Trước mắt hắn đang ở
tại một căn hộ cao cấp bên cạnh ngân hàng Phỉ Lâm, giá nhà này tuyệt đối làm người khác phải tặc lưỡi, cũng đại biểu cho tài chính hùng hậu của
nhà họ Lôi.
Nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi, trên thực tế
mấy năm nay tài sản của nhà họ Lôi bị chú Jose nuốt riêng không ít, hiện tại ngoại trừ mẹ hắn có chút để dành riêng, cùng với một số tài sản
ngoài, còn sót lại là căn phòng cao cấp này mua cho hắn để trấn an mẹ
hắn.
Chú mua nhà này làm quà sinh nhật hai mươi sáu tuổi cho
hắn, khích lệ hắn có thể tiếp nhận chức tổng giám đốc điều hành của ngân hàng Phỉ Lâm.
Nhưng chỉ cần chú Jose còn nắm chức tổng giám đốc ngân hàng Phỉ Lâm trong tay, hắn có thể làm được gì?
Lôi Ai Sâm tâm tình phiền muộn bước trong phòng.
Hắn ghét căn phòng hào hoa mà lại trống rỗng này, vì vậy hắn thay đồ,
mặc đồ nhẹ nhàng cùng áo vét, sắc mặt lạnh lùng đi ra ngoài hóng gió.
Ngồi taxi tới một khu nhà nhỏ, hắn xuống xe ở đầu đường không lập tức
đi vào mà đứng lẳng lặng ở góc đường hút thuốc, nhìn người đi đường xa
lạ trải qua bên mình.
Hút xong thuốc đem tàn thuốc đạp dưới chân sau đó xoay người, đi về một hướng khác.
“Xin chờ một chút.” Bỗng dưng áo vét bên phải bị kéo chặt, một giọng nói thanh thúy vang lên phía sau lưng hắn, đối phương nói tiếng anh.
“Có chuyện gì không?” Hắn quay đầu dùng anh văn đáp lại, lạnh lùng nhìn chủ nhân giọng nói.
Đây là một cô gái phương đông có dáng người mê người, khuôn mặt diễm lệ.
Khuôn mặt kinh ngạc trong nháy mắt, bởi vì hắn nhận ra cô gái này là ai, cô chính là cô gái ở trọ phía sau ngân hàng Phỉ Lâm.
Mỗi ngày hắn đều nhìn qua màn che trong phòng làm việc, nhìn thấy quy
luật sống, làm việc và nghỉ ngơi của cô cùng với mọi hoạt động lúc về
nhà của cô.
“Bên kia có thùng rác, nếu như anh không ngại có thể đem tàn thuốc đi vứt được không?” Quan Ngân Hà giơ một túi lớn trên tay lên, một tay chỉ về hướng thùng rác bên đường.
“Cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi biết rồi.” Giấu sự kinh ngạc trong mắt, hắn khom người nhặt tàn thuốc lên, đi tới thùng rác góc đường, đem tàn thuốc ném vào “Cô gái phương đông xinh đẹp, như vậy được chưa?”
Không có tức giận chỉ trích, ngược lại nhẹ nhàng chấp hành làm theo,
cộng thêm với gương mặt tuấn tú cùng nụ cười mê người, quả thật làm điên đảo chúng sinh.
Quan Ngân Hà đem túi xách ôm vào ngực, nghiêng đầu mỉm cười “Anh làm tốt lắm.” Vốn dĩ cô đã chuẩn bị tâm lý bị chửi xem vào việc của người khác, không nghĩ tới gặp một người rất có phong độ.
“Vậy có phải nên thưởng cho tôi hay không?” Một cảm giác quen thuộc làm cho hắn không muốn kết thúc nhanh chóng thời
gian trò chuyện với cô, hắn nghĩ muốn nhìn cô lâu một chút.
Đôi mắt nâu nhìn vào khuôn mặt của cô, ánh mắt không tự chủ được nhìn một cách trìu mến, không lạnh lùng như bình thường.
“Được, tôi mời anh một ly cà phê.” Bởi vì có cảm tình tốt với người đàn ông này, cô hào phóng gật đầu.
“Cô gái, cô đối với mỗi người đàn ông ném tàn thuốc đi đều tốt như vậy sao?” Nếu là như vậy, vậy sau này hắn sẽ cố gắng ném tàn thuốc nhiều một chút.
“Không, anh là người đầu tiên.” Cô biết ở đây có một tiệm cà phê không tệ, bước chân nhẹ nhàng đi về phía đó. “Tôi nhớ anh cũng là người đầu tiên không dùng thái độ khó chịu mắng tôi xen vào việc của người khác, cho nên xứng đáng được thưởng.”
Thật sự uống cà phê là thói quen của cô, hơn nữa vì đi tới chỗ này
hoang vu, tối nay lại cô đơn một mình, vừa đúng muốn tìm một người bạn
để nói chuyện lại gặp được hắn.
“Xem ra tôi ra ngoài bây giờ là đúng, hơn nữa ném tàn thuốc cũng vừa đúng lúc.” Vừa đúng lúc bị cô bắt được “Cô đến từ Nhật Bản sao? Nhìn dáng cô đứng mê người lại dịu dàng, rất có khí chat của con gái Nhật Bản.”
“Làm anh thất vọng rồi, tôi đến từ Đài Loan, hơn nữa cá tính của tôi không dịu dàng, nhưng mà vẫn cám ơn lời khen của anh.” Chọn ghế ngồi xuống, cô đặt túi xách vào một bên ghế trống.
Tính khí thật sự của cô rất ngang, bản thân hơn nữa còn có võ, tất cả
điều này đều là anh Quan Ngân Ưng ban tặng. Anh ấy muốn học Judo còn
cứng rắng kéo cô học cùng, vì vậy qua mấy năm đốc thúc cô đã thành cao
thủ Judo.
“Thì ra là một cô gái Đài Loan! Xem ra tôi phải đổi cách nhìn, thì ra cô gái Đài Loan xinh đẹp hơn cô gái Nhật Bản.” Trước kia lúc đi Newyork học trong lớp cũng có một cô gái Đài Loan, chỉ là tướng mạo bình thường, da cũng tương đối đen không mê người. "Để cô mời cà phê thật xấu hổ, tôi thấy để tôi mời cô.”
Hắn cũng ngồi xuống, giơ tay gọi người phục vụ.
“Được.” Cô dùng tiếng Pháp gọi một ly cà phê Moka.
Hắn cũng giống vậy, nói tiếng Pháp rất lưu loát và dễ nghe.
“Cô đến Paris bao lâu rồi?” Lại đổi lại anh văn để nói chuyện, hắn đổi một tư thế thoải mái hơn.
“Hơn một tháng.” Cô nhìn ngũ quan thâm thúy của hắn cùng với dáng ngồi ưu nhã của hắn, đột nhiên có ý tưởng “Tôi có thể xem anh là model không? Tôi học thiết kế thời trang, hiện
tại muốn vẽ lại dáng anh, sau đó sẽ thiết kế quần áo giúp anh.”
Trong miệng vẫn còn trưng cầu sự đồng ý của hắn, đôi tay cũng bận rộn tìm kiếm trong túi, chỉ chốc lát sau đã tìm ra bút vẽ.
Hắn mỉm cười đồng ý, mặc cho cô cầm bút vẽ hắn lên giấy, hắn thừa dịp trong khoảng thời gian này cẩn thận quan sát cô.
Thưởng thức cô trong khoảng cách gần, hắn phát hiện ra cô so với trong
ấn tượng còn xinh đẹp hơn. Ngũ quan sáng ngời, mái tóc mềm mại chạm vai, than thể mảnh khảnh, cô tuyệt đối là cô gái có thể khiến cho đàn ông
động lòng.
Mà hắn đã dễ dàng động lòng.
Một cảm giác vui vẻ lan ra trong ngực…….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô chuyên chú vẽ, còn hắn thì thưởng thức cô, hơn nữa còn uống cạn sạch sẽ cà phê.
Nhưng cô một hớp cũng không uống.
“Cô không uống cà phê có thể cho tôi không?” Nhìn thấy cô gái xinh đẹp đến nỗi miệng đắng lưỡi khô.
Cô lắc đầu một cái, bỏ bản vẽ cùng bút xuống “Không, tôi muốn uống.” Giống như đứa bé, vội vàng cầm cà phê lên uống.
Hắn cười to, lấy bản vẽ của cô lên xem từng tờ từng tờ.
Cô vẽ rất khá, còn thay hắn thiết kế vài bộ quần áo, có công sở, có nhàn nhã, còn có lễ phục tham gia các buổi tiệc.
“Những tác phẩm thiết kế này sẽ có cơ hội phát triển sao?” Ngước mắt nhìn cô, vừa lúc cô uống sạch cà phê, một đôi mắt tỏa sáng nhìn về phía hắn.
“Cơ hội phát triển không lớn, chẳng qua tôi cố gắng là được.” Thật ra thì cô hy vọng một ngày nào đó sẽ trở thành nhà thiết kế nổi
tiếng, đem mỗi tác phẩm của chính mình cho mọi người thưởng thức.
“Chúc cô may mắn.” Nhớ lời cô nói, Lôi Ai Sâm cầm bút chì viết xuống bên cạnh một chuỗi con số, sau đó đem bản vẽ trả lại cho cô “Tôi tên là Khấu Ai Sâm, còn cô? Tôi có thể vinh hạnh được biết tên cùng số điện thoại của cô không?” Hắn đơn giản hy vọng muốn kết bạn với cô, cho nên theo bản năng không tiết lộ tên thật, để tránh mang đến những điều không hay.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn, cười nhìn số điện thoại hắn lưu lại.
“Tôi tên là Quan Ngân Hà.” Cô cũng không có thói quen cho người khác số điện thoại “Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, cám ơn cà phê của anh, còn có cảm ơn anh làm model của tôi.” Từ trên ghế đứng dậy, cô vừa dọn dẹp túi xách vừa nói lời tạm biệt với hắn.
Cảm giác uống cà phê với một người đàn ông không tệ, hưởng thụ một thời gian thoải mái ngắn ngủi cũng không tệ.
Chỉ là cô không lãng mạn hoặc lớn mật đến nỗi trao đổi số điện thoại
với một người đàn ông xa lạ, sau đó rước lấy phiền toái không cần thiết
cho mình.
“Tôi ở ngân hàng Phỉ Lâm, mặc dù chỉ là nhân viên nho nhỏ, nhưng tuyệt đối là chính nhân
quân tử. Hy vọng cô có thể tháo phòng bị xuống, sớm gọi điện cho tôi.” Móc bóp da ra thanh toán tiền cà phê, đứng dậy đi theo bên cạnh cô.
Hắn phải xác định cô sẽ đồng ý gặp lại hắn.
Cô cười nhìn con ngươi màu xám thâm thúy của hắn “Được, tôi sẽ sớm gọi lại.”