Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 54: Giam cầm.




Chuyện Vũ Thanh An trở thành đối tượng tình nghi số một trong vụ giết Du Điềm bị Nguỵ Âu Dương giấu nhẹm đi, hắn lấy ra một người chịu tội thay, bỏ một khoản tiền bồi thường rồi nhanh chóng vứt chuyện đó ra sau đầu.


"Cậu ấy bị bệnh thần kinh, từ lâu tôi đã đặt cách để điều trị, làm sao có thể đi giết người được."


Đại đội trưởng Cục Cảnh sát đến khi được đưa đến căn nhà ở ngoại ô trên đồi, nhìn người thanh niên thờ thẫn bước đi, đôi mắt như dại ra thì gật đầu nói, "Xin lỗi, làm phiền ngài rồi!"


Người vừa tiễn đi, Nguỵ Âu Dương đẩy cửa bước vào trong nhà, chậm rãi đi đến bên Vũ Thanh An ôm cậu đặt lên ghế.


Vũ Thanh An ngoan ngoãn ngồi theo, khi hắn nâng một chân cậu lên, bàn tay ở dưới ghế mò lấy ra thứ gì đó thì lắc đầu, thân mình hơi giãy giụa một chút.


"Đừng..." Giọng nói vô cùng nhỏ.


"Ngoan, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, cái này sẽ không làm em bị thương." Khoá này được đặc chế theo cổ chân của Vũ Thanh An, phía trong là lớp nhung mềm tránh bị cọ vào, dây xích cũng là loại nhẹ nhưng vô cùng chắc chắn, dây xích dài được đấu hẳn vào sàn nhà chỗ dưới chân giường tầng trêno, cậu có thể đi lại thoải mái trong nhà tầng trên, ra bên ngoài ban công, cơ bản so với lần hắn dùng ở buổi tiệc tại nhà lần trước là giống nhau.


Cái này hắn đặt làm ngay khi biết sự xuất hiện của An Vũ, cũng là lúc rất nhiều chuyện khác ập tới.


Căn nhà này cũng là hắn mua ngay lúc đó.


Nguỵ Âu Dương đã tính toán vô cùng kỹ càng, chỉ cần có gì bất trắc, hắn có thể đưa cậu đến đây, nơi này bảo mật vô cùng tốt, ngọn đồi này tuyệt nhiên không có một người lạ bước chân vào, sở dĩ là hắn đã mua luôn, ở dưới chân đồi giăng dải phân cách, lấy biển 'Giải toả thi công' che mắt thiên hạ.


Hắn thậm chí có thể đưa Vũ Thanh An ra nước ngoài và không bao giờ trở lại, chặt đứt toàn bộ mối quan hệ cùng công việc của cậu, khiến cho cả đời cậu chỉ cần phụ thuộc vào hắn, chỉ ở bên cạnh hắn.


Chỉ cần cậu nguyện ý.


"Em không bị bệnh. Nguỵ Âu Dương.. đừng làm như vậy được không?" Hiện tại người thanh niên đưa đôi mắt hoen đỏ nhìn hắn, khuôn mặt hốc hác hẳn đi vì không ăn, cổ họng khô rát khiến cho giọng nói cũng lạc đi.


Cậu đã ở đây hình như phải nửa tháng gì đó, có khi lâu hơn.


Đối với Vũ Thanh An hiện tại, cậu không biết khái niệm thời gian là gì nữa rồi.


Nguỵ Âu Dương vuốt ve khuôn mặt cậu, tay chạm đến sườn mặt thì ánh mắt trầm xuống, "Bọn họ không chăm em tốt sao?"


Đám người đứng một bên sắc mặt tái đi, ai nấy đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, họ đều cảm nhận được ánh mắt của hắn quét qua.


Vũ Thanh An lắc đầu, "Không phải.."


Nguỵ Âu Dương thở dài một tiếng, suốt một khoảng thời gian dài như vậy, Văn Lam đã sử dụng đủ mọi cách nhưng vẫn không tìm ra được chuyện gì xảy ra trong quá khứ của cậu, nhưng may mắn là suốt mấy tuần như thế An Vũ không xuất hiện.


Hắn ở bên ngoài xử lý rất nhiều chuyện, rút học bạ của Vũ Thanh An đi bảo lưu, cho người theo dõi bảo vệ Tiểu Tường, đồng thời đánh động cho bên Hạo Thường biết.


Có thể nguồn tin của hắn đến chậm hơn, nhưng không bao giờ bỏ sót cái gì cả, mọi thứ hắn cần biết đều sẽ có.


Bên Hạo Thường nhận thấy được thì toàn bộ giới ngầm cũng nhận ra, mấy năm nay trong giới như mặt biển phẳng lặng, song bên dưới lại cuồn cuộn nước ngầm, Nguỵ Âu Dương lại như cơn bão đi đến phá tan toàn bộ.


Hắn bắt đầu quay lại rồi.


Nguỵ Âu Dương luôn nhìn thấy những gì người bình thường chưa thấy được, người ta tính toán được phải làm những gì, hắn nhìn trước được cả hậu quả theo từng quyết định của mình để từ đó chọn con đường tốt nhất. Điều đáng sợ hơn nữa là hắn còn không tốn nhiều thời gian để suy nghĩ.


Trong máy tính của Nguỵ Âu Dương hầu như không để bất kỳ dữ liệu gì, sở dĩ mọi thứ đều ở trong đầu hắn.


Con người này thực sự rất đáng sợ, từ suy nghĩ cho đến hành động.


Trong nhà bây giờ có rất nhiều người, có cả vệ sĩ lẫn người hầu, tất cả đều qua sự chọn lọc của hắn, vốn là mang theo Lâm quản gia đến, nhưng chướng ngại lớn nhất hắn chưa dẹp bỏ chính là Lâm Tĩnh kia.


Hắn ngồi bên cạnh cậu, tay nhẹ vuốt má người thanh niên nói, "Vũ Thanh An, từ bây giờ lệnh của em chính là lệnh của tôi."


Đám người xung quanh cúi người xuống, đồng thanh nói, "Vũ thiếu".


Đây không phải lời chào, đây chính là biểu thị cho việc bọn họ nghe hiểu được, cũng tiếp nhận điều này. Lời kia của Nguỵ Âu Dương không chỉ nói riêng với Vũ Thanh An, cũng là nói với tất cả thuộc hạ của hắn.


Hiện tại Vũ thiếu đứng ngang hàng với ngài Nguỵ, đều là chủ của bọn họ.


"Em có thể nói với bọn họ tất cả những gì em muốn, duy chỉ có chiếc khoá này..." Hắn gõ gõ vào cổ chân cậu, "Cho dù em có lệnh cho bao nhiêu người, kể cả A Báo cũng không có ai giúp được em."


Vũ Thanh An gần như sắp khóc đến nơi, "Em không cần... Anh thả em ra được không?"


Cậu túm lấy tay áo hắn, đôi mắt nâu mở to tròn ẩn giấu một tia hi vọng mỏng manh, "Anh thả em ra.. Em lập tức sẽ đi! Em sẽ không bao giờ xuất hiện nữa! Xin anh..."


Tim Nguỵ Âu Dương như hẫng đi một nhịp.


An Vũ nói đúng.


Vũ Thanh An sẽ rời khỏi hắn.


Tia hoảng loạn trong mắt rất nhanh bị giấu đi, hắn lắc đầu, "Không được, ở đây là tốt nhất cho em."


Hắn thấy bản thân không ở đây thêm được nữa..


Cậu thấy người đàn ông định đứng dậy, tay vội túm lấy góc áo hắn kéo lại, dùng giọng khàn khàn nói lớn, "Em không có bệnh, em không điên!"


Sắc mặt Nguỵ Âu Dương chuyển biến, hắn cau mày quay ra nhìn cậu hỏi, "Ai nói với em như vậy?"


Trước giờ hắn thậm chí còn chưa mở lời nói Vũ Thanh An như thế, quá lắm chỉ là nói với tên cảnh sát kia thôi, lần này chắc chắn cậu nghe được từ ai đó.


Tâm lý Vũ Thanh An gần đây vô cùng bất ổn, cậu sợ rất nhiều người, hầu như không muốn tiếp xúc với ai, đặt đâu ngồi đấy, ai nói gì cũng sẽ nghe.


Hắn bận nhiều việc, có đôi khi sẽ mở máy theo dõi kiểm tra, thế nhưng lại bỏ sót việc thái độ người làm đối với cậu.


"Em không bị điên..." Người thanh niên không nói được thêm cái gì, chỉ lặp lại câu vừa nãy, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn ra như vậy, bị cậu dùng ống tay áo lau đi, nhiều đến đỏ cả mắt mũi, sưng hết lên.


Có đôi khi hắn tự hỏi, có phải là chính hắn đang huỷ hoại cậu không?


Nguỵ Âu Dương ngồi lại xuống ôm Vũ Thanh An vào lòng, một bên lấy ra ống kim tiêm. Người trong lòng nhìn thấy liền giãy giụa một chút, hắn phải vừa dỗ cậu, tay nhanh chóng tiêm xuống, miệng vẫn nói, "Em không bị làm sao hết, để anh lo cho em được không?"


Khi thuốc đang ngấm, Vũ Thanh An mơ màng được hắn ôm lên giường, có vài vị bác sĩ đi đến bắt đầu tiến hành truyền nước cho cậu.


Bởi vì Vũ Thanh An ăn uống rất ít, những lúc Nguỵ Âu Dương không ở đây gần như là không chịu ăn uống gì hết, đến ngay cả nước cũng không, hiện tại truyền nước cho cậu sẽ không để cơ thể cạn kiệt.


Có một nữ y tá khác cũng ngồi ở đầu bên kia, cẩn thận bôi thuốc lên vết cắt dài trên cánh tay.


Hai mắt như muốn đóng lại, hình ảnh người đàn ông trở nên mờ đi, cậu nghe được hắn cúi xuống bên tai mình nói gì đó nhưng lại không nghe được.


Một mảng tối bao trùm...


Chỉnh chăn gối cẩn thận cho cậu, kéo lấy dây xích dài bên dưới gầm giường, móc vào chốt nối bên vòng quanh cổ chân cậu rồi khoá lại, xong xuôi hết hắn mới bước ra ngoài, đi thẳng xuống dưới tầng nơi mọi người đều đang đứng chờ, A Báo đi đằng sau nói cho hắn, "Hôm nay một người vào thu đồ của Vũ thiếu tìm thấy con dao nhỏ giấu trong gối cậu ấy".


Hắn gật đầu, "Mau lấy máy tính lại đây."


Khi A Báo đem máy tính xách tay quay trở lại, chiếc bàn đặt tại phòng khách đã bị lật ngược sang một bên, mọi thứ xung quanh đều vỡ tan tành, sắc mặt của Nguỵ Âu Dương hiện tại vô cùng khủng bố.


"Bước ra." Hắn nói.


Tất cả mọi người đều cúi thấp mặt.


"Lũ ngu ngốc chúng mày nghĩ là có thể qua mắt được tao à? Mau bước ra!" Nguỵ Âu Dương đề cao giọng nói.


Suốt bao nhiêu năm, người đàn ông này làm việc mọi thứ đều bình thản cho dù là lúc gặp khó khăn đi nữa, duy chỉ có những lúc liên quan đến Vũ thiếu, hắn nổi giận thật sự.


"Bước ra sẽ được tha mạng." Cho người mở máy tính ra, vừa định mở tới phần máy theo dõi, từ trong hàng bước ra hai người nữ giới.


Là người giúp việc.


"Chỉ là... chúng tôi nhiều chuyện nói mà thôi... xin ngài.."


Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua hai người kia, A Báo ngồi kiểm tra lại từng máy quay, xem dữ liệu lưu lại mỗi nơi có hình ảnh của Vũ Thanh An, xong xuôi hết rồi hắn mới gật đầu.


Ngay lập tức người đàn ông rút từ đằng sau ra khẩu súng, tiếng súng vang lên hai phát chói tai trong căn phòng, hai người kia chưa kịp nói thêm cái gì đã ngã xuống, chết.


"Nếu không phục, lập tức dọn khỏi đây."


Hắn không có đủ kiên nhẫn nuôi ong tay áo đợi ngày bắt, nếu không phục hay có bất mãn hắn sẽ cho nghỉ lập tức, người cho dù trái ý trong suy nghĩ tay vẫn làm thì hắn cũng không cần.


"Còn nữa" Nguỵ Âu Dương quay lại, "Nếu như để Vũ thiếu tìm thêm được bất kỳ vật nhọn nào, toàn bộ bị xử phạt".


Chuyện ba ngày trước, ngay đêm Nguỵ Âu Dương ở lại trong thành phố để xử lý công chuyện, Vũ Thanh An tự sát.


Hắn chứng kiến hết tất cả.


Ngay khi Vũ Thanh An rút ra con dao rạch giấy, Nguỵ Âu Dương bấm số gọi cho A Báo ở bên kia.


Nhưng khi hắn đến nơi vẫn phải nhìn bồn tắm nhuộm màu đỏ máu.


Vết cắt sâu vô cùng, cậu hành động chỉ trong vài giây, nếu như là hắn thì cũng chẳng thể ngăn kịp.


Sau chuyện này đã đánh lên hồi chuông trong lòng hắn, ra lệnh đưa hết tất cả dao kéo đi, mỗi lần Vũ Thanh An đi đâu đều có người ở sau theo dõi.


Nhưng hắn vẫn tự nhủ lòng, thật may mắn.


May mắn cậu không chọn đâm vào cổ, nếu không...


Nguỵ Âu Dương không tưởng tượng được một ngày mở mắt ra Vũ Thanh An không còn trên thế gian này.


Hắn thừa nhận hành động của mình tàn nhẫn, thậm chí có thể sẽ để bóng ma tâm lý cho cậu, nhưng không còn cách nào khác.


Hắn không thể để Vũ Thanh An ra ngoài, nếu không có kẻ thù của cậu thì sẽ có của hắn, tính mạng như chỉ mảnh treo chuông. Hắn còn chưa tìm ra được kẻ đứng phía sau chỉ định ám sát Vũ Thanh An.


Trước hết, Nguỵ Âu Dương muốn cậu hoàn toàn biến mất trong mắt những kẻ kia, khiến bọn chúng lục lọi vất vả đi tìm.


Còn xem được khả năng của đám kia có thể vươn tới đâu.


Vừa may Lâm Tĩnh trở về...


Đúng là như vậy, Nguỵ Âu Dương chưa bao giờ là người tốt. Hắn tạo dựng một vở kịch hoàn hảo để che mắt thiên hạ, một kẻ tàn ác đứng trên đỉnh cao hạ mắt nhìn xuống, đạp đổ từng kẻ một có ý định vươn đến người thanh niên hắn ôm đằng sau lưng.


Nhưng điều hắn lo sợ nhất là nhân lúc hắn không để ý tới phía sau mình, không phải là người kia cầm dao đâm vào hắn, mà là đâm chính mình.


Để đến lúc hắn quay lại nhìn, mọi thứ đều hoàn toàn sụp đổ.


Điều hắn lo sợ nhất, là lần tới người thanh niên kia sẽ nói "Tôi là An Vũ" và chẳng còn thấy cái tên hắn mong chờ đâu.


Điều hắn lo sợ nhất...


"Cậu ta sẽ rời khỏi anh, và anh sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Vũ Thanh An."