Người Hạo Thường yêu nhất đã chết.
Chết trong một vụ tai nạn, dù là vô tình hay là cố ý thì cảnh sát cũng xác nhận như vậy, đóng án.
Nhưng gã biết nam nhân đang bị trói ngồi trên ghế đã giết người ấy.
Gã ôm người tình nhỏ của mình vào lòng, cả người đầy máu, người kia không thể cử động được gì, mất máu quá nhiều nên làn da tái nhợt, mồ hôi lạnh túa hết ra.
Người kia khóc nói, "Em yêu ông, ông đừng giận em nữa được không?"
Bàn tay gã run rẩy bao lấy cậu trai nhỏ gầy, gã không kiềm chế được sợ hãi, chỉ biết trấn an người nằm trong lòng cũng như bản thân mình, "Em sẽ ổn thôi, tôi gọi cấp cứu rồi."
Bọn họ mới chỉ cãi nhau một chút về nhân tình cũ của gã thôi, hai người chiến tranh lạnh chưa được nửa ngày, gã mới chỉ vào cửa hàng tạp hoá mua thêm dao cạo râu thôi, người kia qua bên đường mua táo mà thôi.
"Em đi rồi, ông chắc chắn sẽ qua lại với tên kia." Người kia như đang cố bỏ qua sự đau đớn, dụi mặt vào áo gã lau rồi trừng mắt nhìn.
Hạo Thường cười như không, "Không, tôi chỉ có mình em."
"Em đùa thôi..." Cậu trai trẻ nhẹ cười, giương tay vuốt nhẹ gò má gã rồi lần tới bên tóc mai, mắt nâu hơi nheo lại, "Tại sao tóc ông lại bạc nhiều như thế? Phải đi nhuộm lại tóc thôi.."
Hạo Thường gật đầu, "Tôi biết, em đi cùng tôi nhé?"
Một nụ cười tươi in sâu vào lòng gã.
Cũng chính vì nụ cười này mà gã nhận bao nuôi, dần phải lòng người, yêu người.
Là nụ cười cuối cùng gã được thấy.
Cậu trai trẻ nhỏ gầy nhưng đầy nhiệt huyết ngày đó vẫn đi theo sau Hạo Thường dừng mãi ở tuổi 20.
Người gã yêu nhất...
Người cả đời gã không thể quên, cũng không muốn quên.
Yêu đến khắc cốt ghi tâm.
_____
Gã nhìn nam nhân kia nói, "Cười đi."
Lâm Tĩnh cau mày.
"Điệu cười của mày khi ngồi trong xe ngày ấy, cười đi." Hạo Thường mệt mỏi xoa đôi mắt mình.
"Tôi tưởng ông sẽ đi theo thằng nhãi bán thân đó rồi chứ. Không biết là may mắn hay bất hạnh, mới vào nghề còn non đã gặp phải ông."
Lâm Tĩnh vừa dứt lời ngay lập tức bị tên bảo an đứng cạnh đấm vào bụng một cái mạnh, đau đến trợn mắt.
"Mày vẫn sống mà không phải sao?" Hạo Thường ngồi cạnh bàn, gã không nhìn Lâm Tĩnh, tầm mắt vẫn đặt trên bức ảnh đóng khung nhỏ đặt trên bàn.
Ngón tay theo thói quen vuốt mép gỗ khung ảnh, nhấc nó lên, dùng khăn ướt lau qua rồi lau luôn chỗ đặt bên dưới.
Cũng giống như năm đó khi gã đang ngồi làm công văn, người ấy dọn qua phòng, đi đến bên bàn lau rồi cất gọn giấy tờ bừa bộn, cuối cùng sẽ lấy giấy ướt nhỏ cẩn thận lau khung ảnh cười, "Nhìn xem có phải em rất đẹp hay không?"
Nhiều năm sau, Hạo Thường vẫn nhìn nó cười trả lời, "Đúng, rất đẹp."
"Lâm Tĩnh, nghĩ thử khi Nguỵ Âu Dương biết được mày đã làm những chuyện gì đi. Mày giết người của tao coi như bỏ qua, nhưng mày giết cha mẹ Vũ Thanh An, mày còn lên kế hoạch giết cả cha mẹ Nguỵ Âu Dương.."
Lời này đâm thẳng vào tim đen Lâm Tĩnh, y gằn giọng, "Đừng có xen vào."
Hạo Thường tặc lưỡi, "Vậy là có..."
Rất nhanh ánh mắt Lâm Tĩnh thay đổi, "Tôi có thể cho ông tiền."
Nhưng mà Hạo Thường lại chẳng phản ứng cái gì gọi là ngạc nhiên hay thoả mãn, gã đàn ông chỉ cười, "Lâm Tĩnh, tao nhớ là mày vẫn luôn thông minh tự hiểu chuyện cơ mà, như thế nào giờ lại muốn đưa tiền bịt miệng tao sao?"
"Mày không chỉ đấu không lại Vũ Thanh An về khoản động tay chân, thậm chí cũng không thông minh hơn cậu ấy nữa."
"Nó chỉ là một thằng nhãi mồ côi cũng bán thân như của mày thôi!" Lâm Tĩnh vừa nghe tới tên Vũ Thanh An liền nổi giận.
Hạo Thường lắc đầu với tên bảo an định đấm y lần nữa, ông soi gương nhìn ngắm mái tóc xuất hiện thêm vài sợi tóc bạc liền thở dài, xem ra sắp phải đi nhuộm tóc rồi.
Hạo Thường cũng không bình thường.
Từ khi người ấy chết, mọi thứ của gã đều mang hình bóng của người, từng thói quen của người gã đều làm theo, mọi thứ cuộc sống hằng ngày cũng là gã tự lo liệu không giống như trước.
Gã bị ám ảnh.
"Thấy vụ Du Điềm rồi đúng không? Mày không phải là đối thủ của cậu ấy."
Đối thủ xứng tầm hẳn sẽ là người đàn ông trẻ kia.
"Ông cũng đâu địch lại được?" Lâm Tĩnh mỉa mai.
Hạo Thường lắc đầu, "Tao chưa bao giờ coi cậu ta là đối thủ, tao coi là đối tác."
"Ông không biết mình động phải ai đâu." Y vẫn giữ cái dáng vẻ kiêu ngạo đó, nhưng Hạo Thường biết được đấy chỉ là lớp mặt nạ nguỵ trang cho sự sợ hãi của y.
Nỗi sợ hãi của Lâm Tĩnh là Nguỵ Âu Dương biết được bí mật của y sẽ không yêu y nữa, hắn sẽ thống hận y.
"Ai cũng tò mò người đứng sau bảo vệ mày là ai. Tao biết mày không thể làm một mình được."
_______
"Nhưng năm cha mẹ cậu ấy mất Lâm Tĩnh mới 12 tuổi."
"Và sau là cha mẹ chúng ta." Nguỵ San trầm hẳn đi, ai cũng biết trong lòng cô dậy sóng đến mức nào, vốn dĩ cô đã không vừa mắt Lâm Tĩnh kia.
Ngày còn nhỏ vẫn luôn quấn lấy người này, nhưng dần sau đó cô càng thấy không thích hợp, Lâm Tĩnh thi thoảng hay giật tóc cô rất đau, ánh mắt cũng không như trước, trở nên có phần chán ghét phiền phức hơn.
Một đứa trẻ như cô năm đó cũng hiểu được y thay đổi, rõ ràng có gì tác động vào.
Chỉ không nghĩ y lại hại chết những 4 mạng người.
"Y còn hại chết người này nữa." Nguỵ Âu Dương mở một tệp nhỏ trong máy tính, màn chiếu lập tức hiện ra bức ảnh chụp một người thanh niên trẻ tuổi.
Văn Lam giật mình, "Là bạn học em.."
"Là người tình của Hạo Thường nữa." Nguỵ Âu Dương tiếp lời.
Thế giới này càng nói càng thấy thật nhỏ.
"Năm đó cảnh sát rõ ràng chỉ nói là một vụ tai nạn.." Văn Lam vẫn nhớ rõ sự kiện 4 năm trước cái chết của cậu ấy bị gia đình hoài nghi nên quyết định đâm đơn kiện.
Người ngồi bên hàng bị cáo, phải rồi, là Lâm Tĩnh.
"Năm đó là sai lầm của tôi." Nguỵ Âu Dương gật đầu, bóng ma của hắn quá lớn, ai cũng biết nam nhân lái xe kia xuất thân từ nhỏ lớn lên ở Nguỵ gia, bên cạnh đó lại không có bằng chứng chứng minh đó là một vụ cố ý mưu sát, cứ như vậy toà tuyên án bãi lệnh cáo buộc.
Khi hắn đưa Lâm Tĩnh ra ngoài bước vào trong xe, Hạo Thường đứng đằng sau nhìn, vẻ mặt tiều tuỵ cùng phẫn hận nói với hắn, "Cậu nên cảnh giác thì hơn, cậu ta không như những gì cậu nghĩ đâu."
Hắn biết đến giờ phút này, Hạo Thường hận Lâm Tĩnh, hận vô cùng, gã cũng hận hắn.
Ai cũng ngạc nhiên là Nguỵ Âu Dương có thể bình tĩnh được như vậy trước tin người yêu từng bên mình từ nhỏ tới lớn lại là chính người giết cha mẹ mình, lên kế hoạch giết những người khác.
Lâm quản gia đẩy cửa đi vào, ông đưa tới cho Nguỵ Âu Dương một chiếc usb rồi thuật lại lời gửi đến hắn, "Vũ thiếu nói ngài mở cái này cho mọi người cùng xem."
Hạ Dịch Phong cũng ở đó, anh liếc mắt ra phía ngoài cửa nhìn, không có ai cả.
Một màn này thu hết vào tầm mắt Nguỵ Âu Dương.
Vũ Thanh An đi bộ ra bên ngoài vườn, theo sau là Rott, Màn Thầu cùng Lod chui rúc trong nhà, trời hôm nay không có nắng hơn nữa lại sắp tối, chúng nó thích nằm bên máy sưởi ấm hơn là ra ngoài.
Nhìn bãi đất bị san bằng trống hoắc trên sân cỏ, Vũ Thanh An không biết tư vị gì trong lòng. Vốn dĩ Nguỵ Âu Dương không bao giờ cấm cậu đi đâu trong nhà chính cả, là tự cậu suy nghĩ hắn giấu giếm mà thôi.
Đến ngay cả căn phòng dưới hầm hắn cũng đã nói cho cậu, Nguỵ Âu Dương nói nếu như trước đây cậu có ý định đi xuống hắn cũng không cản, chỉ cần chắc chắn cậu suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này.
Nơi đó không liên quan tới Lâm Tĩnh mà liên quan nhiều tới phần tối của con người hắn hơn.
Nguỵ Âu Dương vẫn luôn e ngại vấn đề này ở cậu.
Vũ Thanh An thấy sắc trời tối dần nên đẩy nhanh tốc độ, bước thẳng vào trong cánh rừng nhỏ trước mặt. Rott vẫn chầm chậm đi theo, đi đến đoạn này thì nó dừng lại sủa lớn hai tiếng có vẻ không muốn tiếp tục đi.
"Yên lặng nào, mau đi thôi." Vũ Thanh An cúi người xoa đầu nó nhẹ giọng nói.
Bọn họ ở đó nói đã cả ngày, bảo an ở đây đang trong giờ thay ca, Lâm quản gia đi tới chỗ Nguỵ Âu Dương, căn bản cậu có thể đi tới đây trót lọt cũng là vì như thế.
Rott dứt khoát ngồi hẳn xuống sủa một tiếng.
"Quên đi, mày quay trở về, lát tao sẽ quay lại." Sao cậu cứ có cảm giác Rott nó chính là một tai mắt khác của Nguỵ Âu Dương, một người một chó này đứng cạnh nhau cũng hợp đến kỳ lạ.
Chú chó lớn thấy cậu chủ đi thẳng vào rừng không quay lại thì chần chừ một lúc, cuối cùng đứng dậy theo đuôi Vũ Thanh An vào trong.
Khu rừng này có lối đi trải sỏi nhỏ, đi thẳng lên theo ký ức lưu lại trong đầu chính là căn hộ của Nguỵ Âu Dương trong khi biệt thự kia.
Cậu nhớ lại có lần Nguỵ Âu Dương lái xe cả vòng thành phố đưa cậu từ đây qua bên nhà chính trong khi đi bộ chỉ mất chừng 10 phút mà thôi.
Nhìn hàng rào trắng chắn cao, Vũ Thanh An nghiêng đầu, tay đặt trên mấy tấm gỗ sơn lướt qua vài vòng rồi dừng lại trên một tấm hơi sần sùi. Bàn tay hướng xuống bên dưới chạm vào bản lề trắng được giấu bên trong sơn trắng rất kỹ, căn bản nhìn không ra được.
Bên trong hẳn có chìa khoá rồi.
Vũ Thanh An thở dài.
Có lẽ phải trèo vào thôi.
Quay ra nhìn Rott đang trong thời kỳ phát triển, cậu thốt một câu bông đùa, "May mắn cho mày chưa lớn hết, nếu không tao không khiêng nổi mất."
Chú Rottweiler ngồi ưỡn thẳng phô ra cơ ngực sủa một tiếng.
Vũ Thanh An khuỵu một chân xuống đưa hai tay ra nói, "Nào chạy đến đây, nhớ lấy đà nhảy qua hiểu không?"
Nguỵ Âu Dương hắn ưa chó hơn mèo, đối với Rott cũng vô cùng hài lòng, những ngày hai người bọn họ cùng vắng hắn có đưa nó đi huấn luyện, không chỉ như vậy còn bỏ thêm một khoản tiền để xác nhận nó được đãi ngộ tốt nhất.
Hắn muốn chính là để Rott có thể theo sau Vũ Thanh An bảo vệ được cho cậu.
Rott lùi về sau vài bước rồi chạy thẳng lên, nhảy vào tay của Vũ Thanh An lấy đà trèo qua hàng rào, động tác vô cùng nhanh nhẹn, cậu gần như không cần phải dụng chút lực nào hết.
Vũ Thanh An nhún người nhảy qua theo tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng, xoa cánh tay rồi đứng dậy phủi phủi tay áo đi thẳng lên thềm bậc thang.
Vốn dĩ định tìm móc để phá khoá nhưng mà khi chưa đụng tới nắm tay cửa Vũ Thanh An đã lùi lại một bước, Rott cũng nhận ra được điều gì đó sủa liên tục.
Ngay trên đầu là tiếng bước giày nện trên sàn gỗ, tuy rằng rất nhỏ nhưng cậu vẫn nhận ra được, tầm mắt nhìn xung quanh dò xét, bước chân chậm rãi lùi về sau.
Vừa mới lùi ra chỗ sân cỏ để nhìn lên trên tầng thì cậu thấy được ngay bóng người đội mũ đen đang lao thẳng xuống chỗ cậu. Rott thì gầm gừ lao thẳng lên bậc thang xông vào một tên khác tông cánh cửa phi ra.
Vũ Thanh An bị tông ngã thẳng xuống đất, lưng đập xuống nền cỏ. Tên kia lấy được từ đâu ra một thanh gậy tính xiên thẳng vào người bên dưới, cậu vội nghiêng người tránh sang một bên, lực đạo tên kia dùng rất lớn nên gậy cắm sâu thẳng xuống đất khó mà dứt ra.
Xoay người dùng cùi chỏ đập thẳng vào cằm đối phương, Vũ Thanh An nhân lúc gã choáng váng dùng đầu gối co lên thúc thêm một cú vào bụng tên đó rồi đẩy người ra vật đứng dậy.
Nhìn thấy Rott ngoạm thẳng vào cánh tay của tên bên kia, gã kêu oai oái dứt ra không được, con chó càng dữ tợn hơn kéo lê liên tục.
"Rott!" Cậu hô lớn kêu nó, tung chân đá thẳng gã kia ngã dúi sang một bên.
Rott theo ý cậu chạy vào nhà, Vũ Thanh An đóng sầm cửa lại, cửa bị phá khoá nên đành phải kê tủ chắn ngang.
Trong nhà có một phòng nhỏ để bảng điều khiển hệ thống điện trong nhà với điện thoại riêng liên hệ trực tiếp tới chỗ bảo vệ ở đây. Vũ Thanh An mở cửa phòng, có bao nhiêu công tắc đèn đều bật hết lên, tầm mắt rơi vào cái ô nhỏ gắn công tắc đỏ cách biệt một chỗ, không chút do dự gì bấm thẳng.
Ngay tức khắc cả căn hộ đều vang tiếng còi báo inh ỏi, đèn trong nhà lúc xanh lúc đỏ. Vũ Thanh An lấy áo dày của Rott trong tủ mặc vào cho nó, lục lấy được khẩu súng trong thư phòng Nguỵ Âu Dương, mọi thứ nhanh chóng chỉ mất tầm 2 phút.
Cửa sổ dưới tầng lúc này đã bị phá.
Nguỵ Âu Dương thấy điện thoại mình đổ chuông báo, đứng ở bên cửa sổ trên cao nhìn qua bên kia rừng thấy lấp loé ánh đèn, đồng tử xanh co lại.
"Qua bên kia, lập tức."