Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 20: An, em thích tôi sao? (H)




CHƯƠNG 20: An, em thích tôi sao? (H)


Ngụy Âu Dương sau khi tập xong phát hiện máy báo một cuộc gọi nhỡ của Vũ Thanh An, gọi lại thì đã báo tắt máy, hắn cũng không suy nghĩ gì, tắm rửa một trận rồi lấy xe đi đến đại học A. Ai ngờ đến rồi lại không thấy bóng dáng ai, vị tổng giám đốc lại phải quay xe trở về nhà chính, nghĩ rằng cậu đã tự về trước rồi.


Vũ Thanh An ban đầu tính sẽ đi ăn trưa rồi về, cuối cùng bi ai phát hiện ví tiền của mình quên ở nhà nên đành phải gọi xe về. Cậu quả thực đã về nhà, nhưng mà lúc đó trong nhà ngoài Màn Thầu béo ngủ phơi bụng ở ngoài cửa, Rott nằm trong phòng khách, Lod ở ngoài sân ra cũng không có ai khác, cũng không có xe của hắn. Người nọ sực nhớ ra hôm nay mọi người đã nghỉ hết, bản thân lại không về, có lẽ hắn đã ra ngoài ăn trưa rồi.


Cuối cùng, Vũ Thanh An lại đổ đầy khay thức ăn một lần nữa, thay quần áo rồi rời đi, cũng nhắn tin gửi cho hắn về dự tính tối nay.


Mà người tính không bằng trời tính, đến buổi tối tâm tình Ngụy Âu Dương đặc biệt tệ, Vũ Thanh An cả ngày nay đều không về nhà, gọi điện thì lại tắt máy, sau đó một tin nhắn cũng không có gửi về.


Hắn sau khi từ trường về liền một mực ngồi ở nhà đợi cậu, nhìn khay đồ ăn của chó mèo đầy ắp, bản thân hắn cái gì cũng chưa vào bụng, người kia nhẫn tâm ngay cả chút thành ý làm đồ ăn cho hắn cũng không có.


Thẳng đến khi kim giờ đã chỉ đến số 9, Ngụy Âu Dương đã muốn bùng nổ đến nơi, mở điện thoại ra chuẩn bị gọi cho A Báo đi tìm người thì vừa lúc Leo gọi đến.


"Có chuyện gì?" Giọng nói lạnh băng vang lên, lông mày cũng cau lại, khuôn mặt tối tăm đến cực điểm, đối phương nghe qua là biết thời điểm này không nên chọc giận hắn.


Thế nhưng đây là Leo, ở đầu bên kia qua tiếng nhạc xập xình nói thật lớn, thoạt đầu Ngụy Âu Dương nghe không rõ, tâm tình càng trở nên tồi tệ, "Tìm một chỗ nào đấy mà nói!"


Vũ tiểu miêu cả ngày trốn mất dạng, đây còn muốn thử thách kiên nhẫn hắn sao!


Qua một lúc lâu, hắn còn tưởng Leo đầu bị cửa kẹp đến nơi rồi thì đầu bên kia mới yên tĩnh một chút, có vẻ như đã ra ngoài, giọng có hơi kích động, giống như là đã phát hiện trò vui, "Này, mau đến đây đi, tôi có kinh hỉ cho cậu".


"Không đến!" Từ chối thẳng thừng.


Song Leo vẫn không bỏ cuộc, "Tôi nói thật đó, cậu nếu không nhanh đến, sau này có hối hận cũng không kịp đâu", giọng âm cuối còn nhấn mạnh tỏ vẻ nghiêm trọng, nghe có vẻ thật sự có chuyện.


Lông mày rậm cau lại, lầm bằm vài tiếng, cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, túm lấy chìa khoá xe bước ra ngoài. Nếu quả thực là không có gì to tát, vậy hắn liền chỉnh Leo vài lần là được rồi.


Nhắc lại, như thế nào cậu vẫn chưa trở về?


_____


Người thanh niên kia... thực sự là Vũ Thanh An!


La Uyển Như kinh ngạc nhìn cậu. Từ lúc đi ăn đồ nướng, mắt nàng vẫn chưa rời khỏi người này. Cậu hôm nay chỉ đơn giản mặc áo sơ mi trắng với quần dài bình thường, tóc chỉ dùng sáp cố định kiểu, nhìn vẫn như sáng nay là một nam thanh niên điềm tĩnh ôn hòa. Nhưng mà vừa mới bước vào bar thôi, không bao lâu nàng liền thấy được vẻ mặt nam nhân yêu mỵ như thế nào.


Mái tóc vuốt ra phía sau tùy tiện, đối với đồ uống mọi người mời cũng không hề kiêng nể, mắt phương hơi nheo lại cùng cánh môi nhếch lên mang tiêu ý lại có chút lười biếng. Mọi người cũng có vẻ kinh ngạc nhìn cậu, mấy nữ nhân ở quán bar cũng có phát hiện ra mỹ nam, thi thoảng sẽ uốn uốn vòng eo nhỏ vô tình hữu ý va phải người thanh niên.


Xem ra, đây chính là bản chất ngầm của Vũ Thanh An – một vị công tử ăn chơi mà lại không có trác táng.


Nhưng mà cho dù có ngạc nhiên, bọn họ rất nhanh đều bỏ ra sau đầu, trước hết vẫn là vui vẻ chơi cho đã.


La Uyển Như tối nay mặc một bộ váy ngắn màu đen, tóc cũng được làm xoăn lọn cẩn thận, trang điểm nhẹ nhàng tôn lên làn da tự nhiên của nàng, khi đến gặp mặt mọi người ai cũng đều khen nàng. Vậy mà hiện tại đứng ở đây, so với đám nữ nhân ăn mặc hở hang luôn bám lấy cậu quả thực vẫn còn kém xa.


Một nữ nhân tóc ngắn mặc áo cúp ngực với đầm ngắn bó sát tôn lên ba vòng chuẩn như dáng người mẫu, đôi môi đỏ hướng Vũ Thanh An cười kiều diễm, "Oa, đêm nay mới là lần đầu em thấy một người đẹp trai như thế".


Vũ Thanh An thấy bàn tay nàng quấn lấy cổ mình, bước chân hơi lùi lại, trên mặt vẫn duy trì lễ độ, "Cảm ơn, cô cũng rất đẹp".


Nhưng mà vừa xoay người qua đã thấy một nữ nhân khác, bộ cánh lưới mỏng tang, cánh tay nàng kéo tay cậu dán vào bộ ngực đầy đặn kia, ở lồng ngực cậu còn cảm nhận rõ ràng móng tay nhỏ đang vẽ loạn lên, "Anh thực sự rất đẹp trai, có phải người mẫu không?"


La Uyển Như đứng hồi lâu, không thể nhìn được đỏ mắt bỏ thẳng đến WC. Nàng đem son môi đỏ ra, thoa chồng lên lớp son bóng màu hồng nhạt ban đầu, cũng chuốt mi lại cho cong dày thêm, nháy mắt đã trở nên kiều diễm xinh đẹp. Vừa lúc này, có hai người đi đến sau nàng trò chuyện.


"Này, cậu thấy Vũ thiếu không?" Một nữ nhân tóc đỏ hỏi.


"Là cái người đẹp trai gây chú ý đó sao? Tại sao lại không?" Người kia che miệng cười.


Nữ nhân tóc đỏ lấy phấn ra dặm nhẹ lên mặt, cười nói, "Lần trước tôi có gặp anh ấy ở bar Rosé, hỏi tên anh ấy, anh ấy nói là họ Vũ. Thật đẹp trai."


Nữ nhân kia sửa sang lại tóc, hơi bĩu môi, "Vũ thiếu như thế nào so được với Ngụy Âu Dương a?"


"Thôi đi, Ngụy Âu Dương là dạng đàn ông gì, có nằm mơ cô cũng không với được đâu."


Lúc này, La Uyển Như mới kinh ngạc hoàn toàn, hóa ra Vũ Thanh An thực sự là một cậu công tử, mấy quán bar nổi tiếng như thế, mọi người đều biết cậu gọi là Vũ thiếu.


Nhưng có một điều căn bản nàng không biết, nữ nhân kia nói lần trước chính là khoảng thời gian hai tháng trước, lúc đó vào thời điểm khoa của cậu tổ chức tiệc ở Rosé. Trùng hợp ngày đó nàng lại không có đi, căn bản là không biết gì.


Nhân vật chính cũng không có biết gì cả.


Vũ Thanh An ở bên trong phải vất vả lắm mới có thể thoát khỏi đám nữ nhân, tìm tới quầy rượu ngồi một mình. La Uyển Như bước ra ngoài, bỏ qua mấy tiếng huýt sáo cùng lời mời gọi, đi thẳng đến chỗ cậu.


"Vũ thiếu." Tự động kéo ghế lại gần, nàng ngọt ngào gọi.


Vũ Thanh An phản ứng có chút không tự nhiên khi nghe cách gọi "Vũ thiếu" của mọi người, nàng cũng không ngoại lệ, cậu chỉ gật đầu một cái rồi tầm mắt liền chuyển đi, không nói gì cả.


La Uyển Như lại cho rằng nàng nói trúng tim đen của cậu nên mới mất tự nhiên, vui vẻ không thôi.


_______


Khi Ngụy Âu Dương đi tới, bảo an nhìn thấy hắn liền cúi đầu lùi ra sau một bước, người đàn ông nhìn cũng không nhìn một cái, sắc mặt không tốt lắm bước vào, tiến thẳng lên tầng hai. Đón đầu là bốn bảo an khác dàn hai bên, đứng ở trên là một người ngoại quốc tóc vàng, chính là Leo trước đó gọi điện cho hắn.


"Có việc gì?" Thanh âm băng lãnh vang lên.


Leo hiển nhiên cũng không để mắt tới, khoác tay lên vai người đàn ông bắt đầu sánh bước đi cùng, "Nào nào, trước hết cứ ở đây chơi đùa một chút. Nhìn xem, tôi nhặt được cực phẩm đó". Nói xong, hắn còn chỉ chỉ tới nam nhân trẻ tuổi ngồi một mình ở bàn trong góc, còn đám người loạn thất bát tao đang ngồi gần đó có chỗ của Leo.


"Đáng tiếc là chưa bắt tới tay, thật sự là băng sơn mỹ nhân." Leo thở dài, làm một bộ mặt chán nản nhìn nam nhân kia.


Ngụy Âu Dương đưa mắt nhìn qua, vừa chạm tới lòng liền biết người này hoàn toàn không thích hợp ở trong hoàn cảnh như vậy. Âu phục phẳng phiu, yên lặng ngồi ở một bên chống tay nhìn khung cảnh dưới tầng, khuôn mặt trong tối không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn thấy được là một người dễ nhìn. Lông mày người nọ hơi cau lại, có lẽ bị ép buộc tới đây.


Leo biết được hắn nghĩ cái gì, lại thở dài, "Thật sự không có biện pháp, nghĩ có thể đem cậu ấy đến đây để thả lỏng một chút. Thế nhưng rất khó khăn."


"Cẩn thận người đau là cậu đấy." Ngụy Âu Dương nhăn mày buông ra một câu tạm xem là quan tâm.


Leo tuy là tính tình luôn cợt nhả thích trêu chọc người khác, thế nhưng tất yếu gì cũng là bạn với Ngụy Âu Dương nhiều năm, làm sao mà không biết người đàn ông này như thế nào, nếu còn kéo dài thêm nữa khẳng định hắn sẽ nổi điên lên, lúc đó ai cũng không dám lại gần.


"Aiz..." Lại thở dài, "Tôi biết là cậu đối với người kia đang có tư tâm, thế nhưng cũng phải nhanh chân chút đi, người ta sắp chạy mất rồi".


"Có ý gì?"


Leo không có nói gì, kéo hắn ra đứng cạnh lan can, ngón tay thon dài chỉ thẳng xuống phía một người đang quay lưng lại với bọn họ ở quầy bar.


Người này không thấy mặt rõ ràng lắm, nhưng khi mà nữ nhân mặc váy bó đen bên cạnh cười để tay lên cánh tay kia nói gì đó người nọ mới hơi nghiêng đầu qua nhìn. Ngụy Âu Dương thấy sườn mặt liền nhận ra là người mà hắn cả ngày nay đang tìm – Vũ Thanh An.


"Lại nói, cậu ấy quả thực rất có sức hút, tôi ở trên này quan sát đã đếm không ra số nam nữ nhân tìm đến.... A, này..?" Leo bắt đầu khoa môi múa mép ở một bên, quay lại thì người đàn ông đã không thấy bóng dáng đâu.


Vũ Thanh An nhìn La Uyển Như nhẹ cười một cái, cánh tay hơi di chuyển tránh đi bàn tay kia của nàng. Nữ nhân này từ đầu tới cuối cái chuyện gì cũng sẽ nói được, nhiều lúc cậu chỉ ậm ừ cho qua, tầm mắt lơ đãng nhìn xung quanh, có lúc đứng dậy đi WC, tưởng khi quay lại nàng liền đi mất lại không ngờ được vẫn ngồi ở đó, tránh cũng không tránh được.


Cậu không có biết hoa khôi nổi tiếng đại học A thành thế nhưng lại có tính tình như vậy đấy, phải là kiêu ngạo một bên hất hai bên hất lọn tóc xoăn dài hừ mấy tiếng chứ?


"Vũ Thanh An, có phải cậu vào làm Ngụy Âu thị rất thuận lợi không?" La Uyển Như dường như trưng nụ cười không ngừng hỏi cậu.


Vũ Thanh An nhìn qua nàng, La Uyển Như phát hiện cậu giật mình nhìn gì đó, tầm mắt để phía sau nàng, đến lúc quay lại thì bắt gặp người đàn ông cao lớn đang đi tới đây.


Không rõ vì cái gì, cả người Vũ Thanh An liền lạnh đi, đến khi người đàn ông kia đến, bất giác ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt xanh đang nheo lại nhìn mình, cánh môi mỏng cũng câu lên cười lạnh. Không rõ ràng lắm, trong đôi mắt kia như ẩn chứa tức giận, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.


"Ngụy Âu Dương..." Cậu ngây ra nhìn hắn.


"Tại sao lại ở đây?" Ngụy Âu Dương đột ngột hỏi, đầu mày nhíu chặt, lời thoát ra không có độ ấm.


"À... Ngụy tổng, hôm nay là buổi liên hoan lớp..." La Uyển Như suy nghĩ không biết gọi hắn ra sao, quyết định gọi là Ngụy tổng với hắn.


Mà nàng vừa định giải thích rồi, người đàn ông liền ngắt lời, ném cho nàng ánh mắt không hề tốt đẹp, "Tôi có hỏi cô sao?"


La Uyển Như ít nhất cũng nhận biết được tình hình, thấy hai người này không khí không tốt lắm, Ngụy Âu Dương xem ra cũng đang tức giận, đành phải ngồi im lặng.


Thẳng đến khi Ngụy Âu Dương đem Vũ Thanh An kéo đi nàng mới bần thần, đi theo định gọi cậu lại thì có một bảo an xuất hiện, ngăn cản không cho đi vào lối bên trong.


Vũ Thanh An tay bị nắm chặt kéo đi đến sinh đau, người đàn ông phía trước vẫn cứ thẳng thừng bước đi, nói cũng không nói câu nào.


"Ngụy Âu Dương, anh bỏ tay tôi." Cậu nhăn mi, muốn bỏ tay khỏi hắn.


Người đàn ông nghe thấy câu này, lực kéo càng tăng, sắc mặt phải nói là cực điểm tồi tệ, đôi môi mỏng mím thật chặt chứng minh hắn đang vô cùng tức giận.


Vũ Thanh An không biết, chỉ có thể theo hắn, thầm nghĩ bản thân có chọc giận hắn cái gì không?


Là tại cậu không có làm bữa trưa cho hắn sao?


Nào có thể, hắn đã ra ngoài ăn rồi a..


Là ăn trưa ở ngoài không ngon miệng sao?


Hay là chưa ăn tối a?


Đi thẳng đến khi gặp được căn phòng ở cuối hành lang, hắn mở cửa trực tiếp lôi cậu vào, tay kia đem cửa khóa trái lại.


Vũ Thanh An xoa xoa cổ tay đã hằn vết đỏ, người đàn ông đột ngột đến gần, đưa tay ôm cậu đẩy đến giường lớn. Cậu không chống được mới ngã xuống, cả người lập tức bị đè nặng, lúc đó mới hoảng hốt nhìn hắn.


"Ngụy Âu Dương?"


"Tại sao lại chạy đến đây?" Ngụy Âu Dương đem cánh tay rắn chắc hạ xuống, chặn đường trốn của cậu, ánh mắt không hề tốt đẹp.


"Có phải tôi chưa quản em đủ không?"


Vũ Thanh An không hiểu gì vội lắc đầu, "Không phải...". Chưa có dứt câu, ót đã bị kéo tới, cánh môi bị hắn xâm chiếm hoàn toàn, điên cuồng mà cắn xé.


Cậu cả người run rẩy, bàn tay hắn chạy dọc khắp người, dùng sức mạnh ép chặt khiến cậu không thể tránh né, đến nụ hôn cũng cuồng dã không cho cự tuyệt, cậu chỉ có thể vô lực tiếp nhận. Áo sơ mi bị xé rách, từng cúc áo rơi vãi xuống, hắn ôm eo cậu nhấc lên, quần dài lập tức bị kéo ra.


"Ngụy Âu Dương! Không được!" Vũ Thanh An khó khăn lắm mới dứt ra được, thở hổn hển đưa tay đẩy hắn ra.


Người đàn ông dường như không bị tác động gì nhiều, ánh mắt giận dữ cũng bị thay thế bằng lửa nóng tình dục, "Đã là người của tôi rồi, có cái gì không được?"


Nói xong, hắn lại phủ xuống hõm cổ cậu.


"Đau!" Vũ Thanh An kêu lên một tiếng, tay vung lên hướng vào vai hắn đấm tới.


Ở cổ truyền tới ơn đau rát, cảm giác tựa như con mồi đang bị cắn xé.


Khi Ngụy Âu Dương tự động buông ra, hai mắt cậu đã rưng rưng nước mắt, ở hõm cổ hiện lên vết cắn rõ ràng, dấu hôn không còn đỏ ửng nữa, ngược lại thành màu tía thẫm lại, xem ra vô cùng dã man.


Hít thở không thông được, cả người cậu bị lật lại, người đàn ông đem hai tay cậu ép lại cùng một chỗ, sau đó rút ra miếng vải bị xé trong đống áo sơ mi thảm hại kia.


"Mau thả tôi ra!" Vũ Thanh An hiểu được hắn muốn làm gì, liên tục giãy giụa muốn trốn ra ngoài, chân cũng đạp loạn lên.


Ngụy Âu Dương mặc kệ cậu, dùng sức mạnh đem hai tay trói lại, cuối cùng cột vào bên thành giường, "Ngoan nào".


Bị trói lại rồi, cả người lập tức bị chủ nhân thân thể cường tráng này kích thích không ngừng, khiến cho Vũ Thanh An chỉ có thể vô lực chống đỡ. Đến hiện tại, cậu biết được có làm thế nào cũng không thể chạy trốn được rồi.


Ngụy Âu Dương là người đàn ông từng trải, chuyện giường chiếu hắn có thể nói là tự tin nhất. Hắn rất biết kích thích đối phương, huống chi là đối với Vũ Thanh An kinh nghiệm một chút cũng không có, hắn ăn qua hai lần đã sớm nắm bắt được điểm yếu của cậu.


Người thanh niên trong căn phòng ánh đèn mập mờ không rõ, cả người khẽ run lên, cơ thể sớm đã phản ứng vì khoái cảm, thần trí bắt đầu hỗn loạn không rõ ràng. Tấm lưng cảm nhận được lồng ngực săn chắc nóng như hỏa thiêu áp tới, sau gáy truyền đến xúc cảm tê dại, làm cậu không tự chủ được, khẽ "Ưm" một tiếng.


Đổi lại chính là tiếng cười trầm thấp của đối phương.


"Kích thích sao?"


Vũ Thanh An không có đáp lại, lồng ngực đập loạn lên, chỉ biết được cơ thể hai người quấn lấy nhau dây dưa không dứt, biết được sức nóng từ đối phương tìm tới như thể muốn hòa tan trái tim cậu. Từng động tác, từng cái hôn của hắn, kéo theo là sự khát vọng mơ hồ.


"An..." Cậu loáng thoáng nghe thấy người đàn ông gọi mình.


"Thanh An, em thích tôi sao?" Hắn bắt lấy cằm của cậu, hơi thở nóng rực phả vào tai, kích thích vô cùng.


Một câu nói này như kéo Vũ Thanh An lại, cậu nhìn vào đôi mắt chăm chú của hắn, ẩn sâu bên trong là nhu tình nhàn nhạt, xoáy vào trong tâm trí cậu. Ánh mắt của người đàn ông này luôn khiến cho người khác trầm mê, khiến cho đối phương chỉ có thể thụ động nhận lấy.


Cậu nhớ những lần hắn trêu chọc cậu, nhớ được những lần hắn đem cơm trưa đưa cho cậu, nhớ được lần hắn cuồng dã xâm chiếm cậu, nhớ được lần hắn hôn lên trán cậu chào tạm biệt... Ẩn sâu trong đáy mắt đó, đều có sự nhu tình khó phát hiện ra.


"An, em thích tôi sao?" Hắn lại hỏi.


Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, trái tim không kiềm chế