“Vào đi!” Buổi trưa thứ bảy, Lôi Ai Sâm toàn thân mặc đồ trắng mở cửa nghênh đón mỹ nữ tiến vào nhà hắn.
Căn phòng này hắn mới thuê, dụng cụ gia đình trong hai ngày đều được
sắm đầy đủ, rèm cửa cũng dùng loại may sẵn bán ngoài cửa hàng, lấy cảm
hứng từ cà phê tạo nên cảm giác chững chạc, ngoài ra hắn còn mua một tủ
quần áo, giầy, tạo nên cảm giác đây là phòng của người đàn ông độc thân.
Quan Ngân Hà đi một vòng quanh căn nhà, khi cô bước vào phòng ngủ trống rỗng thì Lôi Ai Sâm đứng bên cạnh cô đột nhiên mở miệng: “Ngày mai anh đi mua cho em bàn ghế cùng đèn để bàn làm việc, để em dễ dàng vẽ bản thảo.”
“Trời, Lôi Ai Sâm! Anh nói đây là phòng để em làm việc sao?” Ở cửa phòng xoay người lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
Mơ hồ nhìn thấy khát vọng trong mắt hắn, trong lòng cô lo sợ, lùi sang bên cạnh một bước lưng dựa vào cánh cửa màu trắng.
Nhìn phản ứng của cô hắn biết hắn dễ dàng lừa được cô. Mặc dù trong lòng có
chút áy náy thế nhưng ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất không lưu lại dấu vết nào trong lòng hắn.
“Đúng!” Trong lòng hắn tràn đầy khát vọng, khát vọng muốn lặp lại nụ hôn dưới lầu nhà cô “Mà yêu cầu của anh chỉ là một nụ hôn.”
Từ từ đến gần, tay hắn đỡ cơ thể của cô sau cánh cửa, chính xác bắt được đôi môi mềm mại của cô.
“Ai Sâm.......” Cô rên rỉ, trầm mê trong nụ hôn đầy kỷ xảo của hắn, cơ thể mềm nhũn phụ thuộc vào hắn, mặc cho hắn vờn trước ngực.
“Nếu như có thể, anh hy vọng nụ hôn này không bao giờ ngừng lại.” Hắn thở thật nhẹ, cơ thể căng thẳng bởi vì cô quá ngọt ngào làm cho người ta khát vọng.
“Xin lỗi đã làm em sợ!” Lôi Ai Sâm không thể không kết thúc nụ hôn này, khẽ đẩy cô từ trong ngực ra.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm loạn với em, trừ phi em tự nguyện.”
Hắn có thể xác định Quan Ngân Hà tuyệt đối là một cô gái đơn thuần, so
với phuong diện quan hệ nam nữ đều không có bất kỳ kinh nghiệm nào.
Hắn thích sự hồn nhiên của cô nhưng xét từ một góc độ khác hắn phải
luôn luôn đè nén dục vọng của bản thân không cách nào thổ lộ.
“Em muốn ngay bây giờ đi mua bàn làm việc, anh có rảnh không?” Nhìn sắc mặt bởi vì đè nén mà thống khổ của hắn, cô cảm thấy vừa hốt
hoảng vừa áy náy, không thể làm gì khác hơn là chui ra từ trong ngực hắn cố ý kéo dài cự ly với hắn. “Nếu anh không có thời gian, em có thể tự đi được.”
“Anh rảnh, tối nay trước sáu giờ anh có thể đi cùng em.” Sau bảy giờ hắn phải đi hẹn hò với Allen.
“Nếu buổi tối anh không cần đi xã giao với cấp trên, tất cả thời gian buổi tối anh đều dành cho em.” Hắn nắm chìa khóa xe đi về phía cửa chờ cô đi tới.
“Làm ngân hàng giống như anh thật khổ. Ngày nghỉ cũng phải đi xã giao với cấp trên sao?” Cô từ từ đi tới nhưng vẫn không dám quá gần gũi với hắn, sợ hắn lại bất ngờ giống như con sói nhào tới.
“Anh không biết những ngành khác như thế nào chẳng qua số anh khổ, không có biện pháp.” Ánh mắt hắn lóe lên một cái.
“Đi thôi, chúng ta đi taxi, chiếc xe ngày hôm qua của anh bị hư đang đi sửa, thứ hai tuần sau mới có thể lấy về.” Ngày mai, hắn phải đi mua một chiếc xe cũ mới được.
“Nghe nói gần đây quan hệ của cháu với cô Cát rất tốt? Chúc mừng, Ai
Sâm cháu cũng nên lập gia đình rồi, chú rất tán thành cháu cùng cô Cát
kết hôn, có như vậy chú không cần phải lo lắng cháu phải gánh vác cái
ngân hàng sắp đóng cửa này, ít nhất sự nghiệp khổng lồ của nhà họ Cát có thể cho cháu bộc lộ khả năng của mình.” Jose mới xuất viện, việc đầu tiên ông làm là tìm Lôi Ai Sâm nói chuyện.
Trong mắt Jose, Lôi Ai Sâm vẫn còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, một đối
tượng có thể dễ dàng thao túng không làm gì được, ngày nào đó còn có thể giúp ông kiếm tiền từ việc bán ngân hàng.
“Cám ơn chú đã quan tâm.” Lôi Ai Sâm đưa lưng về phía Jose, gương mặt lạnh lùng, ngoài miệng nói cảm ơn nhưng trong lòng lại rét run lên.
Một ông chú quan tâm như vậy rõ ràng nghĩ rằng có thể nuốt trọng ngân
hàng Phỉ Lâm lại còn nói rằng thay hắn gánh trách nhiệm? Rõ ràng là đang diễm trò.
Không! Chú Jose sẽ không được toại nguyện, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy lại ngân hàng.
Mặc dù hắn đã có kế hoạch dựa vào gia tộc họ Cát nhưng không có nghĩa là hắn phải phủ nhận toàn bộ quan hệ với Allen.
Chú Jose là một người thông minh nhất định sẽ nghĩ đến nguyên nhân hắn tiếp cận nhà họ Cát, vì vậy có thể đến nhà họ Cát ngả bài cản đường của hắn
như vậy hắn nên từ bỏ kế hoạch này tìm người khá có thể giúp hắn hoàn
thành kế hoạch, Allen trước mắt vẫn là bia đỡ đạn có thể giúp hắn dời đi sự chú ý của chú Jose.
“Không phải chú muốn cho cháu với mẹ chịu khổ, trách nhiệm lớn nhất của chú là hai người.”
Nều không phải vì hai người bọn họ hắn không thể nào có cơ hội lấy được ngân hàng Phỉ Lâm! “Chú phải về nghỉ ngơi, bác sĩ muốn chú nghỉ dưỡng thật tốt, hôm nay nếu
không có gì cháu ở lại công ty thích ứng với các tình huống, lần này chú không muốn đi.”
Mặc dù đứa nhỏ này nhìn ôn hòa vô hại
nhưng sau lưng sẽ có chút thủ đoạn, Jose âm thầm nhắc nhở mình, gần đây
phải chú ý nhất cử nhất động của Lôi Ai Sâm với nhà họ Cát.
“Chú đừng lo lắng cho mẹ con cháu nhiều quá, dưỡng bệnh quan trọng hơn.” Tốt nhất đừng quá chú ý đến hắn tránh cho kế hoạch của hắn bị lộ.
Đem theo nụ cười ôn hòa xoay người lại, Lôi Ai Sâm đi tới đỡ chú đứng
dậy đi ra phòng làm việc cùng ông đưa ông rời khỏi công ty.
Khi Jose vừa đi hắn lập tức trở về phòng làm việc chuẫn bị gọi cho những người mà hắn muốn hợp tác.
Không nghĩ tới còn chưa cầm điện thoại lên Allen Cát đã gọi điện thoại tới.
“Ai Sâm hôm nay em không được khỏe có thể do tối qua khiêu vũ quá mệt,
về nhà lại gặp gió sáng nay lúc rời giường cảm thấy có chút đau đầu,
phát sốt, em nghĩ tối nay em không thể hẹn cùng anh.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không còn chút hơi sức của Allen Cát đang nằm dài trên giường không dậy nổi.
“Em đã uống thuốc chưa?Có cần anh cho bác sĩ tới khám cho em không?” Một chút cũng không có gì là có lỗi vì hắn cũng đang muốn hủy bỏ buổi hẹn.
“Ừ, khám rồi, uống thuốc rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ, nếu như anh bận
không cần phải đến, sau khi tan làm nếu rảnh có thể đến thăm em, được
không?”
“Anh phải xem lịch công tác, bởi vì tối nay có buổi gặp mặt khách hàng quan trọng, anh sợ không có thời gian.......” Thật ra thì ngay cả lòng muốn đến thăm hắn cũng không có.
“Vậy anh làm đi!” Lôi Ai Sâm từ chối như vậy cũng làm cho Allen cảm thấy lạnh trong lòng.
“Hẹn gặp lại!” Một chút hắn cũng không thèm để ý cảm nhận của Allen Cát, trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Chú Jose,chú cứ chờ xem đi, cháu sẽ cho chú thấy năng lực của cháu,
cháu sẽ chứng minh cho chú thấy cháu không phải là cục đất sét mà chú có thể nhào nặn lúc nào cũng được.
Cùng hẹn hò với Ai Sâm một
tháng, mặc dù thời gian gặp không nhiều lằm, thường thường thì Lôi Ai
Sâm làm thêm giờ về muộn hoặc là ngày nghỉ mới có thể gặp mặt nhưng cô
chưa bao giờ càu nhàu.
Bởi vì cô thông cảm cho sự bận rộn củ
Lôi Ai Sâm, cô cũng đang căm chỉ thiết kế quần áo, hai người đều bận
việc của mình với lại Lôi Ai Sâm cũng cho cô tự do ra vào phòng của hắn
đồng thời làm người mẫu cho cô thiết kế nên không có gì để oán trách.
Cô cảm thấy có thể gặp được hắn là may mắn, có thể qua một thời gian dài thì cô sẽ đưa hắn về ra mắt gia đình.
Có lẽ Lôi Ai Sâm không có nhiều tiền, tiền lương xem như cũng ổn định
nhưng cô không tín toán bởi vì gia cảnh của cô cũng không tệ lắm, tương
lai cô có thể tự lo cùng với sự phụ giúp của gia đình tuyệt đối có thể
để cho cô cùng Lôi Ai Sâm có cuộc sống thoải mái không phải lo cả đời.
Quan Ngân Hà chỉ là một cô gái hai mươi mốt tuổi rất đơn thuần, Ngân
Ưng rất quan tâm chăm sóc cô, trái tim cô đếu đã trao cho Lôi Ai Sâm.
Móc chìa khóa ra mở cửa, đây là chỗ ở của Lôi Ai Sâm.
Sau khi tan học Quan Ngân Hà mua hai cái bánh bao Pháp cùng một túi cà
phê đi tới đây bởi vì mỗi khi cô thường thường bắt đầu công việc thiết
kế thì không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm không thể làm gì khác hơn
là dựa vào bánh bao với cà phê để làm no bụng.
Vừa vào cửa còn chưa kịp để túi giấy xuống, đột nhiên trong bóng tối một đôi tay cường
tráng vươn ra kéo lấy cô sau đó ôm eo cô.
“A.......” Cô vừa la lên đôi môi đã bị che lại, trong lòng nháy mắt hoảng sợ bởi
vì đây là hơi thở quen thuộc của Lôi Ai Sâm, nụ hôn dịu dàng này đều là
của Lôi Ai Sâm.
Đôi tay ôm gáy hắn, nhón chân dựa vào lồng ngực hắn, hai đôi đôi cùng kết hợp dây dưa cùng hắn.
Trong phòng truyền đến anh thanh thở dốc, cơ thể hắn bắt lửa, mà cô bị hắn hôn đến mệt lả.
Nếu như không phải hắn dừng lại trước, cô tuyệt đối không còn sức, thậm chí giao mình cho hắn, trở thành người phụ nữ của hắn.
“Tại sao anh lại ở nhà?” Cô thở hổn hển, gương mặt cô bởi vì hắn hôn mà đỏ hồng hơn nữa còn làm động lòng người.
“Hôm nay không phải làm thêm giờ.” Hắn đè nén ham muốn của mình, thống khổ đem gương mặt cô để trên ngực.
Trên thực tế là bởi vì Allen Cát bị bệnh, theo đạo nghĩa hắn tặng một
bó hoa,chỉ tới thăm qua loa liền đi, buổi tối dĩ nhiên không cần đi hẹn
hò, cho nên có thời gian đi tới nhà trọ này gặp cô.