Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 58: Đua xe.




Vũ Thanh An nhìn đồng hồ số trên cao ghi số 21 thì thở dài, giờ hành chính đã kết thúc từ lâu, hiện tại có tìm đến chỗ luật sư kia cũng đã quá muộn.


Cậu lại chẳng biết mình có tìm được đúng người hay không nữa.


Cha, người năm đó tìm đến ai?


Vỗ vỗ cái bụng đói của mình, người thanh niên thở dài, hiện tại cho dù có muốn bán đồ gì đó cũng không được, trên người chỉ còn bộ quần áo, ba thứ kia không thể bán. Tiền hôm nay chuyển về trả cho Nguỵ Âu Dương là tiền phí của Hạo Thường, tiền riêng của cậu ở trong thẻ lại không đem theo, chưa tìm được đến vị luật sư kia thì cậu không thể làm gì được.


Thiết nghĩ mình nên bỏ thêm thời gian ở Nguỵ gia tìm ví của mình, không có thẻ căn cước chứng minh thân phận cũng chỉ có thể quanh quẩn đây mà thôi.


Vũ Thanh An hết chui ra lại chui vào trong xe, ngay khi bị muỗi cùng bọ ở dưới đây bu lại quá nhiều cậu mới nghĩ không thể tiếp tục ở lại đây được đành khởi động xe.


Tiếng động cơ thu hút sự chú ý của cậu.


Hiện tại mới để ý, chiếc xe này của Nguỵ Âu Dương không thể coi thường được.


Sao không dùng chút ký ức của An Vũ làm chút việc kiếm chút tiền ăn tối đi?


______


Leo lần theo địa chỉ IP của Vũ Thanh An xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, cuối cùng lại vớ được một tên cùng lúc lợi dụng nó để theo dõi cậu.


Thế lực của Nguỵ Âu Dương phát huy rất đáng sợ, chỉ trong vòng một tiếng người đã về tay hắn.


"Rầm!!!!" Lại một tiếng động lớn vang lên, tên nam nhân bị ném đi không dám ho he thêm cái gì, yếu ớt như một con rối tuỳ tiện bị người đàn ông tóc nâu trầm nâng lên.


"Nói." Nguỵ Âu Dương phun ra đúng một từ.


"Nó thực sự sẽ chết, thêm việc ở bên mày thì nó càng phải chết sớm hơn." Tên kia nhe răng cười, để lộ hàm đầy máu me, ngay cả răng cũng không lành lặn nguyên vẹn như ban đầu.


"Là ai đứng sau? Tại sao lại làm thế?" Không ai dám nghĩ hiện tại người đàn ông tuấn mỹ có bao nhiêu khủng bố.


Gã lắc đầu cười như dại, "Đáng ra mày không nên can thiệp vào, đáng ra mày nên bỏ mặc nó, nó sẽ sống được thêm vài năm."


Nguỵ Âu Dương mím môi, kéo gã ngồi lại lên ghế, hắn cười, một điệu cười mà bất cứ ai nhìn vào cũng phải lạnh sống lưng, "Được thôi."


Leo xoa mũi ngồi một bên nói, "Cậu có thể muốn nghe cái này đấy, tin từ Nguỵ San."


Hắn gật đầu bước ra ngoài, gã kia thấy thế liền giật nảy mình, "Sao còn chưa giết tao?"


Bước chân người đàn ông dừng lại, Nguỵ Âu Dương xoay người để ánh đèn chiếu ngược mình, lộ ra khuôn mặt điển trai cười tươi, hai mắt hơi híp lại suy tính điều gì, toàn vẹn một vẻ ranh mãnh nguy hiểm, "Tất nhiên mày sẽ không chết, mày sẽ được điều trị."


Câu này đánh vào nỗi sợ của tên nam nhân, gã bị trói lại gào lên vang vọng khắp phòng, "Không!!! Giết tao đi!!!! Giết tao điii!!!!"


"Giết mày khác nào giải thoát cho mày chứ?" Hắn thong thả đưa hai tay vào túi quần, bộ dáng ngạo nghễ thẳng lưng cười tàn ác nhìn gã, nếu có thể thậm chí trên đầu hắn sẽ xuất hiện hai chiếc sừng lớn của ác ma.


Hắn là Vương ở đây.


Sống hay chết đều phụ thuộc vào quyền hắn.


______


Nguỵ San đứng trốn ở một bên khuất sau phía cây, tay cứ gõ gõ vào thân cây sốt ruột chờ đợi phản hồi từ đầu bên kia.


Mãi đến khi "Có tin gì?" từ người anh trai tốt kia cô mới bạo phát, "Người của anh rốt cuộc làm ăn như thế nào vậy hả? Đến ngay cả em đi mua đồ cũng tìm thấy cậu ấy!!!"


Cô ló mặt ra một góc nhìn người thanh niên trẻ đứng cạnh chiếc xe đỏ quen thuộc đứng ở bên kia, cả một đám người bu xung quanh nhòm ngó.


Tự dưng tối nay lại nổi hứng muốn đi ăn mỳ đen, mà tiệm mỳ cô thích nhất lại ở rất xa, gần đường cạnh sân vận động dưới chân đồi bên thành phố, đang ngồi ăn tiện cập nhật chút tin tức trên điện thoại thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.


"Chú ơi, xin hỏi đường ra phía sau sân vận động này phía nào ạ?"


Con mẹ nó là Vũ Thanh An!


Dựa vào cái thái độ cùng kiểu cách cư xử kia, cô chắc chắn là cậu!


Lần đầu tiên trong đầu của Nguỵ San lại muốn chửi tục như thế này!


"Cậu là định theo đám đua đòi đua xe kia phải không?" Chủ quán giơ giơ chiếc muỗng lên vẻ mặt không mấy vui vẻ, "Cái đám đó lần nào cũng tới chỗ này quậy phá một trận, nhìn qua chẳng tốt đẹp cái gì, cậu tốt nhất đừng có dây vào!"


Vũ Thanh An gãi gãi đầu, "Thực xin lỗi, cháu chỉ muốn đến tìm em trai thôi, thằng bé có chút quậy phá nên hơi lo lắng sẽ đến đây."


Ông chủ quán ngộ ra thì gật đầu, chỉ tay sang hướng bên trái nói, "Cứ đi thẳng theo đường nhỏ kia là tới, cậu nên nhanh lên, cái đám đó cứ 10h30 là bắt đầu đua xe ầm ĩ, đến lúc đó tìm em trai cậu khó lắm."


Nguỵ San còn nhớ rõ ánh mắt của người thanh niên đó sáng lên, vuốt tai vài cái rồi cười vui vẻ cảm tạ, nhưng chỉ có người quen cậu mới biết, đấy chính là điệu bộ thoả mãn khi đạt được mong muốn của mình.


Giờ thì cái người vốn dĩ phải đi tìm em trai mình lại có tên trong danh sách kia!


Tiền thưởng không nhỏ đâu a...


"Anh có phải là ép cậu ấy quá đáng không, bây giờ phải mạo hiểm đua xe lấy tiền đó!"


Nguỵ Âu Dương lại xoa mi tâm đau nhức của mình suốt bao ngày, hắn vốn đâu có chèn ép...


Nghe được tiếng còi báo chuẩn bị, Nguỵ San nhanh chóng nói ra địa chỉ rồi cúp máy, tiến lại gần bên đường đua, chọn một vị trí tốt nhất để quan sát màn hình lớn ghi lại từ camera.


Quy mô cuộc đua này cũng không hề nhỏ, toàn là của những tên công tử đại gia trẻ tụ tập tới đây cá cược, nội dung rất đơn giản, ai đến trước giật được cờ trên đỉnh trong khu thiên văn thì thắng, số tiền phải tính theo vạn.


Vũ Thanh An bởi vì sau bao tháng ngày lặn mất kể từ lần lên đài báo truyền hình về tin con trai thứ Nguỵ gia thì không còn ai nhớ đến, bởi vì không có tiếng tăm gì nên xếp vào hàng gần cuối.


Nhưng chiếc xe đỏ kia quả thực rất nổi bật giữa hàng đó.


Tất cả tay đua đều ngồi vào trong xe, ai nấy đều đem theo mũ bảo hộ, duy chỉ có một mình Vũ Thanh An là cài độc thắt lưng an toàn. Nói làm sao đây, muốn bảo hộ cũng không có a.


"Nhìn số 86 đi, chẳng phải là muốn liều mạng hay sao?" Đứng cạnh Nguỵ San vang lên tiếng cô gái trẻ đang nói chuyện cùng bạn, "Nhớ tháng trước có một người mất lái lao thẳng xuống sườn đồi chết, đó còn là bảo hộ đầy đủ đó. Đáng tiếc chưa kịp chui ra khỏi xe thì đã nổ tung rồi."


Đồng tử Nguỵ San co lại, lôi vội điện thoại nhắn một tin cho Nguỵ Âu Dương, "Anh làm ơn nhanh một chút đi!"


Người được chỉ định trọng tài cũng đã đầu 4, không biết mời được ở đâu về nhưng dường như cũng có chút tiếng tăm trong làng đua, đảm bảo không thiên vị. Trèo lên tháp được dựng cao, thổi một hơi còi lớn, đám đông hò reo liên tục đếm ngược số, sau một tiếng pháo từ trọng tài nổ trên cao thì lại trở về một mảng hỗn loạn.


Vũ Thanh An đạp chân ga, tiếng động cơ gầm lớn như một con quái thú phóng lên sẵn sàng ra trận, mà trong lòng Nguỵ San càng căng thẳng, cô biết cậu đã từng đua xe, nhưng cá thể đó lại là An Vũ a...


Song dần dần, thời gian càng chạy, lo lắng của cô lại chuyển sang một chiều hướng khác.


Vũ Thanh An hiện tại ở trong tốp những người dẫn đầu.


Cậu chỉ đứng thứ 3 mà thôi.


Nhìn qua màn ảnh chiếu chiếc xe đỏ lách vượt qua từng chiếc một, vừa rồi đã bỏ qua chiếc xe thứ 3 một đoạn xa, số 86 ngang nhiên cướp vị trí trên bảng xếp hạng.


Môi trường này rất phức tạp, không chỉ có mấy tên công tử đến bỏ tiền so tài tranh đua, đứng sau cũng là một màn cá cược lớn, như vậy sao có thể không thiếu các thủ đoạn của những tay ở trên.


Vũ Thanh An bây giờ đã đi được nửa quãng đường, ngay trước mắt là xe số 2 vẫn đang chắn đường cậu.


Cậu lách sang trái chiếc xe vòng sang trái, lách sang phải thì nó cũng đổi hướng theo.


Phía trước là khúc cua vòng lên núi, càng ngày chiếc xe càng lấn tới, trong tiềm thức Vũ Thanh An dự đoán được tên kia sẽ đụng thẳng vào phía xe mình thì dẫm phanh lùi lại, đánh tay lái phóng lên lách qua khoảng cách bên phải vượt lên, khung đường rất hẹp, một đầu xe của cậu sượt vào sườn đá, xước một mảng lớn.


Tiếng động cơ xe quá lớn, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là ngay lúc xe cậu vượt được lên thì xe phía sau đâm thẳng vào vách nổ tung.


Chưa dừng lại ở đó, bên tay phải ô cửa kính của cậu vang "phập" một tiếng rõ ràng, một viên đạn đi thẳng tới đây, bởi vì là kính chống đạn nên không thể đi qua, chỉ đâm đầu đạn ghim sâu trong lớp kính.


Một quả pháo sáng đỏ bắn lên báo dấu hiệu cho vấn đề trục trặc, Vũ Thanh An rủa một tiếng "Chết tiệt!"


Cậu xoay tay lái rẽ khúc cua, trong đầu hoàn toàn bỏ ý định dừng xe lại xem xét, cứu viện chắc chắn sẽ tới, vấn đề bây giờ chính là mạng sống của mình, không thể quay lại được vậy cũng chỉ còn cách cứ thế tiếp tục đua.


Vừa tới khung đường mới, ngay trước mặt thêm một chiếc xe nữa đang cháy dữ dội, cách đó là chàng trai đang ngồi bệt bên góc đường.


Vũ Thanh An đánh xe dừng lại, mở cửa sổ nói lớn, "Anh bị ngu à? Chiếc xe sắp nổ còn muốn ngồi đó?!"


Tên kia giật mình vì câu nói của cậu, hốt hoảng nhìn ra chiếc xe đang rò xăng, mặt tái mét lại, "Giúp.. giúp tôi!"


Cậu mở chốt đẩy cửa lên, "Mau nhanh lên, tôi không có thời gian đâu!"


Anh ta gật đầu, giọng lắp bắp, dường như bị làm cho hoảng sợ quá độ, "Đây là lần đầu tiên tôi gặp sự cố như thế này khi đua.."


Vũ Thanh An không tìm được lối đi, chiếc xe kia bị lật nằm ngang chắn nửa già đường, căn bản cậu không thể lách qua được, cậu ngồi ghế lái tay gõ gõ, bên tai là mấy câu lời vô nghĩa của tên kia.


"Im lặng đi, tôi sẽ đá anh ra khỏi xe đấy!"


Tên tay đua ngạc nhiên nhìn lại người thanh niên vừa cất lên giọng điệu lạnh như băng, hỏi với ý không chắc chắn, "Cậu đánh gục được tôi sao?"


Vũ Thanh An tìm ra được một cách, cậu xoay người nhìn phía sau rồi từ từ lùi xe, giọng điệu nói ra vô cùng thản nhiên, "Anh chưa từng thắc mắc làm sao tôi có thể từ một tên vô danh trèo lên được đến đây lại còn sắp vượt mặt anh sao?"


Câu nói này đánh trúng tim đen của tên kia, không hề phủ nhận, kể cả mình không gặp tai nạn thì người thanh niên này cũng sắp vượt được lên giành vị trí đầu.


"Mà... Cậu có nhận ra xe có mấy chỗ thủng không thế?"


Vũ Thanh An không biết điều đó nhưng cũng chẳng ngạc nhiên, cậu không ngu ngốc đến mức lựa chọn ra khỏi xe vào thời điểm này, cũng phải cảm tạ đây là xe của Nguỵ Âu Dương, chống đạn thực sự rất tốt.


"Vậy à..." Cậu chỉ nói bâng quơ như vậy.


Đến lúc này tay đua kia mới ngồi im không nói cái gì thêm.


Con mẹ nó, gặp phải đúng người không nên gặp.


"Thắt dây an toàn vào và im lặng."


Vũ Thanh An nói đúng một câu, đợi người kia làm xong xuôi thì xoay người ngồi thẳng, không nói hai lời dẫm mạnh chân ga phóng lên phía trước.


Tên kia hốt hoảng, "Này cậu làm cái gì thế??!"


Thế nhưng cậu cũng không nói gì, mày nhíu chặt vẫn giữ vững chân đạp ga, ngay khi đến gần chiếc xe đang cháy thì phanh gấp quay xe ngang lại, dùng thân xe húc vào xe kia đẩy ra, cậu đảo tay lái, chiếc xe đỏ xoay 180 độ, dừng lại một chút rồi tiếp tục đi thẳng.


Nguỵ San nhìn màn hình trợn tròn mắt như bao người khác, cái đó khả thi sao?


"Này, đây có phải tay đua ngoại nào đó không? Kỹ năng khá thật đó!" Một người đàn ông đứng tuổi vỗ vai nam nhân mặc vest đứng cạnh, hai mắt sáng lên nhìn màn hình tán thưởng liên tục.


Chỉ cần một vòng nữa là lên tới chỗ đài thiên văn, Nguỵ San nhìn đồng hồ tay đi tới bên trạm cáp treo, hướng bảo vệ ở đó nói.


"Đưa tôi lên trên đó, tôi trả gấp 5 lần."


______


"Trên đó có rộng không? Phạm vi người đứng là bao nhiêu?" Vũ Thanh An nhìn biển tên trạm thiên văn vừa đi qua, lên tiếng hỏi.


"Khoảng 1-200 người gì đó, trên đó cũng rất đông người đứng xem."


Vũ Thanh An đưa tay lên xoa tóc, dùng khẩu hình miệng lầm bầm mấy thứ gì đó, một lát sau lại hỏi, "Mấy thứ đua thế này có đưa lên mạng không?"


Tên đó gật đầu, "Có, là trực tiếp luôn."


Cậu nhắm mắt, đáp án có vẻ lường trước được nhưng vẫn thất vọng vô cùng, phát trực tiếp sớm muộn gì cũng sẽ đến tai Nguỵ Âu Dương, qua vụ vừa rồi thì càng nhanh hơn nữa.


"Tiền thưởng là tiền nóng sao?"

Nhận được cái gật đầu như mong muốn, Vũ Thanh An lập tức tăng tốc độ, tốt nhất là nên cầm tiền rồi trốn một nơi nào đó, chiếc xe này bỏ lại thì hơn.


Suy nghĩ vẫn là vậy, nhưng đến khi Vũ Thanh An dừng lại ngay bên cạnh cột cờ, tay chuẩn bị vươn ra giật lấy thì đột ngột xuất hiện chiếc xe moto phi tới, sượt thẳng qua đầu xe cậu, một cánh tay mạnh mẽ đưa xuống cướp tấm vải đỏ.


Nhìn người đàn ông lái chiếc moto làm một đường drift dừng lại ngay trước đám đông đang đứng, hắn bước xuống xe, đứng nhìn thẳng vào cậu.


Phải rồi, hắn là Nguỵ Âu Dương.

Nguỵ Âu Dương hạ mắt ném tấm vải đi, khoé miệng hơi giương lên nở nụ cười ma mị như lần đầu.


"Vũ Thanh An, em thật không ngoan chút nào."