Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 3




Triển Dục Quảng đúng hẹn lái xe tới đến nhà của Uông Bội Nhu, rõ ràng anh đã xuất phát sớm hơn dự định, nhưng bởi vì khó kiếm được một chỗ đậu xe, nên đành trễ hẹn ba phút.

“Kinh kong...”

Uông Bội Nhu vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền cửa mở ra, đủ cho thấy cô đã chờ anh từ rất lâu.

“Anh đến trễ!” Vừa trông thấy Triển Dục Quảng, cô không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng oán trách “Anh thiếu tôi ba phút đó!”

Nhưng tại sao lại tính toán mấy giây kia với anh đây, anh đẹp trai nên có giá hơn chứ?

Hôm nay anh mặc một bộ vest hàng hiệu, khiến cho cả người anh tỏa ra khí chất quý phái, làm cô không thể rời mắt được.

Đây... Người đàn ông này có phải có quá nhiều sức hấp dẫn quá hay không đây? Thật phi đạo đức!

“Tôi sẽ đền bù.” Triển Dục Quảng mỉm cười, hai tay để sau lưng.

“Bội Nhu!” anh dùng giọng ấm áp gọi tên của cô, rất đúng với quy tắc đã ghi trong hợp đồng của công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’. “Em không mời tôi vào nhà sao?”

“A...!” Uông Bội Nhu kêu lên một tiếng, vội vàng lấy lại tinh thần của mình, lui về phía sau hai bước “Mời vào!”

Triển Dục Quảng dùng mắt để quét qua toàn bộ căn phòng, phát hiện căn phòng được bố trí rất giản dị cùng ấm áp, kiểu trang trí đơn giản này khiến anh rất thích.

“Chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng trước đi!” Cô vội vàng chỉ vào thức ăn trên bàn trà ở trong phòng khách. “Sáng hôm nay chúng ta sẽ dùng món ăn Phương Tây, ngày mai sẽ dùng món ăn Trung Quốc .”

Đã trả tiền xong rồi, đương nhiên là cô rất muốn thử cảm giác hai người cùng nhau thưởng thức các món ăn khác nhau chứ.

Triển Dục Quảng gật đầu, đồng thời xoay người, từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng ra tặng cho cô, bó hoa đủ màu gồm đỏ tươi, vàng nhạt, hồng phấn, lam nhạt và màu tím nhạt, sau đó nói “Bội Nhu, lễ tình nhân vui vẻ.”

“Đẹp quá...” Quá bất ngờ Uông Bội Nhu cảm động đến sắp rơi lệ, thậm chí hai tay còn quên nhận hoa.

“Dù hoa có đẹp, cũng không thể đẹp bằng em” anh tuân theo bản cam kết của ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ mà dùng những lời có cánh nói với cô “Bội Nhu yêu dấu, mong em đồng ý cùng anh vui vẻ trong ngày lễ chỉ thuộc về hai chúng ta!”

Vừa nói anh vừa quỳ một chân, động tác thành thục giống y như nam chính trong phim cầu hôn nữ chính vậy.

Xem ra, anh rất hay làm động tác này.

Cũng có lẽ anh đã được công ty đào tạo và huấn luyện qua.

Uông Bội Nhu đâu cần quan tâm anh học được ở đâu chứ?

“Em nguyện ý, em đồng ý...” Cô gật đầu liên tục.

“Vậy...” Sau khi đã giao bó hoa cho cô, lúc này anh mới nhìn đến thức ăn phong phú ở trên bàn. “Nhu Nhu... Trước tiên có thể cho anh lấp đầy dạ dày trước được không?”

Nhu... Nhu Nhu?

Anh mới gọi cô sao?

A... Cô rất thích cái tên này, cảm giác rất thân mật, báo hại cô lầm tưởng anh chính là người yêu thật sự của cô.

Cô vội vàng đem bó hoa hồng đặt ở một bên, lôi kéo Triển Quảng Dục ngồi vào ghế nhỏ “A Quảng” Cô cố ý rút ngắn khoảng cách của hai người lại, gọi tên của anh “Anh xem có thích những món này không?”

Triển Dục Quảng cũng rất bất ngờ khi nghe cô xưng hô như vậy, sắc mặt có chút không vui, cô gọi như vậy anh cảm giác như đang ở trong công ty làm nô lệ vậy, biểu tình không vui biến đi rất nhanh, sắc mặt của anh chuyển biến nhanh đến nỗi Uông Bội Nhu nhìn thấy, cũng tưởng lầm là mình bị hoa mắt.

“Nhu Nhu, em có thể gọi anh là Dục được không?” Anh vừa dùng sandwich của cô vừa nói lên ý muốn của mình. “Anh muốn phụ nữ gọi anh như vậy.” Trên thực tế, người phụ nữ đầu tiên mà anh ân chuẩn cho gọi như vậy thì chỉ có cô mà thôi.

Ngay cả Lạc Tiêu Dao cùng anh thân thiết như vậy cũng chưa được gọi.

Vậy thì có vấn đề gì.

“A Dục.” Cô rất vâng lời.

“Nhu Nhu ngoan, đút cà phê cho anh.” Anh mới vừa giải quyết xong một phần sandwich, tay không khống chế liền cầm một cái hamburger.

Trong 30 năm qua, anh chưa bao giờ ăn một bữa sáng ngon miệng như vậy.

Uông Bội Nhu nghe anh gọi một tiếng Nhu Nhu, hai tiếng cũng Nhu Nhu, cách gọi thân mật như thế, khiến cô cảm thấy như sắp tan chảy ra rồi, bây giờ nghe anh nhờ vả, dĩ nhiên là cô liền vội vàng bưng ly cà phê đến trước mặt anh.

Nhưng anh lại lắc đầu một cái. “Không phải như thế.”

Sao? Không phải như vậy? Vậy là muốn như thế nào? Cô không hiểu nhìn anh.

Bởi vì tay của Triển Dục Quảng đang dính dầu mỡ, nên không trực tiếp bưng lên, mà dùng ánh mắt hấp dẫn của mình nhìn cô. “Em dùng miệng đút anh.”

Uông Bội Nhu lập tức đỏ mặt.

“Em...” Xem như đã từng nghĩ qua, nhưng cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cô sợ tay chân của mình vụng về!

“Em không muốn sao?” Anh không có xem thường biểu hiện của cô, vẻ mặt e lệ, hoảng sợ cùng xấu hổ của cô toàn bộ đều hấp dẫn anh, khiến anh càng muốn đối xử và bảo vệ với cô thật tốt.

Thuận tiện cũng muốn kiểm chứng một chút, có phải anh có lực hút với cô chỉ một ngày thôi hay không?

“Không, không phải...” Cô ngập ngừng muốn giải thích “Đúng... Đúng như vậy!”

Thật hay quá, suy nghĩ của cô ấy thuần khiết giống như anh đang nghĩ về cô.

Nếu như anh muốn chọn một người phụ nữ cho mình, thì cô gái này coi như đã đạt tiêu chuẩn của anh.

“Không sao, anh dạy em.” Anh cũng không ngại làm thầy cho cô.

“Nhưng...” Đột nhiên cô tránh đầu qua, bờ môi của anh chỉ vừa lướt nhẹ qua gò má mềm của cô “Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

Bản thân Triển Dục Quảng hôm nay đến là muốn cô vui vẻ nên tùy ý để cho cô hôm nay muốn làm gì thì làm, cho nên anh không có kiêng kị mà nói: “Dĩ nhiên là có thể, trên thực tế em muốn hỏi anh 100 câu, hay 1000 câu cũng được.”

Cô... Cô làm gì có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy chứ!

Còn nói, cô cần biết nhiều vấn đề của anh để làm gì cơ chứ?

Tương lai, hai người bọn họ cũng sẽ giống như hai đường thẳng song song mà thôi không có giao điểm, suốt cuộc đời này cũng không thể gặp nhau nữa, cô cũng không muốn biết quá nhiều, để sau này lại phải nhớ thương đến anh!

Cho nên, cô rất có nguyên tắc mà nói: “Không, chỉ một vấn đề thôi.”

“Hỏi đi!” Anh dù bận vẫn ung dung chờ cô nói ra vấn đề kỳ quái kia.

“Anh... Anh có máy chụp hình không?” Cô hỏi, mặc dù có chút xấu hổ nhưng cô rất muốn đem vấn đề này nói ra.

Anh cứ tưởng lỗ tai của mình nghe nhầm, cô mướn anh đến làm người yêu, mà bây giờ lại hỏi anh một vấn đề hết sức nhàm chán này sao? Anh không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, rất muốn kiểm tra thính lực của mình có vấn đề hay không “Em mới nói gì thế?... Có thể lặp lại một lần nữa được không?”

“Em...” Mặc dù Uông Bội Nhu biết mình đã phá hư không khí, nhưng vẫn không nhịn được lặp lại tâm nguyện của cô “Em muốn anh giúp em chụp mấy tấm hình... Anh có máy chụp hình không?”

Chụp hình?

Cô thật khiến người khác mất hứng, chụp hình lúc nào mà không được, cố tình lựa lúc anh chuẩn bị dạy cô hôn thì lại nêu lên yêu cầu này chứ? Nhưng anh không thể nào cự tuyệt, ai bảo hôm nay anh là người yêu của cô chứ đành phải cưng chiều cô thôi!

Hơn nữa, trong mắt của cô ẩn chứa thành khẩn cùng van nài, khiến anh không thể nói lời cự tuyệt.

“Anh có máy chụp hình, nhưng anh để ở trên xe.” Hiện tại, anh có thể dạy cô hôn môi như thế nào không?

“Vậy...” Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu hỏi anh “Hiện tại anh có thể đi lấy được không?”

Triển Dục Quảng thật không biết mình đã bị đứt sợi dây nào trong đầu, hay là mình bị sốt đến khù khờ rồi, chứ không tại sao lại buông tha thức ăn cùng dục vọng trong lòng, ngoan ngoãn nghe lời cô, đi ra cửa lấy máy chụp hình ở trong xe.

Chỉ là... Anh đi tới chỗ đậu xe, thì đã mất gần 20 phút rồi. Ai!... Sao anh lại tự giày vò mình như vậy đây.

Uông Bội Nhu thừa dịp anh không có ở đây, lòng tràn đầy vui sướng đem bó hoa cắm vào trong mấy cái bình nhỏ, không khí trong nhà như tươi sáng hơn.

A... Loại này khiến người khác cảm giác rất dễ chịu, khiến cho cô quên đi quá khứ cô độc bao năm qua...

“Kinh kong...” khi tiếng chuông cửa vang lên, Uông Bội Nhu lập tức lao ra mở cửa, cứ nghĩ là Triển Dục Quảng trở lại.

“A…” phát hiện là đám người cùng công ty bên bộ phận tổng hợp.

“Anh... Anh Trần...” Không muốn mọi người xuất hiện vào hôm nay đâu! Uông Bội Nhu không nhịn được ở trong lòng van xin.

Tiểu Trần hỏi “Uông Uông, chúng tôi đang đi dạo phố, tình cờ đi ngang qua nhà cô, cho nên thuận đường chúng tôi đến đón cô.”

Cho nên mới mời Uông Bội Nhu đi cùng, chắc là do bọn họ đã thức tỉnh, cảm thấy hôm đó đã đối xử tàn nhẫn với cô, nên mới quyết định rủ cô cùng đi ra ngoài chơi.

“Đúng rồi! Uông Uông, nếu không có bận việc gì chúng ta đi ăn lẩu, cũng là một ý tưởng hay đó.”

“Nói đúng đó, ngày đó tôi nghe mấy đồng nghiệp kia nói cô quỳ xuống van xin, mà cũng không có ai đồng ý dẫn cô cùng đi chơi ngày lễ tình nhân, những người đó thật là không có lương tâm!”

Từ trước đến nay cô giúp đỡ mọi người nhưng không cầu mong có hồi báo, lúc này bọn họ tốt bụng nghĩ đến cô, có thể đây là hồi báo thứ nhất của cô.

“Cô cũng mau chuẩn bị đi!”

“Hả...” Đáy lòng Uông Bội Nhu lập tức kêu khổ.

Thiệt là, sao bọn họ không quyết định sớm để cho cô tham gia, hoặc là bỏ rơi cô luôn, bây giờ đột nhiên xuất hiện muốn cô đi cùng?

Bây giờ cô đã có bạn, cô cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa!

Quan trọng hơn là, cô đã trả tiền rồi!

“Chuyện này...” Hoàn hảo cô là phụ nữ, có thể lấy một cái cớ “Hôm nay tôi... Cũng không muốn ra ngoài!” Thuận tay đưa hai tay ấn tại bụng dưới của mình.

“Là phụ nữ à?” Tiểu Trần lập tức hiểu mà nói “Vậy thì tốt quá... Không phải, ý của tôi là cô nên ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt nhé!”

Nhưng ít ra đã có tới, tỏ vẻ bọn họ cũng có tình cảm anh em đối với cô rồi, ngày mai sau khi vào công ty, chắc cô vẫn sẽ là nô lệ mặc cho bọn họ sai bảo cùng bắt nạt.

Uông Bội Nhu trông theo bóng lưng của bọn họ khuất xa, khi đó tảng đá trong lòng mới được để xuống.

“Ui... Nguy hiểm quá!” Ngộ nhỡ bị bọn họ phát hiện Triển Dục Quảng tồn tại, thì một đời trong sạch của cô sẽ bị hủy hoại trong chốc lát?

Không thể giải thích, ban đầu cô muốn có bạn trai cho đỡ buồn, ngoài ra còn khoe với mọi người trong công ty để họ nghen tỵ!

Nhưng bây giờ cô muốn Triển Dục Quảng là người tình bí mật của cô, cô muốn để hình ảnh anh vào trong tim, chỉ một mình cô biết mà thôi.

Cô chỉ muốn sau này nếu ở một mình có cảm thấy cô đơn thì cô sẽ nhớ đến những kỉ niệm đẹp này.

Cô không có ý định giới thiệu anh cho bất kỳ người nào biết, anh chỉ là của một mình cô mà thôi!

Độc chiếm ở trong lòng như vậy, khiến cho cô cảm thấy rất kinh ngạc. “Nhất định là biểu hiện của anh quá tốt, mà mình cũng rất thỏa mãn.”

Nghĩ như vậy, cô bắt đầu suy nghĩ cùng tính toán hôm nay tốt nhất cô nên đi ra ngoài, để tránh các đồng nghiệp khác đến làm phiền.

Ai... Tt cả đều là do cô mà ra, lúc trước sao lại sống chết muốn cùng anh làm tình nhân chứ?

Sau khi cùng Triển Dục Quảng ở chung một chỗ, cô sâu sắc nhận ra rằng... hụ nữ chỉ cần cùng một người đàn ông trong ngày lễ tình nhân là được, tốt nhất đừng ai tới làm phiền.

Khi Triển Dục Quảng cầm máy chụp hình trở lại nhà Uông Bội Nhu, thì thấy thức ăn trên bàn đã dọn dẹp sạch sẽ.

“Hả? Anh còn chưa ăn no mà!” Anh kinh ngạc hỏi “Sao lại dọn thế?”

Uông Bội Nhu lại khẩn trương nói ra yêu cầu của mình “A Dục...Em... Chúng ta đi ra ngoài dạo được không?”

“Đi ra ngoài dạo?” Triển Dục Quảng có chút nghi ngờ lỗ tai của mình. “Không phải lúc nãy em nói muốn chụp hình sao?”

Sao chưa đến một giờ, cô đã đổi ý rồi vậy ?

Xem ra, người ta nói phụ nữ rất hay thay đổi quả không sai!

“Em...” Cô rất muốn ở nhà chụp hình để làm kỷ niệm, nhưng cô cũng lo lắng người khác sẽ đến quấy rầy cô. “Em...” Cô một bên làm bộ dáng khó xử.

Triển Dục Quảng dĩ nhiên không cự tuyệt cô, dù sao anh cũng làm công việc này hơn ba năm, rất có kinh nghiệm và đã chuẩn bị tinh thần, đương nhiên là phải chiều theo ý của khách!

“Không sao, em muốn sao thì cứ theo ý của em đi.” Dù sao, anh cũng đã tính toán ở với cô cả ngày rồi.

“Chuyện này...” Rốt cuộc Uông Bội Nhu cũng nghĩ ra một phương pháp giải quyết “Hay là chúng ta ở nhà chụp hình trước, nhưng nếu như... Nếu như...” Cô muốn nói lại thôi.

“Nếu như thế nào? Chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ toàn lực phối hợp.” Anh sẽ tận lực khiến khách hàng hài lòng.

“Có thật không?” Như vậy cô an tâm rồi. “Vậy nếu như... Em nói là nếu như, nếu như có người bấm chuông cửa, thì chúng ta sẽ giả bộ như không có ai ở nhà?”

Sao? Chẳng lẽ cô gái nhỏ này giao du rộng rãi thế à, mỗi cuối tuần đều có người đến rủ cô ấy đi chơi sao?

Cũng không đúng! Mặc dù trước đó ý tưởng của cô khiến anh không hiểu làm cho anh mất hứng, anh cũng kinh ngạc phát hiện, mình không cách nào nhịn được tò mò, vì cô đã có bạn khác phái... Thì sao lại còn tìm đến dịch vụ này làm gì?

“OK, tất cả cứ nghe theo em đi.” Anh nhẹ nói, trong lòng tính toán sẽ quan sát nhất cử nhất động của cô, chỉ vì anh phát giác mình đối với cô càng ngày càng hứng thú hơn.

Dù sao, cô cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến cho anh không thể nhịn được mà phát sinh ý quan tâm, anh muốn tìm hiểu rõ về cô nhiều hơn, để đưa ra quyết định xem cô có thích hợp với anh hay không.

Chỉ cần xác định là cô, thì anh cũng sẽ không để cô chạy thoát.

“Cám ơn.” Vừa nghe Triển Dục Quảng nói sẽ toàn lực phối hợp, tảng đá ở trong lòng cô cuối cùng cũng để xuống. “Vậy chúng ta bắt đầu chụp hình nhé!”

Vì vậy, ở mỗi góc nhìn cô đều vui vẻ bày ra dáng mê người, khiến cho Triển Dục Quảng không ngừng giúp cô lưu lại hình ảnh.

Nhưng cái này cũng không phải chuyện kỳ lạ, chuyện khiến Triển Dục Quảng cảm thấy không hiểu chính là, mỗi khi chụp xong một tấm hình, cô sẽ lấy sổ và viết ra ghi chép, Cô... Đang làm cái gì vậy? Nhưng vì tính chất nghề nghiệp nên anh đành phải dùng sức nén tính tò mò của mình lại không được hỏi.

“Cũng sắp xong rồi !” Tấm hình cuối cùng là kiểu mà cô đứng ở phòng bếp mặc cái tạp dề, Uông Bội Nhu rất vui vẻ vừa dùng viết ghi ghi chép chép, vừa chỉ huy Triển Dục Quảng “Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

Sao lại có thể?

Anh còn chưa tặng cô món quà thứ hai trong ngày lễ tình nhân, sao lại ra ngoài rồi?

Làm ơn! Mặc dù anh đang làm thuê cho công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ nhưng anh cũng là người rất có đạo đức nghề nghiệp, đối với mỗi hạng mục quy định của công ty anh cũng sẽ hết sức tuân thủ đầy đủ.

Giống như bọn họ đi làm trong mùa lễ tình nhân này cũng phải tuân thủ tặng cho khách ba món quà... Đầu tiên là hoa tươi, hoa tươi là tặng cho những khách hàng trẻ tuổi, trái cây đương nhiên là tặng cho những vị khách trung niên. Tiếp theo là hôn và vuốt ve, hôn là dành cho những cô gái trẻ tuổi mới nếm thử hương vị tình yêu, đương nhiên vuốt ve sẽ dành cho những phụ nữ dâm đãng gấp gáp. Cuối cùng là món quà lớn nhất dĩ nhiên chính là đem vật của anh đưa ra ngoài!

“Đợi chút...” Cho nên anh phải ngăn cô lại, “Đừng vội như vậy.”

Không khí cần phải bồi dưỡng thêm, anh chuẩn bị tốn thêm chút thời gian để cho cô cảm thụ chút không khí mập mờ, khiến cho cô không thể kìm hãm được mà đắm chìm cùng mê mẩn vật đang nằm trong quần của anh, sau đó hôn lên nóng bỏng.

Nhưng thật sự cô rất gấp nha!

Cô rất sợ những đồng nghiệp khác sẽ lại tới gõ cửa nhà cô!

“Đi thôi...” Cô lôi kéo anh, muốn kéo anh ra ngoài cửa.

Triển Dục Quảng không nghĩ tới tính tình của cô lại vội vã như vậy, cô dùng mọi cách thúc giục, anh đành phải vội vàng đưa ra một cái hôn.

Khi anh đang kéo cô lại gần sát người anh thì đột nhiên chuông cửa vang lên!

Toàn thân Uông Bội Nhu trong nháy mắt... Cứng đờ!

Anh theo bản năng muốn hỏi thăm người tới là ai, dù thế nào đi nữa anh cũng đang đứng sau cánh cửa, nhưng khi vừa mới hé miệng muốn hỏi, thì cô đã bất chấp tất cả nhón chân lên, trực tiếp lấy môi chặn lại.

Mục đích duy nhất của cô là... Ngăn cản anh phát ra âm thanh.

“Kinh kong… Kinh kong…”

Người ngoài cửa như không muốn từ bỏ ý định vậy, như liều mạng muốm bấm hư chuông cửa mới chịu.

Bên trong nhà, hai người đứng sau cánh cửa cũng rất quái dị... Anh! Bị cử chỉ của cô dọa đến… nhất thời quên phản ứng; Còn cô! Thì một mặt giận mình đột ngột cử động, lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, mặt khác thì lo sợ mình sẽ phát ra tiếng động, khiến người ngoài cửa phát hiện cô có ở nhà.

Cứ như vậy, môi của anh cùng môi cô vẫn dính vào nhau, thật lâu cũng không có rời.

Còn cô... Xin lỗi vì đã nếm mùi vị của anh, thì ra là... Cảm giác được hôn sẽ hạnh phúc như vậy! Cô khẩn trương đến nỗi quên cả hô hấp.

Lúc này tinh thần của Triển Dục Quảng đã khôi phục lại bình thường, một tay khéo léo nâng cằm cô lên, để cô hô hấp dễ hơn.

“Đừng khẩn trương...” Anh nhẹ giọng thì thầm.

Nhưng cô lại sợ anh phát ra tiếng động, vì vậy thận trọng dùng sức kề sát anh, hại anh thiếu chút nữa cũng không thở được!

“Uông Bội Nhu, là do cô năn nỉ tôi, cầu xin tôi, nói muốn cùng đi chơi với tôi, vất vả lắm tôi mới đến, cô lại dám to gan không có ở nhà, hừ! Cô nhớ kỹ đó...” ngoài cửa truyền đến một giọng mắng chửi ngoan độc.

Chính là Trần Di Tĩnh - chủ quản của cô.

Uông Bội Nhu ước gì mình ngay lập tức có thể biết thành một cô tắt kè mà vùi đầu vào trong cát, để giả bộ như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Ô... Ô... Sao trước đây cô lại phải đi năn nỉ đồng nghiệp cho cô tham gia đi chơi lễ tình nhân làm gì chứ?

Mà kỳ lạ hơn chính là, những đồng nghiệp máu lạnh kia đã cự tuyệt cô, vì sao bây giờ lại đổi ý? Lại không thông báo cho cô biết một tiếng mà chạy đến đây tìm cô?

Hại cô phải tốn nhiều tiền để đi thuê người yêu...

Nhưng người yêu trước mắt cũng đã khiến cho cô ý loạn tình mê!

Cho đến khi tiếng chửi rủa ngoài cửa đã ngưng , tâm tình khẩn trương của Uông Bội Nhu cũng chậm rãi mà buông lỏng, đồng thời cũng ý thức được tình trạng của mình, thân thể nhỏ nhắn của cô đều bị anh ôm vào trong ngực, môi và lưỡi của cô đều bị anh chiếm tiện nghi... “Đừng...” Cô nói lời nói không rõ ràng lắm.

Triển Dục Quảng tính toán trước muốn nếm thử chút hương vị của cô, để buổi tối hai người có thể tiến thêm một bước quan hệ thân mật, không nghĩ tới anh càng hôn cô càng cảm thấy nghiện.

Không phải anh chưa hôn qua phụ nữ, anh cũng không phải là người thích hôn, trên thực tế, nếu như không cần thiết, anh thậm chí cũng lười hôn, mà liền trực tiếp lên giường.

Nhưng cô... Lại không giống những người phụ nữ khác.

Hương vị của cô sao lại ngọt như vậy, so với mật ong còn ngọt hơn; cô thơm như một đóa hoa vậy, có lẽ còn nồng đậm hơn một bông hoa; vừa nềm mại vừa trắng trẻo... Đây là lần đầu tiên anh hôn một người phụ nữ mà cảm thấy không thể ngừng lại, nhưng chỉ một mình cô mới có thể khiến anh sinh ra cảm giác như vậy.

Trong đầu anh đã xác định... Chính là cô!

Cho nên, khi cô đang cố gắng thoát khỏi môi của anh thì anh không có cách tiếp nhận.

“Nhu Nhu...” Anh vừa ngậm môi của cô vừa nói “Đừng ngưng lại...” Nhưng không khí trong lồng ngực của cô đã bị anh hút sạch, cô không còn cách nào chịu đựng được nữa “Ưm... Em...” Nếu không buông cô ra, cô sẽ không chịu nổi nữa!

Anh thì đương nhiên biết cô gái trẻ này sẽ không có kinh nghiệm hôn, thiếu dưỡng khí là chuyện bình thường “Nhu Nhu ngoan... Làm theo anh hít vào… Thở ra...”

Từ khi tiếp xúc môi của cô, anh liền biết rõ đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô, anh rất thích như vậy , anh sẽ hướng dẫn cô ‘cách hôn’. “Làm giống anh...” anh tham lam liếm mút môi của cô... Nhưng đầu của Uông Bội Nhu giống như chứa đậu hủ vậy. “Em... Em không thể...” Cô khẩn trương, lo lắng... Đến nỗi chân tay vụng về không biết nên đặt ở đâu, chính phản ứng đó lại khiến cho Triển Dục Quảng càng lúc càng thấy yêu cô hơn.

“Nhu Nhu yêu dấu...” Anh vừa hôn cô, vừa dịu dàng nói nhỏ bên tai cô “Bây giờ em cứ như vậy, buổi tối sẽ lúng túng và không biết làm sao đó...” Anh cố ý dừng lời nói lại để cô tiêu hóa xong từng chữ từng chữ một của anh, sau đó mới nói hết nguyên câu “Buổi tối em muốn tự xử như thế nào?”

Là cô tự tìm tới cửa nói muốn thuê tình nhân đến làm bạn với cô, cô cũng rất dũng cảm đó!

Mặc dù... Quả thật anh biết cô không có kinh nghiệm nên càng thêm thông cảm cho cô, ân sủng cô, nhưng cô vẫn phải dựa vào chính bản thân mình để bước qua lần đầu tiên của mình trở thành phụ nữ.

“Chuyện này không có gì phải khẩn trương!”

Uông Bội Nhu nghe anh nói, cảm xúc vốn đang rất khẩn trương cũng từ từ buông lỏng... Đúng vậy, cô cần gì phải khẩn trương chứ? Người đàn ông này chỉ ở cùng với cô một ngày mà thôi, nên cô phải hưởng thụ cho thật tốt, cô không nên phí sức vào việc khẩn trương nha?

Càng nghĩ như vậy, tâm tình của cô càng trở nên bình tĩnh, cảm giác ngọt ngào khi hôn anh càng lúc càng khắc sâu vào tim của cô.

A... Cô rất muốn nhớ mãi cái cảm giác hạnh phúc này.

“Ừ...” Cô thoải mái từ từ mở lòng ra, vẫn không quên kèm theo một câu “Tiền em đã trả rồi, đương nhiên là phải hưởng thụ rồi!”

Thật ra thì anh nên lập tức kháng nghị.

Từ lần đầu tiên trông thấy cô, anh cũng đã không xem cô như khách qua đường!

Nhưng anh không muốn giải thích nhiều, vì anh có thể cảm nhận được cô vất vả lắm mới có thể buông lỏng tâm tình, anh không muốn lại khiến cô thêm khẩn trương.

Nhưng anh thật không nghĩ đến, anh đã thông cảm cho cô sau này cô lại biến thành ‘lòng lang dạ sói!’