Nhìn chiếc xe hạng xịn màu đen khuất khỏi ngã rẽ, Hạ Dịch Phong không quay đầu lại nói, "Hắn không nhận ra."


"Anh không cảm thấy như vậy là quá tàn nhẫn sao?" Nguỵ Tiêu Tường buông một câu.


"Là tàn nhẫn với ai? Với hắn hay với cậu ấy?" Hạ Dịch Phong cau mày sắc bén đáp trả lại.


"Là chính anh ta đề nghị như vậy với tôi." Văn Lam dưới ánh mắt ngăn cản của Leo làm như không thấy nói ra.


"Nguỵ Âu Dương nhờ tôi giúp tìm người thực hành quá trình tẩy não."


Hạ Dịch Phong ngàn vạn lần không nghĩ tới việc thế này sẽ xảy ra.


__


Buổi tối hai người Văn Lam và Leo trải qua bữa ăn tại gia bình thường, Leo ở bên ngoài làm một ông chồng kiểu mẫu dọn dẹp rửa bát, ánh mắt thi thoảng liếc về phía nhà tắm, cổ họng có chút khô nóng.


Văn Lam vừa tắm xong trở ra, mới đi qua cửa thì đã bị từ phía sau ôm lấy, hơi thở nóng ấm của người đàn ông phả vào sau gáy, y cau mày, "Anh mau đi tắm đi, chẳng phải có hẹn với Nguỵ Âu Dương sao?"


Leo nhìn được mà không ăn được có chút bất mãn, đúng là chỉ ngoan ngoãn trên giường mà thôi.


Tối nay bọn họ hẹn nhau muộn một chút, bởi vậy thời gian chuẩn bị dư dả hơn, tiết trời đang vào hè nên không khí về đêm rất mát mẻ, Văn Lam mặc bộ đồ thể thao theo màu lam sẫm mà y ưa thích, Leo vẫn mọi ngày như một áo sơ mi mỏng và quần âu đen.


Mấy lần người yêu hắn có phàn nàn về kiểu cách này, chê hắn nhàm chán, Leo cũng không có nói gì, trêu đùa vành tai mẫn cảm của y, giọng có chút lưu manh, "Em có phải thấy anh mặc như này sẽ hấp dẫn mấy ong bướm bên ngoài nên mới phản ứng như thế không?"


"Hơn nữa, ở trên giường làm em thoải mái, đủ mọi thứ em thích đa dạng như vậy, còn chê anh nhàm chán. Hửm?"


Thế là từ đó trở đi, Văn Lam cũng chỉ liếc nhìn không nói gì nữa.


Đến trước cửa Rosé cũng đã khá muộn, bảo an ở đây hiển nhiên biết mặt Leo cũng là chủ đầu tư hợp tác với Nguỵ gia chủ nên qua cửa dễ dàng, Văn Lam đi ngang với hắn, ánh mắt chợt đổ dồn lên đám cậu thiếu niên trẻ tuổi đang chật vật ở cửa ra vào.


Nhiều lắm cũng chỉ dừng ở tuổi 17 mà thôi, tại sao lại tìm đến những nơi như này mà tụ tập chứ?


"Cảm ơn." Trước đám thiếu niên đó là một người mặc áo thể thao trùm mũ, người đó xuất trình giấy tờ với bảo an, rất nhanh sau đó liền đi vào trong.


Tâm tình Văn Lam khẩn trương, giọng nói này sao lại giống đến như vậy??


"Lam, mau vào thôi, hắn đang đợi bên trong." Leo thấy người yêu mình ánh mắt như kiếm tìm ai đó thì bình dấm bị đạp đổ, hơi dùng lực kéo y ôm vào trong lòng bước vào trong.


Văn Lam định mở miệng nói ra nghi vấn của mình nhưng cũng đành im lặng, có lẽ là giọng giống một chút thôi.


Hai người họ đi lên khu VIP tầng trên, Leo chỉ vào một bàn trong góc nói với Văn Lam, "Nhìn xem, năm đó chính là anh nhìn thấy em ở đây."


"Có thật là lần đầu nhìn thấy không?" Văn Lam nghi ngờ hỏi.


"Không." Hắn cười, "Là theo dõi em rất lâu, vào lần đó ở đây mới dám bắt chuyện với em."


Nguỵ Âu Dương ngồi trên bàn nhìn qua họ gật đầu nhàn nhạt nói, "Đến rồi."


Nguỵ gia chủ tối nay mặc quần âu đen tôn lên đôi chân dài, áo sơ mi đen mỏng để lộ cơ ngực rắn chắc, mái tóc hơi lộn xộn bị chủ nhân tuỳ tiện vuốt ra đằng sau, cả người nhàn nhã dựa ghế uống rượu, đôi mắt xanh cao ngạo liếc mắt nhìn xuống dưới sàn nhảy đông người.


Rosé gần đây làm ăn càng đi lên, Nguỵ Âu Dương có chuyển mấy tay quản lý qua đây, bọn họ xử lý mọi chuyện tốt, hắn không phải bận tâm nhiều, chính vì vậy lâu dần cũng ít khi trở lại đây, ở Nguỵ Âu thị nghe báo cáo là đủ rồi.


Nhưng mà chẳng hiểu vì sao ngày hôm nay đặc biệt muốn quay lại đây xem qua một chút, hai người Văn Lam cùng Leo hình như là kỷ niệm ngày gì của họ, tính qua lại đã là tròn 4 năm, năm đó gặp tiếp xúc nhau chính là ở nơi này.


Đơn giản là chỉ muốn đến đây, tâm trạng chẳng có gì đặc biệt, hoàn toàn trống rỗng.


Văn Lam ngồi bên cạnh Leo, nhàm chán nghịch tấm menu trên bàn, ánh mắt thi thoảng lướt xuống sàn nhảy bên dưới.


Cái người vừa nãy đã rời đi chưa?


________


Tối nay đáng ra Nguỵ San sẽ tham gia tiệc ăn mừng ngày ra mắt tác phẩm, song bởi vì sự kiện diễn ra nguyên ngày nên cô rất mệt mỏi, đành từ chối khéo ở nhà xem mấy thứ gói quà gửi tới.


La Uyển Như đang dự tuần lễ thời trang tại nước ngoài nên không thể về chúc mừng, nàng gửi hộp quà lớn về, gọi điện thoại qua cười nói vài câu rồi lại vội vàng cúp máy.


Sau sự việc xảy ra năm đó, ác cảm đối với La Uyển Như giảm bớt đi nhiều, nàng cũng là một người con gái bình thường, đối với người mình thích nảy ra chấp niệm gì đó đều tạm bỏ qua được.


Hai người bọn họ dần nói chuyện với nhau nhiều, La Uyển Như đối với người ngoài là kiêu căng ngạo mạn như vậy song đối với bạn bè những người thân thiết như một người khác, nói chuyện rất được, tính tình tiểu thư của nàng có chẳng qua cũng là do được ba mẹ nuông chiều.


Nguỵ San biết được việc kia xảy ra cũng làm tổn thương lòng La Uyển Như, không rõ được Vũ Thanh An ở trong lòng nàng chiếm bao phần, nhưng đau lòng không phải là không có.


Mở hộp quà được gói giữ cẩn thận trong bọc ra, Nguỵ San nheo mắt cười nhẹ, là một chuỗi dây chuyền theo kiểu mẫu thiết kế mới nhất của nàng chưa ra mắt, là tặng cô làm quà mừng đầu tay.


Mở điện thoại nhắn một tin gửi cho nàng, ngón tay nhẹ vuốt sợi dây chuyền, không hổ danh là La Uyển Như, quả thực mẫu này rất đẹp.


Cất lại vào trong hộp đặt trong ngăn kéo, tầm mắt Nguỵ San rơi vào hộp quà nhỏ mà Hạ Dịch